Ác Mộng

Chương 57



Kim châm không mang lại đau đớn cho cậu, mà chỉ có chút khó chịu.

Cậu ngẩng mặt, lẳng lặng quan sát Trình Hi, hắn nhàn nhã đọc sách, không một lần liếc mắt nhìn cậu . Thỉnh thoảng, cậu thấy hắn cúi xuống, đùa với đứa bé đang nằm bên cạnh. Môi hắn nhếch lên, như thể đang cười, cậu cũng không rõ, vì nụ cười của hắn rất khác, không có sát khí, mà cũng chẳng có sự tà mị quen thuộc.

Nhắm mắt lại, cậu cảm nhận kim châm chạm vào da thịt, cảm giác khuất nhục lại tràn lên, cậu mở mắt, trừng bọn họ, vô ích. Cuối đầu, lại ngước mắt nhìn Trình Hi.

Trình Hi, … cậu cắn môi, hắn quả thật rất anh tuấn, khuôn mặt đẹp như điêu khắc, mắt mũi miệng đều hoàn mỹ, mỗi một động tác, một cử chỉ đều thể hiện sự sang trọng, nếu như tính cách hắn không quá bại hoại, cậu nhất định cũng thật ngưỡng mộ hắn!

Cậu bất động, cũng không biết họ đang làm gì với cơ thể của mình.

“Trình thiếu gia, hôm nay thế này là đủ rồi, thuốc sắp hết tê, làm tiếp chỉ sợ thân thể không chịu thêm được nữa!’ Thu hồi kim châm trên tay, người phụ nữ lớn tuổi bỗng lên tiếng.

“…Được rồi! Lần tiếp theo là khi nào?” Trình Hi buông sách trên tay.

“Năm ngày, năm ngày sau tôi sẽ trở lại.”

“Được rồi , người đâu, tiễn khách!”

Đến lúc họ đi ra ngoài, cơ thể cậu bắt đầu có cảm giác. Từ phía thắt lưng, sự nóng bỏng bắt đầu dâng lên. Đau đớn dần dần lan tỏa toàn thân. Là một cảm giác vừa tê vừa thống khổ. Cậu nhíu mày, vừa hy vọng có thể cử động, giờ đã hối hận rồi. Cơ thể càng lúc càng khó chịu, những chỗ kim tiêm vừa chạm vào, nóng lên, tê rần như bị bỏng. Cậu áp mặt vào gối, cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng. Đúng lúc cậu đang cực lực kìm nén nỗi đau, Trình Hi đã nắm lấy tóc cậu, nâng người cậu lên. Từ da đầu truyền đến một trận đau nhức, thêm sự thống khổ của cơ thể, đau đớn khiến cậu không thể chịu nổi. Cậu khẽ rên.

” Đau…”

” Đau?” Trình Hi nhếch miệng, rít lên một tiếng, rồi như điên dại gào thét ” Đau? Đau sao? Cái này thì gọi là đau cái gì?… Em còn chưa biết đau khổ thật sự là gì… Khiến người đau đớn đến chết lặng, đau đớn đến không thể cất tiếng kêu, đó mới là đau khổ chân chính…”

Cậu im lặng, đau đớn khiến cậu không nghe rõ được hắn nói. Nhưng cậu biết thống khổ chân chính là gì… đó là cảm giác đau như cắt, hận đến mức toàn thân tan rã!

Trình Hi buông tay, quăng cậu xuống giường, đau đớn khiến cậu mê man đi.

***

Sự tê dại kéo dài vài tiếng liên tục, trán cậu ướt đẫm mồ hôi, cậu hoảng hốt phát hiện căn phòng có người, là một bà lão, khuôn mặt phúc hậu, đang chăm sóc đứa bé trong nôi.

Cậu cố chịu đau, chậm rãi đến gần, bà có chút ngạc nhiên khi thấy cậu, nhưng lại nhẹ giọng nói ” Nó đang ngủ, động một chút là nó tỉnh ngay, nên mỗi lần nó ngủ thì không nên làm ồn.”

Cậu cúi người, nhìn vào trong nôi, là một đứa bé mập mập, đôi má phúng phính trắng hồng như bánh bao, trên miệng còn dính chút nước miếng.

Trình Hi có lẽ chăm sóc nó rất tốt, ít nhất cũng đem nó dưỡng thành một đứa trẻ tròn trĩnh, kháu khỉnh.

Cậu lẳng lặng nhìn nó, lớn hơn lúc trước nhiều.

Một lúc lâu, cậu quay đầu, ngồi xuống sofa. ” Rất béo a…” Cậu thất thần lẩm bẩm, đứa bé nào cũng trắng trắng tròn tròn như thế này sao?

Cậu lại nhớ đến trường học , lần này đột nhiên biến mất, không biết Trình Hi có giải thích với nhà trường không nữa ? Không, chắc chắn là không.

***

Ngày hôm sau, Trình Hi có khách, là Diệp Tuyên và Khải Ninh, tuy rằng bọn họ cũng không tốt đẹp gì, nhưng không khiến cậu sợ hãi như Trình Hi. Càng lúc cậu càng sợ Trình Hi, hắn không giống như trước đây, có cái gì đó âm trầm, lặng lẽ hơn nhiều.

Cậu muốn kêu cứu, chỉ cần cậu kêu lên, là có thể thoát. Nhưng đâu đơn giản như vậy, Trình Hi không xích chân cậu nữa, mà trói chặt trên giường, muốn động cũng không thể động, hắn nhét khăn tay vào miệng cậu, lại ác ý mở cửa phòng để cậu nghe rõ mọi việc…

Dù cậu không nghe rõ bọn họ nói chuyện, nhưng cậu biết là đang tranh cãi rất gay gắt. Quay đầu, cậu nhìn thấy một bình hoa ngay đầu giường, nghiêng người, cố chạm vào nó. Không được, cậu thử lần nữa, vẫn không được. Rướn người, cố hết sức, gần như đẩy toàn bộ cơ thể đi, ” Binh” một tiếng, bình hoa vỡ tan, bể nát. Phía lầu bỗng nhiên tĩnh lặng, rồi sau đó lại còn ầm ĩ hơn.

Sau đó, Lý Di – bà lão chăm sóc đứa nhỏ đi ra, ” Thiếu gia, không có việc gì, là do tiểu thiếu gia làm vỡ bình hoa , may mắn không bị thương, đều là do tôi không chú ý!”

***

Cậu không thể tin được. Không ngờ một Lý Di hiền lành lại có thể trở nên sắc bén như thế.

Cậu mở mắt trừng trừng nhìn Lý Di nói, sau đó Lý Di đem đứa bé bế ra ngoài, cho Diệp Tuyên và Khải Ninh cùng nhìn, ý bảo chỉ là do nó nghịch ngợm. Lý Di trở lại, dọn dẹp bình hoa bị vỡ, chỉnh lại cái gối, rồi trấn an vuốt nhẹ trán cậu, lòng cậu phát lạnh, Trình Hi là chủ nhân nơi này, Lý Di sẽ không giúp cậu.

Sau đó, hai tiếng “Tiễn khách” vang lên, lạnh ngắt.

“Làm tốt lắm, dì Lý.” Trình Hi mỉn cười, ôm lấy Lý Di. Sau đó u ám liếc nhìn cậu.

“Thiếu gia?… Thật sự là tiểu thiếu gia làm.”

Làm vỡ bình hoa ngay đầu giường, không phải là chuyện một đứa bé không thể làm được, nhưng cậu hiểu rõ, Trình Hi biết.

“Tôi hiểu rồi, dì Lý, đem tiểu thiếu gia bế ra ngoài đi, hôm nay trời rất đẹp!” Trình Hi thay đổi nét mặt, mỉm cười nói với Lý Di.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, cậu có chút lo lắng.

“Khiến em thất vọng rồi! Bọn họ đã rời đi!” Hắn bình thản nói ” Em nghĩ tôi đối với em không tốt sao? Điều do em ép tôi.. Nhớ không? Ngày Tư nhi ra đời, chúng ta không phải rất tốt sao….” Hắn ôn nhu nói, vuốt ve khuôn mặt cậu.

Cậu ngước nhìn hắn, từ lúc có đứa bé, hắn đã đem cậu trở thành ” vợ ” rồi.. Nhưng cậu muốn cười cũng không cười nổi, thân là con trai, bị đem thành con gái sao có thể vui nổi chứ ?

” Hôm nay, và hôm sau nữa, nghĩ ngơi đi. Còn 3 ngày nữa, đừng làm bậy!” Trình Hi lui về phía sau, vừa nghiêm khắc vừa ôn nhu nói với cậu.

Ba ngày?… Thắt lưng lại phát đau, đã hai ngày rồi, mà cảm giác tê dại vẫn chưa hề tiêu tan.

” Đến lúc xong sẽ cho em xem, không tệ đâu…”

Ánh mắt Trình Hi sáng ngời, tươi cười khiến cậu phát sợ. Cậu rùng mình tự hỏi, thân thể sẽ biến thành cái dạng gì sau 3 ngày nữa…

Buổi tối, Trình Hi ôm lấy cậu, dán chặt vào cơ thể cậu.

Vì trên lưng bỏng rát, cậu chỉ có thể đối mặt với hắn ngủ, tránh không để hắn áp vào lưng. Không dám nhìn hắn, cậu từ từ nhắm mắt lại.

“A…” Cậu thất thanh kêu lên.

Trình Hi cắn vai cậu, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cậu. Cơ thể cậu run rẩy, cảm giác khó chịu bắt đầu. Chốc lát, tay Trình Hi đã cởi bỏ quần áo cậu, chạm nhẹ vào da thịt mẫn cảm. Thân thể cậu và hắn dán chặt lấy nhau, rất nhanh, cậu đã cảm thụ cơ thể hắn có sự biến hóa.

“Không… không muốn…”

“Không muốn cái gì? Có phải là chưa làm qua đâu?… ” Hắn thì thầm vào tai cậu, nhẹ giọng nói “… Con cũng đã sinh, bây giờ còn muốn gì nữa? Rõ ràng là một kỹ nữ dâm đãng, lại giả vờ thuần khiết!”

Lời nói của hắn khiến cậu khó chịu, cậu liền lui lại. Hắn đã đưa tay ra, chế trụ bả vai cậu, bóp như muốn nghiền nát nó, tay còn lại hắn vòng qua thắt lưng cậu, chạm vào vết thương đã chịu qua vô số kim châm. Cậu nhíu mày, đau đến toàn thân tê dại. Hắn nhìn mắt bắt đầu đã rơm rớm nước, cười hôn nhẹ lên khóe mắt cậu, môi hắn chạm vào da thịt cậu, ướt át lại mang vị đạo nam tính.

Tay hắn chạm nhẹ vào phía sau cậu, rồi từ từ tiến nhập.

“Chỉ là ngón tay thôi mà, cần gì kẹp chặt như thế! Cơ khát lắm sao?” Hắn ngậm lấy vành tay cậu, tăng thêm một ngón nữa, tiến nhập thật sâu vào bên trong, cậu như muốn ngừng thở, cố thả lỏng, cơ thể trái lại càng thắt chặt hơn nữa.

” Em…”

Hắn cúi xuống, cắn nhẹ vào cổ cậu, môi mơn trớn vào nơi da thịt mẫn cảm nhất. Cậu run rẩy, có chút giãy dụa, hắn liền tức giận, một ngón lại một ngón đâm càng lúc càng sâu. Cậu cắn môi, huyệt động đã lâu không ai chạm vào, giờ đau đớn như bị xé rách. Cậu cố thả lỏng cơ thể, cảm giác càng lúc càng khó chịu.

“Được rồi, đừng phản kháng tôi!” Trình Hi thỏa mãn càn quấy trong cơ thể cậu, thỏa mãn liếm môi. Cậu run rẩy, kéo lấy tay hắn.

“Dừng… dừng … dừng lại…”Thanh âm hổn hển vang lên, cậu khó nhọc van xin hắn.

“Dừng lại?” Hắn ngẩng đầu lên, thấp giọng cười.

Khi tiếng cười của hắn kết thúc, ngay lập tức, phân thân to lớn, cương cứng đã lập tức tiến vào. Cậu như ngừng thở, trước đã không thể chịu nỗi cảm giác đau đớn như xé rách toàn thân kia, giờ cơ thể giống như vỡ tan ra.

“A a… a…” Cậu ngẩng đầu lên, cố gắng giãy dụa, thống khổ tràn ngập, khiến mắt cậu ngấn nước. Đau đến mức toàn thân run rẩy, hô hấp cũng không thông.

“Kẹp chặt như vậy làm gì, muốn tôi bắn ra sao…”

Hắn vừa nói vừa đánh vào mông cậu, cậu cắn môi, mắt đã ứa lệ. Run rẩy muốn thả lỏng, nhưng phân thân động đậy không ngừng, mỗi nơi nó đi qua, sự tê dại cùng thống khổ kéo đến như xé nát cậu.

“Phế vật!” Hắn thấp giọng nói.

Sau đó, hắn ngừng lại, kéo cự vật to lớn ra khỏi cơ thể cậu. Hắn kéo lấy cậu, khiến cậu ngồi dậy, rồi đem đặt cậu ngồi xuống đùi hắn, cậu có chút mơ hồ, cho đến lúc cự vật đâm sâu vào cậu mới hiểu. Tư thế này càng làm phân thân đâm sâu vào hơn, mạnh mẽ hơn và cũng thống khổ hơn.

” Đau…”

Tay hắn ôm chặt lấy cậu, đặt cậu quỳ sấp xuống, hai tay cậu áp chặt vào giường, phân thân xỏ xiên không ngừng vào cơ thể cậu, đâm thật sâu vào bên trong. Cậu run rẩy, tay chân vô lực như muốn đổ gục xuống, duy trì không nổi tư thể nửa quỳ nửa ngồi này. Hồi lâu, hắn lại chuyển sang phương pháp tiến nhập khác, điên cuồng mà đâm vào cậu.

Vai bị hắn chế trụ… Cả người không thể cử động nổi, chỉ mặc hắn ra vào không ngừng.

Liên tục như thế, cậu cũng không chịu nổi nữa, khí lực cũng tiêu tan, đành nằm vô lực trên giường, mặc hắn chà đạp. Khi hắn buông ra, cậu cho rằng cuối cùng cũng kết thúc, nhưng tất cả, chỉ là sự bắt đầu, hắn nâng cậu lên, đâm sâu vào huyệt khẩu xấu xí mỏng manh phía trước…

***

Khi cậu tỉnh lại, đã là buổi chiều, cậu nằm sấp trên giường, thắt lưng đau đớn… Khi cậu định xoay người lại, cơ thể đã bị giữ lại, Trình Hi không biết lúc nào đã đứng trước mặt cậu, có lẽ hắn vừa tắm xong, tóc còn rũ nước, chảy dài xuống khuôn ngực nam tính của hắn.

“Đừng lộn xộn, chạm vào vết thương, hai ngày nữa phải tiếp tục rồi.”

Hắn không nói, cậu cũng đã quên hình xăm phía sau lưng rồi. Chẳng lẽ hôm qua hắn đổi tư thế cũng vì nhớ tới vết thương trên lưng cậu sao… Quên đi, hắn cũng chỉ là sợ cậu phá hỏng hình xăm, nghĩ đến đó, trong lòng cậu đang hòa hoãn lại cứng lên, Trình Hi làm gì có ý tốt!

Cậu không nói gì, run rẩy muốn đứng lên, từ thắt lưng và chân đều truyền đến cảm giác tê dại rất khó chịu…

***

Ba ngày sau, Cậu lại gặp hai người phụ nữ kia, Trình Hi theo lệ ngồi bên cạnh đọc báo. Lúc này đã qua 5 ngày, còn tiêu tốn gấp đôi thời gian, Trình Hi không tiêm thuốc tê, cứ thế mà khóa chặt thân thể cậu vào lan can giường, nhưng hắn cảnh báo nếu cậu động đậy, phá hỏng đồ họa trên lưng, hắn sẽ tìm nơi khác mà khắc vào, cho đến khi cậu ngoan ngoãn mới thôi. Vì không muốn có thêm bất cứ dấu vết nào, cậu đành cắn môi, chịu đựng đau đớn, nằm sấp trên giường gần một ngày một đêm, đợi đến lúc bọn họ nói “Được rồi”, cậu đã muốn ngất đi.

Ngày hôm sau, đau đớn còn nhiều hơn trước, phạm vi cơ thể tiếp xúc với kim châm cũng nhiều lên. Cậu nghe bọn họ nói với Trình Hi, còn phải thêm nhiều ngày nữa, khiến cậu vô pháp tưởng tượng nổi đồ họa sau lưng lớn đến cỡ nào.

Mười ngày sau sẽ tiếp tục xăm hình, nhưng đến ngày thứ 4, chị gái của Trình Hi bỗng xuất hiện, mà Trình Hi lại không có ở nhà. Lúc cậu đang ngồi nghịch vòng xích chân, thì Trình Ảnh bước vào. Trình Ảnh vuốt nhẹ tóc, đi tới trước mặt cậu, rồi nhanh như chớp, vung tay tát vào mặt cậu.

” Đê tiện… không phải đã cút rồi sao? Còn trở về làm gì!” Lần trước gặp cậu còn bình thản, giờ đã bộc lộ thái độ chán ghét rất rõ ràng.

“… Là Trình Hi bắt tôi trở về!” Cậu nhỏ giọng nói.

“Hừ, ép buộc cậu, rõ ràng là cậu không muốn đi !… Cậu câu dẫn em trai tôi, cậu là đồ yêu tinh, đồ biến thái !!… Uổng công tôi giúp cậu chuẩn bị thi thể, cậu lại không biết xấu hổ mà trở về!… Hi nhi lại vì cậu mà cầu xin tôi… Cậu là đồ quái vật…” Trình Ảnh vừa nói, vừa đánh cậu, cậu không thể động thủ với con gái, chỉ mặc cô ta gào thét. Móng tay cô ta sắc nhọn, cào nát mặt cậu, khuôn mặt Trình Ảnh dữ tợn điên cuồng, tất cả đều là hận ý đối với cậu. Cậu nhếch môi cười, đều là do em mình không tốt, lại đổ hết tội cho cậu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.