Mọi người vừa nghe hết, vô số người đứng lên vui mừng, cũng có một số người tỏ vẻ có chút khó chịu, không biết là bởi vì thứ hạng của mình hay phần thưởng của các thế lực chưa đủ hấp dẫn bọn hắn. Lâm Giang thì thấy khá là hài lòng rồi, hãy nhớ đó chỉ là phần thưởng thông qua chiêu sinh và bọn hắn chỉ là tân sinh nếu tham gia, một tân sinh chưa có cống hiến gì, chỉ dựa vào kết quả chiêu sinh là chưa đủ.
Còn đang vui mừng, đột ngột bọn hắn nhìn lên bầu trời, nơi đó hơn 10 thạch trụ khổng lồ đang xoay vòng lơ lửng rơi xuống từ từ. Mỗi thạch trụ đều mang khí tức cổ lão, huyền bí, mỗi thạch trụ đều có khí tức khác nhau, hào quang và kích thước hình dáng cũng khác nhau.
Thạch trụ dần dần rơi xuống bao quanh xung quanh khu vực rộng lớn mà bọn hắn đang đứng, mỗi một thạch trụ đều vô cùng lớn, riêng mình trấn giữ một phương trời khác nhau. Trên mỗi thạch trụ đều khắc tên của thế lực đó.
"Các ngươi có thể lập tức lựa chọn hoặc là sau 3 ngày các ngươi có thể trở lại đây để tiếp tục" Hàn viện trưởng nhẹ nhàng mở miệng, sau đó đứng lên. Các cao tầng khác cũng đứng dậy, bay về phía thế lực của mình, theo sau bọn hắn là những người thuộc thế lực đó. Chỉ để lại hơn 2 vạn người nơi đó lựa chọn.
Vừa nghe xong, mọi người như theo phản xạ nhìn về phía thạch trụ của thế lực mình muốn tới, đa phần mọi người đều có hướng đến của mình rồi mới tham gia nơi này. Chỉ có một số ít là tỏ vẻ chần chừ nhìn từ thế lực này tới thế lực khác.
Không giống một số kẻ chần chừ, Lâm Giang chỉ cười cười rồi bước về phía một thạch trụ trống trời, nơi đó ghi rõ ràng - Xích Dương học viện.
Trên con đường này cũng là một trong hai con đường có ít người đi nhất, không phải bọn hắn không muốn mà là bọn hắn không được.
Lâm Giang thong thả đi tới, trên đường cũng gặp một số kẻ quen thuộc. Lăng Tuyết Nhi hạng 1, nàng cũng chọn Xích Dương học viện, Mạc Thiên Lăng cũng chọn Xích Dương học viện, còn có một số kẻ khác. Các thế lực đương nhiên sẽ cực kì ra sức để lôi kéo bọn hắn, sẽ ra những điều kiện cực kì phong phú để đổi lấy một Thiên Kiêu, nhưng rất tiếc một số kẻ đã quyết thì không đổi.
Rất nhanh, Lâm Giang gặp người đầu tiên mà hắn thân cận.
"Giang ca ca!!" Đằng xa Tiểu Nguyệt Hân nhìn thấy Lâm Giang lập tức tiến tới ôm lấy hắn, khuôn mặt dễ thương, khả ái, để không ít kẻ đang đi cùng hắn mà suýt sao tháng phục, cũng có một số muội tử có chút chú ý tới, khuôn mặt chủ động hiện lên vẻ ghen tị, nhưng Lâm Giang khá chắc là ghen tị với dung nhan của Nguyệt Hân chứ không phải là ghen tị với Nguyệt Hân.
Lâm Giang mỉm cười vui vẻ vuốt lấy tóc Nguyệt Hân bởi nàng thấp hơn hắn.
"Vẫn phải phạt!" Lâm Giang trìu mến nhìn nàng và nói.
Vừa nghe Lâm Giang nói, khuôn mặt nàng không còn vẻ vui cười, yêu đời nữa mà là khuôn mặt cười miễn cưỡng, khó coi, có chút phòng bị che lấy đầu, nước mắt rưng rưng.
Lại không lâu sau bọn hắn gặp được, Minh Viễn cùng với Vĩnh Nghi đang bước đi, tiếp theo là gặp được Hạo Hiên nhưng vẫn không thấy Giai Kỳ và Vô Danh.
Cả 5 người bước tới thạch trụ của Xích Dương học viện, bên dưới nó hiện giờ là một số người, có lẽ là học sinh của học viện đang hướng dẫn bọn hắn. Cũng thấy Từ viện trưởng ngồi ở trên cao lặng lẽ nhìn lấy bọn hắn bước tới. Ngoài ra còn có một số cao tầng và lão sư của học viện xuất hiện.
Dù sao cũng là chiêu sinh, một thế hệ mới Thiên Kiêu, không bao giờ được sơ suất, đặc biệt là có sự xuất hiện của Ác Ma gần đây.
Bước tới thạch trụ bọn hắn không có vào ngay, mà là đứng quay nhìn lại đợi lấy Giai Kỳ và Vô Danh. Cả 5 người đều thuận lợi tiến vào 3000 kẻ đứng đầu, đương nhiên Giai Kỳ và Vô Danh không thể nào mà không thể.
Chờ một lúc, lại thấy được bóng hình của Giai Kỳ, bất ngờ là Vô Danh cũng đi gần nàng, tuy cả hai không nói chuyện gì chỉ lạnh lùng bước về phía này nhưng ít ra cũng không xuất hiện bất đồng.
Cả hai khi thấy được tất cả đông đủ đều không kìm được nở một nụ cười. Có lẽ cũng là một trong ít lần bọn hắn thấy được Giai Kỳ cười, cũng là lần đầu tiên thấy Vô Danh cười.
Cả hai nở nụ cười thu hút không ít sự chú ý của những người khác. Có một chút muội tử suýt ngất đi khi thấy nụ cười của Vô Danh phải nói là soái cực điểm, một chút ấm áp trong vẻ ngoài lạnh lùng, một nụ cười từ trong thâm tâm. Cũng cuối một số thiếu niên đờ người ra khi thấy nụ cười của Giai Kỳ, như quên rằng họ phải bước tiếp để vào Xích Dương học viện.
"Tỷ tỷ" Nguyệt Hân thấy được Giai Kỳ liền chạy lại ôm nàng, Giai Kỳ cũng mỉm cười hạnh phúc ôm lấy Nguyệt Hân. Khuôn mặt cũng mất đi một tia lo âu.
Cả hai tách ra, sau đó Giai Kỳ cũng mỉm cười nhìn về phía bọn người Lâm Giang.
"Ngươi cũng bị phạt!" Lâm Giang cười lại đáp trả cho Giai Kỳ.
Vừa nghe được đầu tiên và khuôn mặt nghi hoặc, ngay sau đó nàng lại quay lại nhìn lấy Nguyệt Hân. Nguyệt Hân phải kể lại tất cả mọi chuyện từ nguyên nhân tới kết quả cho nàng nghe. Nhưng sau khi hết câu chuyện thì bất ngờ Nguyệt Hân lại bị Giai Kỳ kéo đi răng dạy lấy một trận, nàng cảm thấy cực kì muốn khóc rồi.
Nhóm người cũng nhanh chóng tập hợp đầy đủ, sau đó bước tới trước thạch trụ.
"Dùng tay chạm vào thạch trụ, từ đó đã là tân sinh của Xích Dương học viện" một học viên hướng dẫn lấy bọn hắn.
Nghe theo Lâm Giang cũng dùng tay mình chạm vào thạch trụ khổng lồ đó. Điểm số trên cánh tay, xếp hạng trên cánh tay dần dần biến mất, thay vào đó là biểu tượng của Xích Dương học viện xuất hiện trên cánh tay, ngay sau đó cũng mờ đi và biến mất.
Lâm Giang nhìn qua bọn người Vô Danh và Giai Kỳ thấy tất cả đều như thế. Người hướng dẫn cũng nhìn lấy bọn hắn xong cũng mỉm cười.
"Chào mừng các ngươi gia nhập với Xích Dương học viện"
"Các ngươi có thể bước vào truyền tống trận, dịch chuyển đến Xích Dương học viện ngay bây giờ để 3 ngày sau cũng sẽ là ngày khai giảng chính thức" Sau đó hắn tiếp tục nói chuyện.
Cả bọn nhìn nhau thấy không ai có ý kiến gì dù sao cũng không ai có nhà để trở về, nên bọn hắn cũng nhanh chóng bước vào một vòng tròn với đường nét phức tạp bên dưới mặt đất, ánh sáng lóe lên, bọn hắn biến mất.
Tầm nhìn trở lại, trước mặt Lâm Giang đã là một khung cảnh hoàn toàn khác so với lúc trước. Kim Vân biến mất, hoàng kim cầu thang biến mất, thay vào đó bọn hắn xuất hiện trước một thạch bia, không quá to lớn cũng không phát ra khí tức cao thâm huyền bí gì, trên mặt bia xuất hiện 2 chữ rất bình thường - Xích Dương. Nơi bọn hắn đứng hiện giờ là một khoảng đất trống, phía trước là một con đường lớn được bao quanh bởi nhiều cây cối, phong cảnh nhìn theo cũng khiến người khác thư giãn.
"Chào mừng đến Xích Dương học viện" một giọng nói vang lên từ phía sau.
Nơi đó đứng khá nhiều người, nhìn khí chất thôi cũng biết là bọn hắn không phải là tân sinh.
"Bây giờ sẽ có người dẫn các ngươi trở về nơi ở tạm thời, để 3 ngày sau sẽ quyết định chính thức cũng là bắt đầu học kì đầu tiên của các ngươi" Một nam nhân ngoài 30 mỉm cười nói.
"Ta là Trần Nguyên Bân, là lão sư của các ngươi, có lẽ về sau sẽ có cơ hội gặp" Nguyên Bân lão sư mỉm cười hòa ái.
Ngay sau đó cũng xuất hiện một số người dẫn toàn bộ bọn hắn đi về phía con đường lớn. Do bọn người Lâm Giang đi chung nên chỉ cần một người dẫn dắt.
Tiếp theo bọn hắn thấy được một cảnh tượng đẹp đến mê người. Bọn hắn đi tới cuối đường, nơi đó không còn đường nữa mà là một cái hồ nước rất lớn, bên dưới là nước lại được phủ một lớp vân vụ mờ ảo phía trên, phía xa xa cũng thấy một số đảo nhỏ nằm giữa hồ lớn.
Người dẫn đường đột ngột búng tay, ngay lập tức từ dưới mặt hồ một bóng mờ lớn từ từ nhô lên cho tới khi xuất hiện hoàn toàn, là một hung thú. Người dẫn đường nhẹ nhàng bước lên lưng nó, nó cũng không phản ứng gì. Thấy thế bọn người Lâm Giang cũng bước lên.
"Hải Vân Kình Ngư là một loài hung thú có tính cách hiền lành, sinh sống và được nuôi dưỡng ở Lam Vân Hồ. Bình thường thì nó sẽ phục vụ việc đi lại giữa các đảo với nhau" Người hướng dẫn nhẹ nhàng nói.
Lâm Giang cũng nhìn rõ hơn Hải Vân Kình Ngư, là một con Kình Ngư rất lớn, có lớp da màu lam sẫm, trông cực kì dày và cứng cáp.
Hắn cũng nhìn về phía xa, tuy mặt hồ có vân vụ bao phủ nhưng nó không hề cản trở tầm nhìn mà càng làm cho nơi này giống Tiên Vực. Bất cứ một thứ gì đều vô cùng xinh đẹp, cứ một lúc lại có một số hung thú dã thú nhảy lên khỏi mặt hồ.
Nhìn những đảo nhỏ kia, phía trên cũng xuất hiện một số công trình hòa hợp với cảnh vật. Nơi bọn hắn vừa bước ra nhìn hình dáng cũng vô cùng giống một hòn đảo.
"Xích Dương học viện chia gồm ngoại viện và nội viện. Ngoại viện gồm 4 đảo xung quanh, còn nội viện là một đảo lớn nằm giữa Lam Vân Hồ, ngoài ra còn rất nhiều đảo nhỏ khác nhau khác không nằm trong ngoại viện hay nội viện"
"Tất cả các đảo đều được nối với nhau bằng truyền tống trận hoặc có thể di chuyển như thế này bằng Hải Vân Kình Ngư"
Trên đường đi người dẫn đường kể sơ bộ cho bọn hắn về Xích Dương học viện, chẳng mấy chốc cũng đã tới nơi bọn hắn sẽ tạm nghỉ ngơi 3 ngày tiếp theo - Nguyên Linh Đảo, một trong 4 đảo xung quanh.
Tới nơi nghỉ ngơi tạm thời, đó không phải là một phòng như Lâm Giang nghĩ mà là một căn nhà lớn. Có luôn người hầu giúp việc, tuy nhiên tuy lớn như thế nhưng chỉ có một phòng riêng cũng chính là chỉ dành cho một người, nơi này còn khá nhiều căn như thế, mỗi căn sẽ cách một khoảng cách bọn hắn sẽ chia ra.
Nhưng như thói quen, cả bọn cũng không lâu lắm đều trở lại căn nhà của Lâm Giang họp mặt.
"Mọi người, chúng ta đã hoàn thành được mục đích" Lâm Giang ngồi cạnh bọn hắn mở miệng cười lớn, tất cả cũng đều mỉm cười. Coi đây là một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời bọn hắn.