Sáng sớm, tiếng chim hót bên ngoài đã truyền qua khung cửa sổ. Khánh Trần trở mình, hắn nghe thấy trong phòng bếp có tiếng xào rau.
Hắn bò người lên, thấy cửa phòng ngủ vẫn còn đóng, mà Giang Tuyết đã dậy từ sớm nấu cơm cho bọn hắn.
Giang Tuyết nhìn hắn cười: "Xem ra cháu cũng thường xuyên nấu cơm ở nhà đúng không? Gia vị nào cũng đều có."
"Vâng, ăn cơm ở bên ngoài tốn tiền quá." Khánh Trần giải thích.
Giang Tuyết nói: "Ba mẹ cháu cũng thật là, để đứa nhỏ một mình không thèm quan tâm. Yên tâm, sau này để cô nấu cơm cho cháu ăn, cháu không cần phải làm gì cả, chỉ nên tập trung vào việc học là được. À đúng, cháu có người dạy kèm rồi chứ? Hay để cô giới thiệu cho cháu một người nhá?"
Khánh Trần dở khóc giở cười, bây giờ còn định sắp xếp người dạy kèm cho mình nữa cơ đấy?
Chẳng trách Lý Đồng Vân này sinh ý định 'chạy trốn'...
Năm ngoài, vào thời điểm Khánh Trần còn học lớp 10, ban đêm còn phải ra ngoài làm việc vặt, còn ban ngày lên lớp mệt quá toàn nằm dài ra bàn ngủ.
Khi đó, thời điểm thầy giáo dạy toán Điền Hải Long giảng bải, nếu như bắt gặp Khánh Trần ngẩng đầu lên, thì điều đầu tiên xuất hiện trong đầu thầy ấy là không biết mình giảng sai chỗ nào?
Giang Tuyết cười hỏi Khánh Trần: "Tiểu Vân nói cháu đồng ý dẫn nó đi núi Lão Quân chơi sao?"
"Vâng." Khánh Trần gật đầu.
"Cháu đừng chiều con bé quá. Nó muốn đi chơi đều bị cô từ chối, nên mấy lần làm loạn cả lên." Giang Tuyết cằn nhằn vài câu, song giọng nói vẫn rất dịu dàng.
Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Dù sao vừa mới trải qua hai lần nguy hiểm, nếu có cơ hội giải sầu cũng rất tốt. Cô bé không đáng gặp phải chuyện này, không nên để nó đè nén trong tâm trí em ấy."
"Được rồi." Giang Tuyết gật đầu: "Vậy chiều nay, sau khi cháu tan học, chúng ta bắt xe bus cùng đi, tầm hai tiếng là có thể đến nơi. Sau đó, chúng ta ở lại một đêm, sáng mai ngắm mặt trời mọc rồi trở về. Cô đã xem qua dịch vụ du lịch chỗ này, có mấy nhà dân cho khách ở được đánh giá rất cao, làm cơm cũng ngon."
Khánh Trần nhìn cô, rõ ràng cô ấy đã làm xong công việc chuẩn bị.
Hắn hỏi: "Đi có hai ngày một đêm, cháu thấy hình như hơi vội?"
Giang Tuyết trả lời: "Cô nghĩ đi sớm về sớm, còn phải cho Tiểu Vân đến trung tâm luyện thi. Có điều cháu muốn chơi thêm mấy ngày, vậy để Tiểu Vân chơi thêm chút nữa cũng được."
...
Khánh Trần bước vào trong lớp, đã thấy Nam Canh Thần và Vương Vân đang ngồi cạnh trò chuyện sôi nổi. Bạch Uyển Nhi còn chưa tới trường.
Hôm qua bốn người không hề bị thương, chỉ bị đánh ngất rồi nhét vào bao tải.
Sau khi được cứu, bọn họ đến bệnh viện truyền nước rồi được cho về nhà nghỉ ngơi.
Lúc này, đôi mắt Vương Vân đã đỏ lên, cô ngồi kể lại cho Nam Canh Thần chuyện xảy ra tối qua. Sau đó, trong phòng học vang lên tiếng an ủi của Nam Canh Thần.
Chuyện này, sao giống hẹn hò thế nhỉ...
Khánh Trần đột nhiên cảm thấy, thời điểm mình trốn học đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Giống như đang xem một bộ phim mà phải đi vệ sinh, trước khi đi nam chính và nữ chính còn nắm tay nhau thề non hẹn biển. Sau khi đi vệ sinh trở về, nam chính bỗng nhiên trở thành cậu hai của nữ chính?
Ảo diệu.
Lúc này, bản thân không biết là bộ phim này có vấn đề gì hay nước tiểu của mình có vấn đề.
Bỗng nhiên, Nam Canh Thần hỏi: "Khánh Trần, mày nghĩ kỹ chưa? Có đi núi Lão Quân hay không?"
Không đợi Khánh Trần trả lời, Vương Vân ở bên nhỏ giọng nhắc: "Tiểu Nam, đội hình chúng ta đã đủ người rồi. Hồ Tiểu Ngưu thuê xe chỉ có 47 chỗ ngồi. Trong khối đã đăng ký đủ, còn có 4, 5 người muốn đi mà không được."
Khánh Trần cười nói với Nam Canh Thần: "Các người cứ đi đi, lễ quốc khách tao cũng có dự định khác rồi."
"Ồ." Nam Canh Thần gật đầu: "Vậy tao cũng không đi. Lễ quốc khánh mày có kế hoạch gì đấy? Dẫn thêm tao nữa có được không?"
Sắc mặt Vương Vân thay đổi, nhưng Khánh Trần đã lại gần vỗ vỗ vai Nam Canh Thần: "Có người mời không đi sao được. Tao thật sự có việc, nếu không tối qua đã đồng ý với mày rồi. À đúng rồi, các cậu định lúc nào đi?"
"Ngày mai." Vương Vân nhìn thấy Nam Canh Thần xuôi xuôi, nhẹ nhõm nói: "Sáng sớm mai, mọi người tập trung ở cổng trường lúc 7 giờ. Thật xin lỗi bạn Khánh Trần, tiếc rằng lần này không thể đi cùng cậu, lần sau nhất định sẽ mời cậu sớm hơn."
Khánh Trần không để ý lắm lời khách sáo này. Khi hắn nghe thấy lịch trình hai bên lệch nhau, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.
Dù sao, mặt trời mọc ở trêи núi Lão Quân chỉ có một thời điểm, nếu mọi người cùng xuất phát đêm nay, ngày mai chắc chắn sẽ gặp nhau trêи đài quan sát trêи đỉnh núi...
Sau sự kiện đêm qua, địa vị Lưu Đức Trụ lại lần nữa tăng lên.
Thời gian nghỉ giữa tiết vừa đến, đã thấy Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, Bạch Uyên Nhi đang vây quanh cậu ta thì thầm to nhỏ. Không biết đám người này nói chuyện gì, nhưng ai cũng đều vui vẻ.
Có điều, tâm trí Lưu Đức Trụ tỏ ra không yên, thỉnh thoảng còn ngó nghiêng xung quanh, giống như đang tìm một ai đó.
Hồ Tiểu Ngưu tinh tế nhận ra điều này. Cậu ta tò mò hỏi: "Anh Lưu, anh tìm ai vậy?"
Hai từ anh Lưu này, rất giống cách gọi trong giang hồ.
Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ rất nhiều cũng không biết nên gọi thế nào, chỉ có cách xưng hô này đặc biệt hơn chút.
Nếu gọi Lưu Đức Trụ, có phần xa lạ.
Gọi Đức Trụ, sẽ lộ ra mình dùng trò vặt.
"À." Lưu Đức Trụ lấy lại tinh thần: "Đừng nghĩ nhiều, tôi làm gì tìm ai."
Chỉ có trong lòng Lưu Đức Trụ hiểu, không biết người thần bí kia đang quan sát mình ở nơi nào.
Mọi giây mọi phút đều phải đề cao cảnh giác, thật sự không dễ chịu chút nào. Nhưng bản thân đã được nếm quả ngọt, cùng ông chủ hợp tác giúp cậu ta thoả mãn lòng hư vinh, đã thế còn có được vàng, trở lại nhà tù có thể cải thiện đời sống sinh hoạt.
Tương lai tốt đẹp mở ra phía trước, chỉ cần ôm chặt bắp đùi ông chủ là được.
Lúc này, Lưu Đức Trụ nhớ ra điều gì, quay qua nghiêm túc nói với Hồ Tiểu Ngưu: "Có một chuyện chú nhật định phải nhớ kỹ, trong trường này tuyệt đối không được gây thù với bất kỳ một ai."
"Không có gì." Lưu Đức Trụ lo lắng trong lòng, chỉ sợ các người chọc phải người không thể trêu vào, làm mất vụ làm ăn này.
...
Ở một nơi khác, Hồ Kim Thu mặc một bộ âu phục màu xám, đi vào bên trong toà nhà số 4 đường Hành Thự.
Anh ta đang đi bộ bỗng nhiên dừng lại, nhìn lên những tán cây ngô đồng nước Pháp.
Mùa thu, lá cây ngô đồng dần dần vàng úa, chỉ cần một cơn gió nhẹ sẽ khiến từng chiếc lá đảo qua đảo lại trêи không trung rồi rơi xuống đất.
Hà Kim Thu ngây người đứng đó, cứ đứng như vậy khoảng chưng 1 giờ đồng hồ, giống như mục đích đến đây của anh ta chỉ để ngắm cảnh, những chuyện khác có hay không, không quan trọng.
Không biết, trạng thái đó diễn ra bao lâu, phía sau anh ta có tiếng người hỏi: "Cậu không ở Kinh Thành đợi, sao lại bỏ công sức đến loại địa phương nhỏ này, lãng phí biết bao thời gian."
Hà Kim Thu lấy lại tinh thần, anh ta quay người lại nhìn Trịnh Viễn Sơn trong bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, cười nói: "Ông chủ Trịnh cũng đến đây sao? Điều này chứng minh, chúng ta có cùng suy nghĩ."