“Đừng, buông ra a!” Trình Hi nhìn người bên dưới vì thiếu khí mà nhẹ rên rỉ.
Giúp cậu gạt đi mớ tóc trên trán, Trình Hi quyết định ngủ thêm một lát nữa!
Cho dù đang nằm trong ổ chăn ấm áp, nhưng thời tiết vẫn là đang vào đông, thân thể cũng tự giác hướng về nơi phát ra hơi ấm, cậu mơ hồ cảm thấy một làn hơi ấm bao quanh, thật thoải mái…..
Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh lúc cậu còn bé ôm gấu bông ngủ, khi những đứa trẻ khác còn đang làm nũng đòi ngủ với cha mẹ, cậu đã tự ngủ một mình, nhưng là lúc nào cũng phải ôm gấu bông ngủ, dần dần cậu trở nên rất thích ôm gấu khi ngủ! Cậu đã lâu rồi không ôm thứ gì khi ngủ. Lúc nào cậu cũng chỉ sống một mình, cho đến khi gặp Trình Hi.
Khi cậu vừa mở mắt, đập ngay vào là đôi mắt của Trình Hi…..hắn không biết đã tỉnh khi nào đang nhìn cậu trừng trừng! còn cậu thì đang khoác tay lên người hắn, hóa ra hơi ấm đó là từ cơ thể của Trình Hi!
Cậu lẳng lặng thu tay lại, bình tĩnh hỏi: “ Anh tỉnh khi nào?”
“Mới vừa thôi! Thấy em ngủ rất say, đang do dự có nên đánh thức em dậy hay không thì em tỉnh!” Trình Hi cười cười.
Vì cậu là người chủ động tiếp cận Trình Hi nên cũng không nói thêm gì nữa, phản ứng của Trình Hi thật ngoài ý cậu, độ cong nơi miệng hắn tựa hồ vẫn không giảm, hắn là đang vui sao?!
Cậu vừa ngẩng đầu lên liền thấy chiếc di động trong túi áo hắn, thì ra….. là như vậy……
***
Lúc ăn cơm, Trình Hi liên tục gắp thức ăn cho cậu, nhưng là hắn vẫn dùng ánh mắt lộ vẻ kì quái nhìn, khiến cậu không khỏi chột dạ! Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi đũa đang cầm. Thấy cậu đầu cúi thấp , tiếu ý trong mắt Trình Hi càng tăng.
Cậu cũng chỉ đoán mò ý của Trình Hi, miễn cưỡng thử gắp cho hắn một chút thức ăn!
Hắn sửng sốt, cậu bỗng nhớ ra là hắn không ăn rau cần.
“ Tôi, tôi gắp lại cho anh a!”
“ Không cần!” Trình Hi cắt ngang lời cậu, thoáng cái liền bỏ mớ rau cần vào trong miệng. Cậu tưởng Trình Hi sẽ nổi giận! Trước đây có lần hạ nhân làm bánh nhân rau cần, Trình Hi chỉ vừa cắn một miếng liền lập tức nhổ ra, sau đó tức giận duổi việc người hầu đó.
“Ân…..thực ra, có phải anh ngày nào cũng ở nhà bồi tôi nên rất chán phải không?” cậu thấy tâm tình hắn không đến nỗi xấu mới nói ra.
“không có! Xã giao bên ngoài còn phiền phúc hơn!” Nhưng mà ở nhà phải nhịn đến phát nghẹn cũng không tốt chút nào a!
“ Xin lỗi, làm lỡ thời gian của người không ít!” cậu cũng hiểu chuyện của hắn chẳng liên quan gì đến mình, nhưng là không nhịn được nên thốt ra.
Trình Hi bỗng cảm thấy hoang mang! Thụy mới một giây trước đưa hắn lên thiên đường, một giây sau lại không ngần ngại kéo hắn xuống!: “ Không cần khách khí như vậy đâu! Quan hệ chúng ta đã như thế rồi, đâu phải là người ngoài!”
Cậu nghe xong nhẹ giọng nói : “…..quan hệ chúng ta? Anh nói đó là cái gì? Chúng ta thì có quan hệ gì ……anh không phải là người ngoài, nhưng tôi,……”
“Ba”! Trình Hi đập mạnh chiếc đũa xuống bàn.
“Ngô Thụy!” biểu tình của Trình Hi bỗng lộ vẻ tức giận, cậu không khỏi đứng lên lùi về sau mấy bước! Đã nhiều năm rồi Trình Hi không gọi thẳng tên cậu như thế!
“ Em cư nhiên còn hỏi quan hệ chúng ta là gì?! Em nói tôi là cái gì của em?”
Trình Hi túm lấy áo cậu, kéo cậu về phía hắn: “Quan hệ của chúng ta hả, chúng ta đã làm tình, em còn sinh ra Tiểu Tư, bây giờ trong bụng lại mang đứa con của tôi! Em còn hỏi chúng ta là quan hệ gì sao?! Tôi chính là người đàn ông của em!”
Trình Hi gằn từng chữ.
“…..” mặt cậu đỏ lên, không ngờ Trình Hi lại nói thẳng thừng như vậy: “Thế nào? Tôi nói sai hả?!”
Bởi vì lời Trình Hi nói đều là sự thực, nên cậu không có cách nào biện giải, cổ họng chợt trở nên khô khốc.
Những từ đứa con, đàn ông,…. vừa nghe hắn nói ra đối với cậu như là bom nguyên tử dội xuống!
“ Em nói rõ ràng đi! Em còn muốn ngốc như vậy đến bao giờ nữa! Chẳng lẽ phải để tôi nói, phải nhìn thấy tôi bị em đùa giỡn như thế mới vui sao!…..” Trình Hi tức giận hướng cậu nói.
“ Không sai! Là tôi ngốc, nhưng tôi có ngốc đến đâu cũng không dễ bị anh lừa dối!” cậu cắn môi, tay phải chống lấy ghế nói.
“Chết tiệt!” hai chữ “Lừa dối” như chọc Trình Hi tức thêm, hắn quát lên một tiếng. thân thể cậu có chút chấn động, tay không tự giác buông xuống ôm lấy bụng. Nhìn thấy biểu tình sợ hãi của cậu, ngữ khí Trình Hi trở nên ôn hòa: “ Không phải tôi muốn hung hăng với em! Là do em so với trước đây, còn dễ làm người khác phát điên hơn!” Trình Hi vươn tay về phía cậu, nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi xuống.
“Chúng ta đã lâu rồi chưa nói chuyện nghiên túc, hôm nay phải làm cho rõ ràng!”
“Trước ăn cơm đã…..” cậu nói.
“ Không được! Lát nữa ăn cũng không sao!” Trình Hi nói.
“…..như vậy không tốt cho dạ dày!” cậu lập tức đáp lại!
Trình Hi xoay người đi, sau đó bưng đến một hộp bánh quy: “ Ăn trước cái này đi, vừa ăn vừa nói chuyện!”
“không cần! Tôi không ăn nữa!”
Trình Hi liếc mắt nhìn cậu, khiến cậu không khỏi khẩn trương. Sau đó hắn thoải mái quăng hộp bánh đi, ngồi bên cạnh cậu.
Trình Hi nói trước: “ Lúc chăm sóc em, tôi tuyệt đối không ngại phiền hà, thậm chí phải nói là rất thích nữa! Đừng để tôi nghe thấy những lời này nữa, lời của em nói giống như phủi sạch lòng thành của tôi vậy!……Em hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Ban đầu đúng là tôi rất thích sự ỷ lại của em, nhưng mà vẫn thấy rất kì quái!…..được rồi, em nói đi.”
Không biết có phải là muốn nghe lời nói thật của cậu hay không, mà lúc cậu trầm mặc, Trình Hi cũng không giục cậu, chỉ kiên trì ngồi đợi…..
“ Thực ra, ý của tôi là, nếu anh muốn quen phụ nữ, tôi cũng sẽ không quấy rầy anh, đứa con trong bụng tôi tự chăm sóc cũng được! Dù gì tôi cũng không phải là phụ nữ, anh không cần chịu trách nhiệm đâu !” cậu nhắm mắt lại, nói ra.
Trình Hi vẫn như trước không nói gì, khiến cậu hiếu kì liếc mắt nhìn hắn, nhìn xong khiến hô hấp của cậu như ngừng lại, biểu tình của Trình Hi lúc này giống như mưa going bão tố! Cụm từ “sởn tóc gáy” cũng hình dung chưa đủ.
“ Em….nói lại một lần nữa cho tôi!” Trình Hi thanh âm trầm thấp nói.
“……” Cậu làm gì còn dũng khí để chọc tức hắn nữa chứ.
“ Em biết rõ tôi không có, còn dùng lý do mượn cớ này nọ, chẳng lẽ em muốn rời khỏi đây đến thế sao?!” Trình Hi tựa hồ như mấy ngày nay ở chung, ngữ khí nói chuyện vẫn mang theo chút kìm nén.
Nhưng lúc đó cậu cũng không phát hiện ra nhiều như vậy!
“Nói bậy! tôi không có mượn cớ! Anh mới có!” Cậu oán giận nói: “ Rõ ràng là có phụ nữ tìm anh còn gì , cái gì kêu Tiểu Nghi a!”
Trình Hi nghe xong liền sửng sốt, mà trong mắt cậu, biểu tình đó giống như là bị vạch trần!
“ Em nói bậy cái gì đó!” Trình Hi mở miệng, kinh ngạc nhìn cậu: “ Tiểu Nghi là Tiểu Nghi, có liên quan gì tới em!……hơn nữa tôi chăm sóc em cùng cô ấy liên quan gì! Cô ấy đúng là thích tôi! Nhưng tôi căn bản không hề để ý! Em là nghe ai nói? Không lẽ cô ta tự tìm đến đây?”
“….Không phải, là điện thoại của anh quên cầm đi, nó kêu liên tục, tôi không cố ý mở ra xem!” giải thích cái này khiến mặt cậu nóng lên.
“Thì ra là như vậy!” sau đó, hắn đột nhiên tiến tới gần cậu, khuôn mặt cả hai gần như sáp vào nhau: “ Sau này anh vĩnh viễn sẽ không ở cạnh phụ nữ nữa! Chỉ cần em không rời đi, vĩnh viễn cũng chỉ có hai người! Không phải, là bốn người, còn có Tiểu Tư với đứa nhỏ sắp ra đời nữa!”
Nghe Trình Hi nói, đột nhiên làm cậu rất muốn khóc, hắn bây giờ quả nhiên dễ làm người ta cảm động! Nhưng cái “Vĩnh viễn” này sẽ là bao lâu? Dù người ta có thề thốt như thế nào vẫn không bao giờ là mãi mãi! Nếu là vợ chồng thì còn nợ nhau ân nghĩa, còn chúng ta thì sao, có cái gì có thể đảm bảo?!
“ Lời của anh nói có thể duy trì được bao lâu? Nếu tôi vĩnh viễn không ngủ với anh thì lời nói này còn có giá trị gì không?!” Cậu nhẹ nhàng hỏi
“ Từ lúc chúng ta gặp nhau đến giờ đã bao nhiêu năm rồi! Từ khi gặp em, bên người anh không hề xuất hiện thêm người thứ hai, em nghi ngờ thế khiến anh rất đau lòng mà! Anh là thương nhân, lời đã nói ra thì tuyệt đối không gạt em! Nếu anh đã nói với em, thì kì hạn của lời nói đó sẽ là vĩnh viễn! cho dù quan hệ giữa anh và em vĩnh viễn như thế này!”
Cậu nhìn Trình Hi, thắc mắc, từ khi nào hắn học được những lời buồn nôn như thế nha!
“Sao lại khóc! Anh dọa em sao?” Trình Hi vỗ vỗ lưng cậu: “Đừng khóc! Không tốt cho đứa nhỏ đâu!”
Hắn nói như vậy càng khiến cậu ngưng không được, nước mắt cứ thế tuôn ra, hắn chẳng lẽ không biết người đang khóc thì có khuyên thế nào cũng không ngừng được sao?
Đôi mắt Trình Hi lúc này nhìn rất ôn hòa! Giống như mặt hồ êm dịu. Cậu bây giờ thật muốn khoảng thời gian lúc trước biến mất, những hồi ức đau buồn. Nhưng cậu biết, những thứ đó đã thấm sâu trong ngực rồi, dù không đau đớn, nhưng cũng không dễ dàng tiêu tan! Cậu cũng biết, nếu không trải qua nó, Trình Hi của bây giờ cũng sẽ không xuất hiện! Hắn thay đổi, còn cậu vẫn là như thế, cả cậu và hắn đều là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt!
Nghĩ lại, đời người tuy cũng gọi là dài, nhưng những năm tháng quan trọng nhất có bao nhiêu, không ngờ cậu lại cùng Trình Hi vượt qua quãng thời gian đó.
Tâm tình Trình Hi hiện tại cũng giống cậu? Bàn tay hắn đặt ở lưng cậu hơi run nhè nhẹ, tựa cằm phía sau cậu, thong thả ôm lấy cậu như thế, tựa hồ như đang muốn bù lại khoảng thời gian bị cậu cự tuyệt trước kia.
Cái ôm này của Trình Hi không kịch liệt, thậm chí so với cái ôm trước kia có thể coi là lãnh đạm, cậu không cự tuyệt bởi cậu muốn cảm thụ được sự ấm áp từ nó. Ôm vốn là một hành động tràn đầy tình cảm, nhưng mọi người cũng vốn chỉ coi nó là một hình thức xã giao! Còn đối với Trình Hi, trước đây hắn ôm cậu chỉ để chứng minh cho sự độc chiếm mạnh mẽ của hắn, nhưng giờ, cái ôm này lại tràn đầy ôn nhu!
Bất cứ người nào cũng đều sẽ cự tuyệt loại người thô bạo, tràn đầy uy hiếp, nhưng ai có thể cự tuyệt được sự ôn nhu?! Tâm lý chống cự lại của cậu, dần dần biến mất, cho dù vẫn chưa thể tiếp nhận hoàn toàn, nhưng như thế đã là một bước tiến lớn rồi.
Dần dần, thanh âm nghẹn ngào của cậu trở nên như có như không, tâm trạng mang theo một chút thẹn thùng! Vốn đã không còn là trẻ con, vậy mà còn khóc như thế, lại còn khóc trước mặt Trình Hi nữa chứ.
Cậu giơ tay lên, ý muốn đẩy Trình Hi ra.
“ ! ” một thanh âm như không thể nghe thấy vang lên, thanh âm nhàn nhạt như có như không, quanh quẩn bên tai cậu. Đó là tiếng nức nở rất nhỏ, nếu như không phải chủ nhân của thanh âm đó đang ở bên cạnh, cậu e rằng cũng đã không nghe được!
Cơ thề của cậu liền vô pháp nhúc nhích, vô pháp cự tuyệt, cánh tay dừng lại giữa không trung! Sau đó cố gắng dùng hết khí lực, cử động ngón tay không nghe lời, ngây ngốc vỗ vỗ lưng Trình Hi.
Lưng của hắn rất rộng, sờ lên không giống như người bình thường, không phải chỉ mang đến cảm giác toàn xương hay đẫy thịt, mà là sự hài hòa, mềm mại nhưng cũng không kém phần cứng rắn.
Trình Hi vừa rồi vỗ lưng cậu, có nghĩ lưng mình sờ toàn xương không a?! Cậu đột nhiên thất thần, nhớ tới cái vỗ lúc nãy, nếu mình liên tưởng nhiều như vậy , Trình Hi có hay không cũng nghĩ như thế?!
“…..” hay là do mình suy nghĩ nhiều quá rồi?
“ Tại sao dừng lại?!” Trình Hi đột nhiên quay đầu lại nói, xong tiếp tục dựa trên vai cậu.
Bởi vì miên man suy nghĩ, nên tay cũng vô thức dừng lại.
“Hả …a!” Trình Hi nhắc khiến thần trí cậu tỉnh lại, sau đó lại tiếp tục vỗ hắn, như thế này thật làm cậu nhớ đến thời gian hắn hôn mê trước kia, lúc cậu chăm sóc Tiểu Tư ngày nào cũng phải vỗ vỗ để ru nó ngủ! nghĩ lại, chẳng lẽ tính Trình Hi lại như trẻ con như thế?
…..quên đi, là do mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
Vai cậu rất mỏi, nhưng cũng không thể đẩy Trình Hi đứng hẳn lên được, thân thể Trình Hi còn đang run run, huống chi vừa rồi hắn còn an ủi mình nữa!
***
“ A a……” Trình Hi bị tiếng kêu to của Ngô Thụy khiến cho thần kinh đột nhiên căng thẳng!
“Sao vậy? Sao vậy?!” Trình Hi hỏi!
“……rút, chuột rút rồi…..” đều do đứng một tư thế quá lâu!
“…..” Cậu cuộn thân thể lại, chuột rút đúng là làm người ta đau đến kêu cũng không được.
Trình Hi nhẹ nhàng giúp cậu xoa bóp, nhưng mỗi lần hắn đụng vào, lại khiến cậu tê hơn lúc ban đầu.
“ Đừng! đừng đụng vào nữa!…..a!” Cậu liều mạng gạt tay Trình Hi, đẩy hắn ra.
Thấy cậu đau dữ dội như thế, hắnliền đứng dậy xoay người rời đi, cậu muốn gọi hắn lại nhưng cơn đau khiến cậu không mở miệng được. Đến khi hắn quay lại, trên tay đ cầm một túi nước ấm! thì ra hắn về phòng lấy túi nước này sao.
Nước ấm làm ta dễ chịu không ít, trong người bỗng cảm thấy ấm áp!
“ Sao rồi? đỡ chút nào chưa? Có cần gọi bác sĩ không?” Trình Hi hỏi.
“Không cần đâu, tôi đỡ rồi, bây giờ đang là mùa đông, bắt họ ra khỏi nhà vì chuyện cỏn con thế này thì không nên!” Cậu lắc đầu nói.
Trình Hi có chút không đồng tình: “Đó là chức trách của ông ta, nếu không thì sinh ra bác sĩ làm gì chứ ! Hơn nữa như vậy mà là chuyện cỏn con sao? Lỡ như có chuyện gì thì anh sẽ hối hận cả đời a!”
“Chỉ tại anh đè tôi lâu quá mà thôi! Tôi đã nói không sao mà!” Cậu biện giải nói.
“….” Trình Hi ánh mắt hơi hạ xuống : “…..anh không phải cố ý, chỉ là…..anh thật sự rất vui, nên mới……”
Trình Hi nhỏ giọng nói với cậu.
Nghe hắn nói xong, cậu bỗng rơi vào trầm mặc, trong đầu cố gắng nghĩ ra cái gì để nói, nghĩ mãi bỗng vô thức thốt lên: “Cảm ơn!”
Lời vừa nói ra, cậu liền giật mình. Tại sao cậu lại cảm ơn hắn nha! sao không nói cái khác chứ, có phải là chưa từng học văn đâu! Nhìn về phía Trình Hi đang ha ha cười khiến cậu càng thêm xấu hổ. Cậu cầm túi nước chườm ấm áp trên tay, thật thoải mái! Cho dù nhà có hệ thống sưởi ấm nhưng độ ấm này vẫn khiến người ta bị mê hoặc!
“Ấm sao?” Trình Hi cười hỏi!
“Umh!” Cậu gật đầu.
“Không lẽ điều hòa để thấp quá sao?” Trình Hi nhìn về phía điều hòa nói.
“ Túi chườm nóng, ngày mai anh đi lấy thêm vài túi nữa!”
Vốn nghĩ cũng không cần làm thế, nhưng thấy Trình Hi đang cao hứng như vậy, cậu cũngkhông nỡ tạt cho hắn một gáo nước lạnh.
“Hôm nay anh rất vui! Chúng ta đi ăn thôi!” Trình Hi cuối cùng cũng để cậu đi ăn cơm!
Cơm nước đã hâm nóng lại mang lên, cậu im lặng ngồi xuống. Sau đó Trình Hi liền kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, bọn họ cách nhau chỉ vài thước, cậu lén dịch thân thể bị Trình Hi phát hiện!
“Nếu em còn nhúc nhích anh sẽ ôm em!”
“…..”
Đưa cậu lên lầu nghỉ ngơi, sau đó Trình Hi nói công ty có việc, khi nào về sẽ nói chuyện quan trọng với cậu, cậu tuy rất hiếu kì nhưng cũng kiềm chế tâm tình trở lại phòng! Trình Hi có chuyện gì quan trọng cần nói với mình chứ?! A…..mình hình như cũng có chuyện muốn hỏi Trình Hi nha! Rốt cuộc là cái gì ….thật nghĩ không ra!
Một lúc sau….
“A….mình chưa hỏi hắn “Tiểu Nghi” kia rốt cuộc là ai nha!” Cậu rốt cục cũng nhớ ra!
“Không phải, thế là được rồi!”
Trình Hi tán thành gật đầu: “Nhiệt độ cao quá cũng không tốt, dễ bị khô người lắm! Nếu em lạnh thì cứ dùng”