"Muốn trở thành chủ nhân Khánh thị phải có được vị trí cái bóng?" Khánh Trần nghi ngờ.
Từ đầu đến giờ, hắn chưa hề biết khái niệm tranh đoạt vị trí cái bóng là gì? Trước đó là vì không muốn lộ thân phận, chỉ còn cách giả ngu coi như mình đã biết hết mọi chuyện.
Nhưng hiện tại có thể hiểu rất nhiều chuyện.
Chuyện nào không biết, hỏi trực tiếp luôn!
Lý Thúc Đồng đã biết hắn không phải người tại Thế Giới bên Trong, nên nói nhẹ nhàng, giống như thầy giáo giải đáp mọi thắc mắc của học sinh: "Nghe nói, Khánh thị đã tồn tại trước cả kỷ nguyên văn minh. Thời điểm đó, cái bóng chỉ là nhân vật Khánh Thị dễ dàng vứt bỏ. Bọn họ chọn vị trí này từ người bên trong Khánh thị, quyền lực cũng không lớn như bây giờ."
"Về sau, có một nhân vật tài hoa xuất chúng đã dùng vị trí cái bóng bước lên vị trí chủ nhân. Từ đó, người này đặt ra quy định này."
"Tất cả các đời chủ nhân đều phải đảm nhiệm qua vị trí cái bóng, đối mặt với tất cả sự việc bẩn thỉu nhất của thế giới này. Mà người đã từng làm qua vị trí cái bóng, gia tộc vĩnh viễn không bỏ rơi, sẽ được phụng dưỡng suốt quãng đời còn lại."
Khánh Trần nghi ngờ: "Vậy có bao nhiêu cái bóng."
Lý Thúc Đồng trả lời: "Bình thường cứ 10 năm sẽ có một đợt tuyển chọn. Chủ nhân Khánh thị sẽ chọn ra một người đảm nhiệm vị trí này."
Lão tiếp tục nói: "Bây giờ y học đã phát triển rất tiên tiến, một vị chủ quản một gia tộc thoải mái sống tới 100 tuổi, có người còn sống tới 150 năm. Cho nên, thời điểm chủ nhân lui xuống sẽ chọn ra chủ nhân mới từ 10 đến 15 người từng đảm nhiệm vị trí cái bóng."
"Những cái bóng khác thì sao?" Khánh Trần hỏi.
"Ở ẩn." Lý Thúc Đồng nói: "Có thể sống bình an đến lúc chết. Làm cái bóng, không chỉ có tư cách lên làm chủ nhân, mà nắm trong tay một kim bài miễn tử."
"Tôi luôn cảm giác được chế độ nơi này quá kỳ quái. Người tổ tiên kia của Khánh thị đã từng làm qua cái bóng, biết vị trí này quá khổ cực, tại sao còn có ý định dùng cách ác độc này để lựa chọn?" Khánh Trần vẫn chưa hiểu được.
"À, mỗi lần tuyển chọn là 9 người là do con của vị kia đưa ra quy định này. Có lẽ con của người đó thấy được nhân tuyển cho vị trí này toàn là phế vật, không ai sau này có thể giúp được mình. Nên người con đó quyết định chọn ra 9 người tiềm năng trong số người dưới của mình. Người chiến thắng chắc chắn là người mạnh nhất." Lý Thúc Đồng giải thích.
"Vị tổ tiên kia của Khánh thị không ngăn cản con của mình sao?" Khánh Trần hỏi.
"Từ ban đầu, cuộc chiến dành vị trí cái bóng chỉ để mọi người làm nhiệm vụ, ai tạo được thế lực mạnh hơn thì người đó thắng." Lý Thúc Đồng nói tiếp: "Nhưng càng về sau, hơn một nghìn năm trôi qua, việc tranh đoạt vị trí cái bóng dần biến tướng, dần dần thay đổi thành ai có thể sống sót sẽ đạt được vị trí cái bóng này."
Khánh Trần gật đầu, giờ đây mới cảm thấy chuyện này logic.
Tổ tiên đưa gia quy định theo chủ nghĩa lý tưởng, nhưng dần dần theo thời cái lý tưởng này biến thành mục nát.
Không có đồ vật nào mãi mãi không thay đổi, vì suy nghĩ con người cũng không ngừng thay đổi.
"Về sau, việc tranh đoạt cái bóng cứ như vậy kéo dài." Lý Thúc Đồng nói: "Có lẽ một người là chủ nhân một tập đoàn lớn như Khánh thị, mà không độc ác, thì sao tập đoàn của họ có thể đặt chân ở thế giới này."
"Đúng vậy." Khánh Trần gật đầu: "Cho nên, hiện tại tôi cần phải cẩn thận nhiều hơn, bởi vì 8 nhân tuyển cái bóng kia sẽ không để yên cho tôi tồn tại."
"Ừ." Lý Thúc Đồng gật đầu: "Nói thật, lần tranh đoạt này nằm ngoài dự đoạn của tôi. Bình thường, đám người kia sẽ không ra tay gấp gáp như vậy, trừ khi cảm nhận được cậu uy hϊế͙p͙ rất lớn tới họ."
"Bởi vì tôi đi lại gần với ngài sao?" Khánh Trần đưa ra dự đoán: "Không đúng, không đúng, thời điểm tôi còn chưa nhận biết ngài, đã có tử sĩ theo tôi đi vào."
"Không cần nghĩ quá nhiều, thời gian sẽ trả lời tất cả câu hỏi." Lý Thúc Đồng nói.
"Tôi có thể thoát khỏi việc tranh đoạt vị trí này sao? Từ bỏ Khánh thị gia nhập Kỵ Sĩ có được không?" Khánh Trần hỏi.
"Sao lại không được." Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Nhưng cậu không nên gia nhập Kỵ Sĩ thì tốt hơn, cậu không thấy tôi còn bị giam tại nơi này sao? Sau này, về đêm tôi sẽ dạy cậu, còn ban ngày giống như trước đây thì hơn. Với lại, tôi đề nghị cậu không nên rời khỏi cuộc tranh đoạt này, cậu không biết quyền lực của cái bóng lớn như thế nào đâu."
"Vâng." Khánh Trần gật đầu. Hắn không thuộc tuýt người sợ chết, nếu như Lý Thúc Đồng nói hắn đừng rời khỏi, vậy hắn sẽ chơi đùa cũng những nhân tuyển kia.
Lúc này, trong nhà tù số 18 trống trải kỳ lạ, Khánh Trần không còn cảm giác được sự gò bó.
Lý Thúc Đồng ngồi khoanh chân xuống đất, mèo to nằm sát cạnh lão ngủ thϊế͙p͙ đi. Khánh Trần cũng học theo, khoanh chân ngồi xuống đối diện.
"Còn gì muốn hỏi nữa không?" Lý Thúc Đồng hỏi.
"Tôi nhìn thấy Thế Giới Bên Trong dùng súng ống là chính, vậy có còn vũ khí nào đáng sợ hơn không?" Khánh Trần hỏi.
"Có, nhưng không nhiều." Lý Thúc Đồng trả lời: "Nơi này chú trọng vào những máy móc thay thế cỡ nhỏ như lựu đạn EMP. Còn trang bị những vũ khí đặc biệt bên trong máy móc thay thế. Nhưng quân đội vẫn dùng súng ống làm chủ đạo, đạn phần lớn đều là đồng."
Khánh Trần nghi ngờ: "Khoa học kỹ thuật tại Thế Giới Bên Trong đã phát triển cực cao, vì sao lại vẫn giống như ở Thế Giới Bên Ngoài vậy?"
Lý Thúc Đồng cười nói: "Bởi vì, muốn giết một người, chỉ cần một viên đạn là đủ."
Khánh Trần đã hiểu. Mọi người vẫn sử dụng chúng, không phải lấy giá cả ra để so sánh, mà cảm thấy nó là đủ rồi.
Từ đủ là quan trọng nhất.
Giống như trêи mạng, từng đã có người nói, cái gương tại Thế Giới Bên Trong đã phát triển khoa học kỹ thuật rất cao cũng không giống như trong tưởng tượng. Ngoại trừ khả năng loại bỏ sương mù, còn chẳng có gì kèm theo.
Bởi vì một điều đơn giản, chức năng của có cũng chỉ cần có vậy. Không phải khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, cách sử dụng đồ vật theo đó mà phức tạp theo.
"Được rồi, việc ngoài lề đã xong, nói chuyện chính thôi." Lý Thúc Đồng nói.
"Còn đường xa nhất, trong tất cả những con đường tắt sao?" Khánh Trần hỏi.
"Đúng vậy." Lý Thúc Đồng gật đầu: "Đưa tay phải giơ ra."
Khánh Trần đư bàn tay phải ra trước mặt, Lý Thúc Đồng bỗng nhiên nắm lấy cổ tay hắn.
Chỉ trong chớp mắt đó, Khánh Trần cảm giác được hô hấp của mình dường như ngừng lại, giống như có một ý chí tinh thần cực mạnh nào đó đang điều khiển nhịp độ hô hấp của mình, thậm chí tốc độ máu chảy cũng đang bị điều khiển.
Hắn bị Lý Thúc Đồng nắm lấy mạch, giống như có thêm một cái gông cùm xiềng xích khoá lại cơ thể.
Sau đó, nhịp đô hô hấp của Lý Thúc Đồng biến hoá. Khánh Trần ngơ ngác nhìn đối phương phun ra một làn sương trắng, tiếp theo từ gương mặt kéo đến tai xuất hiện một đường chỉ giống như ngọn lửa.
Khánh Trần giật mình!
Những biến hoá của người này, hoàn toàn trái ngược với lẽ thông thường.
Hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, đã cảm thấy hô hấp của mình bị cưỡng ép thay đổi. Tim mình đập, hô hấp, tất cả dường như không giống bình thường!
Khánh Trần cảm giác được cùng với sự thay đổi hô hấp, là có một ngọn lửa cuộn trào tiến vào trong cổ họng của hắn, tiếp tục áp sát lá phổi. Nhiệt độ kinh khủng đó dần dần thiêu đốt toàn thân, kèm theo đó là nỗi đau như muốn xé rách tim gan!
Không phải là độ nóng thật sự, chỉ là ảo giác không hiểu tại sao tạo thành đau đớn.
Từ từ, hai bên gò má của Khánh Trần cũng bắt đầu xuất hiện đường chỉ hình ngọn lửa, cảm giác đau đớn theo đường chỉ ấy tiến vào trong não bộ.
Hắn muốn tránh thoát cái nắm tay của Lý Thúc Đồng đang biến hoá cơ thể mình. Nhưng Diệp Vãn đứng cạnh bình tĩnh nói: "Chịu đựng."
Khánh Trần dần dần bình tĩnh lại, không còn giãy dụa nữa, cũng không để lộ ra cảm giác đau khổ như vừa này.
Giống như ngày hôm qua, hắn trải qua cực hình bằng nước vậy.
Lâm Tiểu Tiếu nói: "Nhớ kỹ tôi từng nói gì sao? Phải trải qua cuộc sống đau khổ, mới có thể nhận được tương lai tốt đẹp."