“Ngày mai tôi sẽ chuyển qua lớp em học” Trình Hi ngồi cạnh thì thầm.
“…” Ngay cả đi học cũng phải nhìn hắn nữa sao.
“Đi ăn thôi.” Trình Hi cởi áo khoác, ném xuống giường.” Quên đi, bây giờ nghỉ ngơi trước đã…”
“Ngây ra đó làm cái gì… Đến đây đi !”
“Umh… Mặc vào cũng không tồi nha.” Mắt hắn như có lửa âm thầm quan sát cậu, cậu bối rối xoay người đi.
Trên giường có rất nhiều quần áo mới. Hắn bắt cậu phải mặc từng bộ cho hắn xem. Lăn qua lăn lại cả tiếng đồng hồ, người cậu đã đầy mồ hôi… Hắn mới thỏa mãn buông tha.
“Vết thương đã lành rồi! Thật muốn lần nữa in dấu trên lưng em nha!” Hắn lầm bầm.
Lưng cậu vì lời nói của hắn lập tức run rẩy. Lúc cậu quay lại, hắn đang ôn hòa mỉm cười nhìn cậu. Hôm nay tâm tình hắn rất tốt, cậu theo bản năng tránh né hắn, hắn cũng không giận. Hơn nữa, cũng không làm chuyện kia.
Hắn thản nhiên ghé lên giường, xốc chăn nằm sát bên cậu.
Vừa chui vào, tay hắn đã ôm chặt lấy cậu, khiến cậu không cách gì tách ra được. Tay hắn từ từ xâm nhập vào trong lớp quần áo mỏng manh.
“Đừng nhúc nhích, nếu em muốn ngủ một giấc đến sáng mai!” Hắn thì thầm khe khẽ bên tai cậu.
Nghe hắn nói, áp lực trên người cậu cũng tiêu tan không ít, hắn quả thật chỉ đùa giỡn cơ thể cậu, không tiến vào.
“Em, bây giờ đã hoàn toàn là của tôi rồi!” Hắn cười tà mị.
Cậu giống như bị điểm vào tử huyệt, trong lòng càng lúc càng lạnh. Khó trách hắn cao hứng như thế, cha mẹ đã không còn, nhà cũng không có. Cậu còn có thể làm gì chứ? Giống như hắn nói, trở thành người của hắn sao ? Giống như ở trong hầm băng toàn thân cậu lạnh buốt. Không biết khi nào thì thiếp đi.
Hôm sau, cậu mệt mỏi cùng hắn đến lớp. Nữ sinh ven đường nhìn Trình Hi không chớp mắt, mà Trình Hi hình như cũng đã quá quen rồi, không thèm quan tâm, tiêu sái bước đi…
Thầy giáo đối với sự vắng mặt của cậu, cũng chỉ nói với lớp là nhà cậu có việc, phải nghỉ học một thời gian, bây giờ cậu đi học lại, Khải Ninh cũng ôn hòa cười với cậu. Tuy rằng nụ cười của hắn vừa nhìn thấy Trình Hi liền cứng ngắc.
Các nữ sinh như phát điên, thi nhau hò hét.
***
“Thầy, em cùng Ngô Thụy là bạn tốt!” Trình Hi ngọt ngào cười, Khải Ninh trừng mắt nhìn hắn “Cho nên, hy vọng thầy có thể để em cùng cậu ấy ngồi cạnh nhau.”
“Thầy, em và Ngô Thụy cùng nhau trao đổi bài rất tốt, xin đừng tách rời bọn em.”
“…”
Thầy giáo không ngờ lại gặp phải tình cảnh khó xử này, nhìn Trình Hi cùng Khải Ninh. Mà các học sinh khác cũng hiếu kỳ nhìn cậu, chuyện này lại khiến cậu ‘nổi tiếng’ không ít rồi.
“Đây…” Khải Ninh là học sinh suất sắc từ trước đến nay, Trình Hi lại là học sinh quyền thế bậc nhất, thầy giáo khó xử đành nói ” Như thế này vậy, Trình Hi ngồi phía sau Ngô Thụy được không? Cũng giống như ngồi cạnh…”
Trình Hi biến sắc, xem chừng lại muốn tức giận rồi, cậu sợ hãi kéo áo hắn, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn.
Hắn hừ lạnh, không thèm nhìn thầy giáo, đi thẳng đến chỗ phía sau, mà người ngồi chỗ kia lập tức nhường ghế cho hắn, cậu thở phào nhẹ nhõm… Khải Ninh dịu dàng kéo ghế cho cậu, mặt Trình Hi càng lúc càng đen…( anh đang ghen hehe…)