Đầu choáng váng, rõ ràng là thời tiết tháng 9, người cậu sao lại lạnh run, tiếng của thầy giáo cũng nghe không rõ, chờ mãi mới nghe được tiếng chuông tan giờ mới vang lên, cậu có cảm giác như mình đã chờ gần một thế kỷ vậy.
‘’ Bạn học Lưu “, tiết sau, cậu giúp tớ xin nghỉ được không?” Cậu không chịu được nữa rồi, cần phải ngủ một giấc.
“ Umh, không thành vấn đề, buổi chiều cậu cũng nghỉ đi, nhìn cậu, cả người tái xanh !… Gọi Khải Ninh là được rồi!” Cầm giấy xin phép của cậu lên, hắn nói tiếp “ Để tớ đỡ cậu về ký túc xá nha.”
“Không cần, tớ tự đi được! Không làm phiền việc học của cậu!” Cậu mỉm cười cự tuyệt.
“Không được, nhỡ cậu đi đến nửa đường lại ngất đi thì sao, để tớ dìu cậu về, sau đó tớ quay về lớp, như vậy tớ mới an tâm.” Dứt lời, hắn đã kéo cánh tay cậu nâng lên.
Thân thể mềm nhũn, haizz, có hắn dìu cũng tốt, vạn nhất lại ngất xỉu giữa đường, thật sự rất mất mặt a!
“Cảm ơn cậu!”
Thực ra, nhờ có hắn đỡ, chân cậu ít nhiều còn di chuyển được, đi hết dãy hành lang, thân thể càng lúc càng yếu ớt, tới cầu thang, cậu gần như bị hắn kéo đi. Đương nhiên, với cá tính nhiệt tình của Lưu Khải Ninh, hắn còn muốn cõng cậu lên nữa ấy chứ, bất quá, cậu kiên quyết từ chối.
Vào đến phòng, cậu gục xuống giường, may mắn trước lúc đi học cậu đã dọn dẹp không ít, người khác nhìn vào cũng chẳng thấy có gì bất thường.
“Cậu đi học đi! Rất cảm ơn cậu !” Cậu trùm chăn lên đầu, nói khẽ.
Hắn gật đầu “ Được rồi, cậu muốn uống thuốc không? Hay là tan học, tớ đưa cậu đến bác sĩ.”
“Không! Không cần đâu, tớ nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe thôi.” Bây giờ, cậu chỉ muốn ngủ một giấc.
“Tớ đi, có việc gì thì gọi điện cho tớ!” Hắn vừa nói, vừa viết số điện thoại đưa cậu.
***
Mặc kệ hết thảy, cậu ngủ một giấc thật say, đến khi có cái gì đó chạm vào mặt.
“Tỉnh tỉnh ! Tỉnh mau!”
Thanh âm quen thuộc, khiến cậu sợ hãi, chậm rãi mở mắt ra, cả hình dáng của Trình Hi cũng mơ mơ màng màng.
“Cậu sốt rồi!’ Tay hắn chạm lên trán cậu.
Thực sự không thể đáp lại, cậu nhắm mắt lại, lần nữa thiếp đi.
***
Không biết qua bao lâu, ai đó lay lay người cậu, tỉnh giấc, chỉ thấy hắn âm trầm ngồi cạnh cậu , không cần phải nói, chính hắn đánh thức cậu.
Cậu tức giận nhìn hắn, không biết vành mắt hơi đỏ cùng con ngươi ươn ướt, trong mắt hắn lại vô cùng đáng yêu.
“Đừng nhìn tôi như vậy, đã bệnh rồi, lại còn muốn câu dẫn tôi !” Hắn nhéo mặt cậu, vô sỉ nói.
“…”
“Quên đi, tôi không tính toán với cậu nữa ! Ngồi dậy!”
Hắn kéo cánh tay cậu, đem người cậu nâng dậy, thân thể mềm nhũn, không có sức lực. Cậu cắn môi, nuốt xuống cảm giác khó chịu.
Chờ cậu dễ chịu hơn, tay hắn đã đưa ra hai viên thuốc màu trắng.
“Uống đi.” Hắn ra lệnh.
“…”
“Nhanh lên, đừng để tôi lặp lại nha !” Khẩu khí hắn thiếu kiên nhẫn.
Cuôi cùng, hắn mất kiên nhẫn, đưa tay đoạt lấy hai viên thuốc trong tay cậu, nhét vào miệng cậu, mạnh mẽ lấy nước đổ vào.
“Khụ khụ… Khụ…” Bị sặc “…Khụ..Cậu cho tôi uống cái gì thế…”
“A…” Hắn bóp cổ cậu, đã bị sốt, còn phải uống cái thứ thuốc quái quỷ kia, hắn còn không phải muốn giết mình sao?
“Thuốc hạ sốt! …Cậu vừa uống đấy! Thật muốn giết chết cậu…Rất biết cách chọc giận tôi nha, bảo bối !” Tiếng gọi thân thiết lại được hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra.