Hai người Côn Luân và Cửu Châu đứng đối diện dưới bóng cây ngô đồng nói chuyện.
Một người thanh niên, một người trung niên.
Một người mặc trêи người bộ âu phục màu xám, còn người kia mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen.
Thế giới dưới bóng cây ngô đồng, bởi vì có hai người mà chia cắt làm đôi, tương phản sắc nét.
Trước kia là chiến hữu, giờ là đối thủ cạnh tranh.
"Tôi rất tò mò, cậu ở Kinh Thành xa xôi, mà một tháng tới Lạc Thành hai lần, có phải nơi này có thứ gì hấp dẫn cậu không?" Trịnh Viễn Đông dưới bóng cây ngô đồng nhẹ nhàng hỏi.
Hà Kim Thu cười: "Ông chủ Trịnh nói đùa, đêm qua Côn Luân bắt được 4 tên tội phạm. Cửu Châu có thể không đến sao? Nhân tiện đây cũng chúc mừng mọi người."
"Đây là việc Côn Luân phải làm, có gì đáng phải chúc mừng." Trịnh Viện Đông thuận tiện nói thêm: "Với lại còn có 5 người đang lẩn trốn, giờ này chúc mừng có vẻ hơi sớm."
"Việc phải làm..." Hà Kim Thu mỉm cười: "Ông chủ Trịnh đang nhắc nhở tôi đấy sao? Gần đây Cửu Châu đã thò tay quá dài?"
Từ hai tổ chức khác nhau thành lập, nên quy định cùng chức năng cũng khác biệt.
Côn Luân quản lý bên trong, Cửu Châu quản lý bên ngoài.
Giống như CIA và FBI. CIA nắm trong tay 70% lực lượng tình báo ngoài nước, có thể tự quyết định hoạt động chiến tranh cỡ nhỏ. Nhưng trong nước bọn họ lại không sở hữu lực lượng rõ ràng nào.
Cửu Châu cũng vậy.
Nhưng từ khi thành lập Hà Kim Thu chưa bao giờ để quy định này trong lòng. Từ bên trong 19 thành phố, hai tổ chức Côn Luân và Cửu Châu đã va chạm lẫn nhau, có đôi khi còn xảy ra mâu thuẫn không tưởng tượng nổi.
Ngay tại Kinh Thành, hai bên vì tranh nhau cô bé lữ khách thời gian Cửu Nhiễm Đích suýt chút nữa đánh nhau to.
Lúc này, Hà Kim Thu đột nhiên hỏi: "Ông chủ Trịnh không cảm thấy sốt ruột sao?"
"Sốt ruột cái gì?" Trịnh Viễn Đông hỏi lại.
"Một khi nhóm chát Hà Tiểu Tiểu đưa ra, lữ khách thời gian sẽ tràn vào Cửu Châu. Đến lúc đó, Côn Luân không có người? Sao có thể hoàn thành nhiệm vụ chứ?"
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có một chiếc lá ngô đồng xoay vòng tròn rơi xuống, bị Hà Kim Thu cầm vào trong tay: "Tôi biết, ông chủ Trịnh có khả năng tìm kiếm thuốc biến đổi Gen, dù cho người bình thường cũng có thể thành chiến sĩ. Nhưng ông đã từng nói với những người bạn nhỏ trong Côn Luân của mình, tác dụng phụ của thuốc biến đổi gen chứ?"
Trịnh Viễn Đông nói: "Mỗi người có một sự lựa chọn riêng, đã chọn rồi đừng nên hối hận."
"Với lại, vì sao Côn Luân đưa hồ sơ của Lưu Đức Trụ lên mức tuyệt mật?" Hà Kim Thu hỏi: "Mặc dù người này xuyên qua, ở bên cạnh Lý Thúc Đồng là loại nhân vật cao cấp nhất ở Thế Giới Bên Trong, nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng."
Trịnh Viễn Đông lắc đầu: "Tôi cự tuyệt trả lời."
Trêи ngón tay Hà Kim Thu bỗng nhiên có một đồng kim tệ. Đồng kim tệ kia di chuyển tinh tế qua các đốt ngon tay của anh ta, tinh tế vô cùng. Từ khe hở giữa ngón út và ngón trỏ di chuyển qua khe hở của ngón trỏ và ngón giữa, giống như đồng tiền này có linh hồn vậy.
Mặt trước đồng tiền in hình bông lúa vàng, còn mặt sau in hình hai thanh kiếm đặt chéo nhau.
Anh ta nhìn Trịnh Viễn Đông hỏi: "Tôi tự mình đến quan sát Lưu Đức Trụ. Với ánh mắt lão già từng trải như ông chắc chắn không để tên này vào mắt, vậy sao phải đưa hồ sơ tên này lên mức cao nhất? Vì bảo vệ sao? Hay thông qua việc bảo vệ này đến bảo vệ những người khác? Hoặc để che mắt tôi?"
Đám lá rơi trêи mặt đất khoảng giữa hai người bỗng nhiên xoay xoay, giống như có một cơn gió vô tình thổi qua tác động lên chúng.
Hà Kim Thu không thể nắm được tin tức rõ ràng chuyện tối qua, bởi vì Côn Luân đẫ phong toả tin tức.
Nhưng, anh ta hiểu rất rõ Trịnh Viễn Đông.
"Ông già." Hà Kim Thu nói: "Người ông muốn bảo vệ không phải Lưu Đức Trụ?"
Nhưng Trịnh Viễn Đông không trả lời, mà nhìn vào đồng kim tệ trêи tay anh ta: "Không biết từ khi nào, người siêu phàm để lại vật cấm kỵ ACE-099 lại bị cậu gọi bằng cái tên 'Đồng tiền chân thực', có thể phán đoán lời nói thật giả."
Đồng tiền nằm trong tay Hà Kim Thu, anh ta ngạc nhiên: "Ông già, ngài thật sự biết rất nhiều chuyện nha?"
"Vật cấm kỵ ACE-099 đã biến mất từ lâu, nhưng công dụng của nó không phải là bí mật gì." Trịnh Viễn Đông trả lời.
"Được rồi, xem ra hôm nay không hỏi được điều gì, có điều." Hà Kim Thu nở nụ cười thật tươi: "Không phải tôi tay trắng ra về."
Hà Kim Thu nói xong bèn quay người rời đi, đồng tiền trong tay anh ta vang lên tiếng rêи nho nhỏ.
Bởi vì, Hà Kim Thu đã đưa cho vật cấm kỵ ACE-099 một thỏi vàng nhỏ.
Trong chốc lát, thỏi vàng tan chảy hoà vào đồng tiền, nhưng hình dạng đồng tiền không phát sinh biến đổi nào.
Từ từ, những hình vẽ bên trong đồng tiền biến thành chất lỏng, tựa như mặt hồ yên tĩnh.
Hà Kim Thu lẩm bẩm: "Hết nợ nhá."
Trong chớp mắt, mặt trước đồng tiền lại ngưng tụ thành hình bông lúa, trở thành đồng tiền bình thường.
Hà Kim Thu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, anh ta cố tình mang theo 'Đồng Tiền Chân Thực' tới, nhưng ông chủ Trịnh không cho anh ta cơ hổi hỏi.
"Không hiểu ai đưa ra đề nghị, phải di chuyển đồng tiền qua các đốt ngón tay mới kϊƈɦ hoạt được, thật sự khiến đối phương chú ý mà." Anh ta thở dài lẩm bẩm.
Lái xe nhìn vào kính chiếu hậu hỏi: "Ông chủ, người của chúng ta không cách nào tìm được vị trí của 5 tên tội phạm kia. Tôi nghe nói bên phía Côn Luân đã tra hỏi được chút ít manh mối, có cần nghĩ cách lấy được hay không?"
Hà Kim Thu lắc đầu: "Đây là sân nhà lão Trịnh, để ông ấy giải quyết đi."
...
Bởi vì ngày mai là lễ quốc khánh, nên đám học sinh nghỉ trưa xong cũng không còn tâm trí học hành. Tất cả mọi người tụ tập lại trò chuyện việc đi núi Lão Quân.
Ba giờ chiều, chủ nhiệm lớp Điền Hải Long bỗng nhiên đến thông báo cho lớp nghỉ sớm: "Dù cho lớp chúng ta nghỉ sớm, nhưng các em cũng phải hiểu rõ một điều, mình đang là học sinh khối 11. Cho nên, cần điểu chỉnh lại suy nghĩ, đừng buông thả chơi cho đã."
Khánh Trần biết được sẽ ngạc nhiên, bởi vì hôm nay hắn không cần trốn học.
Hắn đã sớm rời khỏi trường học, cùng Giang Tuyết và Lý Đồng Vân bắt xe bus tiến về núi Lão Quân.
Lý Đồng Vân đeo một chiếc túi nhỏ, bên trong toàn đồ ăn vặt.
Chỉ có điều, Khánh Trần không biết, đám người Hồ Tiểu Ngưu bởi vì được nghỉ sớm mà thay đổi lịch trình. Chiếc xe đã được thuê kia, đúng 5 giờ đã có mặt trước cổng trường.
Lúc 5 giờ 20 phút, các bạn lớp 3, lớp 4 khối 11 đã về nhà lấy đồ xong xuôi, và tập trung đầy đủ trước cổng trường.
Có người hỏi Nam Canh Thần: "Ủa, Tiểu Nam, Khánh Trần đâu? Sao nó không tới?"
"Đúng vậy, hình như cậu ấy không ở trong nhóm du lịch lần này." Có người khác hỏi.
"À, lễ quốc khánh hắn nói còn có kế hoạch khác, nên không đi được." Nam Canh Thần thở dài trả lời.
Cách đó không xa, một thành viên Côn Luân được cử theo dõi Lưu Đức Trụ, ngồi trêи xe quan sát tình hình này, người đó lập tức báo cáo tin tức này cho tổng bộ: "Bên này, Lưu Đức Trụ có điểm bất thường, bọn họ thuê xe để đi du lịch. Xin chỉ thị, có nên điều thêm người đến tiếp viện không?"
Người trực ban bên phía tổng bộ trả lời: "Đội trưởng Lộ vừa nhận được tin tức, phía bắc Lạc Thành là Huyện Mạnh, có xuất hiện một nhân viên còn chưa rõ có phải là tội phạm bỏ trốn hay không? Hình như bọn chúng muốn rời khỏi Lạc Thành, đám người họ còn đang truy đuổi. Đội trưởng Lộ đưa ra chỉ thị, cử hai người theo dõi Lưu Đức Trụ, tạm thời chưa tăng cường tiếp viện. Mấy người đang bị thương của chúng ta trước tiên để họ nghỉ ngơi một ngày, chờ ngày mai bọn họ trở về sẽ cứ đến tiếp viện cho các cậu. Hôm nay hai người vất vả chút."
"Được rồi, không vấn đề gì." Hai thành viên Côn Luân trả lời lại.
Người tình nghi xuất hiện tại Huyện Mạnh, còn núi Lão Quân nằm ở huyện Z, một bắc một nam.