“Tớ dám cá, chắc chắn anh ta đang hối hận.” Kiều Quỳnh An lấy tay bóc một nhúm khoai tây đưa vào miệng.
Đồ ăn vật thật sự rất ngon! Đáng tiếc lại là vết thương trí mạng đối với vóc dáng phụ nữ, cho nên chỉ khi nào bốn người tụ hợp mới có thể thoải mái hưởng thụ.
Tối cuối tuần, Tiểu Húc đã ngủ, bốn người phụ nữ mua một đống đồ ăn và rượu, tụ tập ở nhà Lạc Đình Đình, hưởng thụ buổi tối không gò bó.
“An, cậu đừng tham lam quá, bóc nhiều như vậy, cẩn thận béo chết cậu.” Đinh Tử Ninh sau khi tẩy trang vẫn đẹp như lúc còn trang điểm, mặc một cái váy hoạt hình khác hoàn toàn với hình tượng khi đi làm, cô ấy cảnh cáo Kiều Quỳnh An, dáng người là tài sản lớn nhất của phụ nữ.
“Để cho tớ béo chết đi, dù sao tớ đã không còn hy vọng với tình yêu và đàn ông.” Kiều Quỳnh An chuyển khỏi nhà bạn trai, chỉ vì bạn trai dường như đã nối lại tình xưa với người yêu cũ.
Một tay khác của Kiều Quỳnh An lại với tới đống sôcôla và bánh donuts ngọt chết người, bóc đưa vào miệng.
Đinh Tử Ninh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thôi thôi, cho dù Quỳnh An có béo hơn thì cũng không bằng tớ.” Đang mang thai cũng xinh đẹp động lòng người, Hoa Hân cười nói.
“Không giống nhau, cậu là phụ nữ có thai.”
“Đúng, cậu là phụ nữ có thai, cho nên không thể ăn đồ ăn vật này, cũng không thể uống rượu.” Lạc Đình Đình lấy rượu đỏ trước mặt cô ấy qua chỗ mình, đổi thành một ly sữa tươi.
Hoa Hân buồn rầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống sữa tươi.
“Đề tài vừa rồi?” Hoa Hân chau mày. Ôi, phụ nữ có thai trí nhớ thật không tốt.
“Nói đến hành vi khác thường của chồng trước của Đình Đình.” Kiều Quỳnh An nói.
“Theo hiểu biết của tớ về anh ta, trong từ điển của anh ta không có hai chữ ‘hối hận’.” Lạc Đình Đình cho rằng không có người đàn ông nào có thể tự tin vào bản thân như Đông Phương Bách.
“Trên thương trường thì đúng là không có hai chữ ‘hối hận’, nhưng trong tình yêu thì từ nào cũng có.” Hoa Hân phân tích như thế.
“Đúng vậy, công việc và tình yêu là hai chuyện khác nhau, nhưng bọn đàn ông lại thường nhập hai chuyện đó thành một.” Đánh giá của Đinh Tử Ninh đối với đàn ông thật sự là vô cùng thảm hại.
Ai kêu mối tình đầu của cô ấy lại hủy hôn trước ngày cưới, đồng thời cũng hủy đi sự tin tưởng đối với đàn ông của cô ấy.
“Cho nên ý của cậu là……” Kiều Quỳnh An hỏi.
“Ngu ngốc, anh ta là tên ngu ngốc siêu cấp lớn hàng thật giá thật.”
Đinh Tử Ninh nói ra đáp án làm cho bốn người phụ nữ cười vang.
“Suỵt! Tiểu Húc đang ngủ, đừng ầm ỹ.” Hoa Hân để ngón trỏ lên môi, muốn mọi người nhỏ tiếng chút.
“Vậy làm sao bây giờ, Tiểu Húc có thể bị di truyền từ anh ta, cũng là một tên ngu ngốc hay không?” Lạc Đình Đình bắt đầu lo lắng cho con mình.
“Yên tâm, Tiểu Húc tuyệt đối sẽ không ngu ngốc.” Hoa Hân rất tin tưởng con nuôi của mình.
“Không sai, Tiểu Húc lớn lên nhất định sẽ khác với những tên đàn ông ngu ngốc kia, là một người đàn ông tốt, nghiêm túc và chung tình.” Kiều Quỳnh An cũng tin tưởng con nuôi của mình.
Lạc Đình Đình che miệng cười trộm.
Nếu Tiểu Húc nghe được các mẹ nuôi đang khen mình, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Sau khi thảo luận sự khác biệt giữa Tiểu Húc và Đông Phương Bách, Đinh Tử Ninh lại nói sang chủ đề khác.
“Hôm nay một cô bé ở công ty có đưa cho tớ một quyển tạp chí, nghe đâu là thứ mà giới trẻ bây giờ thích nhất, bên trong có một vài kiểu quần áo và trang sức phụ kiện, ngoài ra còn có cái này……” Đinh Tử Ninh lấy một quyển tạp chí của ca sĩ nổi tiếng hiện nay từ trong túi xách ra, lật vài cái, lật đến trang kia.
“Kiểm tra tỉ số đào hoa của cậu trong tháng này –” Đinh Tử Ninh giơ tạp chí trước mặt Lạc Đình Đình muốn cô chọn một trong năm loại màu.
“Màu đỏ.”
“Màu đỏ hả, chúng ta hãy xem tỉ số đào hoa của cậu……” Sau đó lật một trang.
“Wow! Thật kinh khủng.” Đinh Tử Ninh cười vô cùng vui vẻ, giơ kết quả ra. “Tháng này có thể nói cậu là chòm sao sáng nhất, người khác phái vòng quanh bên cạnh giống như hành tinh xoay quanh mặt trời, bọn họ bị nội tiết tố mạnh mẽ của cậu hấp dẫn, tháng này sẽ không ngừng xoay quanh bên người cậu, quá nhiều lựa chọn làm cho cậu có chút khó xử.“
“Sao có thể chứ!” Lạc Đình Đình không tin loại kiểm tra của con nít này. “Tớ đã là mẹ của một đứa con nít tám tuổi.”
“Khi cậu mặc váy ngắn làm việc ở tiệm cà phê, nhìn vào dáng vẻ thanh xuân xinh đẹp kia thì có ai biết cậu đã 30 tuổi, còn có con.” Hoa Hân nói.
“Không sai, cậu cố ý đúng không, hú hú, bây giờ tớ mới biết cậu có tâm cơ siêu nặng.” Kiều Quỳnh An tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Lạc Đình Đình không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Mặc váy ngắn là vì cô có đôi chân đẹp người gặp người thích, mà cố ý mặc váy ngắn là vì cô biết Đông Phương Bách sẽ phát điên, cho nên đương nhiên cô ước gì váy càng ngắn càng tốt, ha ha.
Kết quả kiểm tra trên tạp chí, Lạc Đình Đình không đặt trong lòng.
Nhưng thứ hai khi cô đi làm, thì có hoa hồng nặc danh đưa tới, Lạc Đình Đình vừa mừng vừa sợ, người phụ nữ nào không thích được tặng hoa, đặc biệt mười năm qua cô chưa từng được “chồng trước” Đông Phương Bách tặng hoa.
Chẳng lẽ vận đào hoa của cô thực sự mở?
Thật sự mở.
Lại cách một tuần, cô được một anh đẹp trai trẻ tuổi hẹn đi chơi.
Âu Trúc Thanh, là quản lý của công ty bất động sản gần tiệm cà phê, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tướng mạo anh tuấn nhã nhặn.
Hắn thường đến uống cà phê, tính cách hài hước thú vị lại nói nhiều, nên nhanh chóng quen thuộc với toàn bộ nhân viên của tiệm cà phê.
Lạc Đình Đình thích sức sống tuổi trẻ của hắn, cũng biết hắn thường mượn cớ để nói chuyện phiếm với cô, nhưng cô không ngờ, hắn lại mở miệng hẹn cô.
“Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, giống như bạn bè bình thường, tối cuối tuần, nhẹ nhàng tự tại, cô không cần cảm thấy áp lực.”
Khi Âu Trúc Thanh hẹn cô đã nói như thế.
Thật ra thì ăn cơm với Âu Trúc Thanh cô không cảm thấy áp lực.
Tuổi của hắn nhỏ hơn cô, cô coi hắn như em trai mà đối đãi, huống hồ cô cũng không cảm nhận được Âu Trúc Thanh có ý theo đuổi cô.
Có lẽ hắn có hảo cảm với cô hơn những người phụ nữ khác, nhưng cũng chỉ có thế.
Bây giờ người trẻ tuổi rất thông minh, sẽ không cắt đứt con đường tương lai của mình, tình yêu cũng vậy, trước khi xác định thì mọi người đều là bạn bè.
Vì thế Lạc Đình Đình rất hào phóng nhận lời mời của hắn.
Mà ba cô hàng xóm thân thiết của cô vừa nghe được có đàn ông mời cô ăn cơm, còn là một anh đẹp trai nhỏ tuổi hơn cô, ai cũng tình nguyện giúp cô trông Tiểu Húc, để cô thuận lợi đi hẹn hò.
Buổi tối cuối tuần, trước khi Lạc Đình Đình tan việc, Âu Trúc Thanh đã đến tiệm ngồi chờ.
Rất đúng giờ, điểm này làm cho ấn tượng với hắn của Lạc Đình Đình tăng thêm một chút.
Thay đồng phục xong, Lạc Đình Đình sửa sang lại quần áo một chút, cô thay một cái váy ren xinh đẹp và đôi giày sandal cao gót, làm cho cặp đùi đẹp của cô càng thêm hấp dẫn người khác.
“Hi, tôi xong rồi.”
Âu Trúc Thanh không che giấu được kinh diễm trong mắt.
“Đêm nay nhất định tôi là người làm cho người khác ghen tỵ nhiều nhất, cô thật đẹp, bất kỳ một người đàn ông nào nhìn thấy cô đều sẽ ước được thay thế vị trí của tôi.”
“Miệng của cậu chắc chắn đã bôi mật.” Lạc Đình Đình cười vô cùng vui vẻ.
Phụ nữ đều dựa vào lỗ tai để sống – cô không nhớ mình đã nghe câu này ở đâu.
“Đến quán ốc ăn đồ nướng được không? Tối cuối tuần rất náo nhiệt.” Âu Trúc Thanh cười đề nghị.
“Tối cuối tuần của người trẻ tuổi đều như vậy sao?”
Âu Trúc Thanh ngửa đầu cười to: “Cô chỉ lớn hơn tôi ba tuổi, sao lại nói như mình là một người già vậy?”
Bọn họ đi trên vĩa hè, đi đến trạm xe điện ngầm gần nhất.
Cuối tuần tại khắp các con phố tại Đài Bắc đều có bầu không khí chè chén say sưa, có thể vì ngày mai là ngày nghỉ, mọi người không muốn đợi nhà, dốc toàn lực chuẩn bị vượt qua một buổi tối vui sướng.
“Hàng hai và hàng ba có khác biệt rất lớn.”
“Kiểu như cô chính là thục nữ, thục nữ làm cho rất nhiều người trẻ tuổi thèm nhỏ giải.”
Lạc Đình Đình biết Âu Trúc Thanh đang trêu chọc cô.
“Cám ơn cậu, có cái miệng ngọt của cậu, chắc chắc trong công việc công trạng của cậu rất nhiều.”
Bọn họ cùng nhau đi vào trạm xe điện ngầm, đứng giữa đám đông, Âu Trúc Thanh rất thân sĩ, cũng rất tri kỷ bảo vệ cô khỏi những người khác.
“Tôi khen thật lòng đấy.” Âu Trúc Thanh giả vờ “cô thật sự làm tôi đau lòng”.
Lạc Đình Đình che miệng cười khẽ.
Người trẻ tuổi bây giờ đúng là không thể coi thường, nếu không phải cô đã sớm hiểu được hết thì có lẽ sẽ phải trả giá đắt, hơn nữa cô thực sự coi Âu Trúc Thanh là em trai, bằng không thật sự sẽ trượt chân rơi vào hố sâu.
Lạc Đình Đình vỗ nhẹ cánh tay Âu Trúc Thanh. “Được rồi, nếu còn khen nữa tôi sẽ bay lên trời mất.”
“Yên tâm, tôi sẽ giữ cô lại.”
Bọn họ lên tàu xe điện ngầm, Âu Trúc Thanh che chở Lạc Đình Đình cùng bước vào trong xe.
Tất cả mọi chuyện đều tự nhiên như thế, hai người bọn họ nói chuyện cười đùa cũng thật thoải mái, nhưng trong mắt một người khác thì không phải như vậy.
Đông Phương Bách vốn muốn đi vào tiệm cà phê, lại nhìn thấy Lạc Đình Đình đi cùng một người đàn ông trẻ tuổi, anh bám theo từ nãy giờ, thấy hai người bọn họ hành động thân mật, trong lòng nổi lên một ngọn lửa không tên.
Anh quên hành vi của mình lúc này tên là ‘theo dõi’, ngọn lửa thiêu đốt trong hai mắt tên là ‘ghen’, anh cũng đi vào xe điện ngầm, tiếp tục bám theo —
“Cám ơn cậu, làm cậu tốn kém rồi, đêm nay tôi rất vui.”
“Là bạn bè thì đừng nói như vậy, đêm nay tôi cũng rất vui vẻ, có người đẹp làm bạn tất cả đều đáng giá.”
Kết thúc buổi tối cuối tuần vui vẻ, khoảng mười giờ đêm Âu Trúc Thanh đưa Lạc Đình Đình về nhà, bọn họ đứng dưới lầu nói lời tạm biệt.
“Lần tới tôi sẽ mời cậu.” Lạc Đình Đình thích thời gian ở cùng Âu Trúc Thanh, thoải mái tự tại, nhưng chỉ là bạn bè, không hơn.
Hẳn là Âu Trúc Thanh cũng cảm nhận được thành ý làm bạn của cô.
“Ok, tôi đi đây, bye bye.” Âu Trúc Thanh nói lời tạm biệt, xoay người đi về phía trạm xe điện ngầm.
“Hẹn hò với đàn ông rất vui nhỉ?”
Ngay khi Lạc Đình Đình cúi đầu tìm thẻ mở cửa trong túi xách, giọng nói âm trầm của Đông Phương Bách vang lên từ sau lưng cô.
Tại sao Đông Phương Bách lại xuất hiện ở đây, anh không nên biết chỗ ở của cô mới đúng.
Lạc Đình Đình nhìn tây trang luôn thẳng tắp của anh, lúc này đã có chút xốc xếch, trên mặt cũng lộ vẻ chật vật, mất đi phong thái ông chủ lớn.
“Không phải anh…… Đã theo dõi tôi chứ?” Không thể nào, Đông Phương Bách sẽ không làm loại chuyện này.
Đôi mắt Đông Phương Bách chợt lóe, gián tiếp thừa nhận phán đoán của Lạc Đình Đình.
“Anh thật sự theo dõi tôi!”
Hơn nữa có thể là từ khi cô và Âu Trúc Thanh rời khỏi tiệm cà phê đi đến quán ốc ăn cơm, anh vẫn luôn bám theo.
“Hành vi này của anh rất biến thái anh có biết không hả?”
Đông Phương Bách biết tất cả rất kỳ lạ, bao gồm tâm trạng và hành vi của anh, sau khi ly hôn đều thay đổi thật lớn, nhưng giờ khắc này anh đã không quản được nhiều như vậy.
Đặc biệt hôm nay anh còn chính mắt nhìn thấy vợ mình hẹn hò với người đàn ông khác, tim của anh giống như bị lửa thiêu đốt – điên cuồng phẫn nộ.
Anh kìm chặt cánh tay của Lạc Đình Đình, trong đôi mắt là hai ngọn lửa ghen tuông đang bốc cháy dữ dội.
“Anh không cho em hẹn hò với người đàn ông khác!”
“Anh dựa vào cái gì?”
“Dựa vào anh là chồng của em.”
“Sai, là chồng trước.”
Lạc Đình Đình mặc kệ anh, cô quẹt thẻ mở cửa ra, nhưng không ngờ Đông Phương Bách lại giữ chặt cô từ phía sau, cùng đi vào tòa nhà.
“Này, anh……”
Quên đi, Lạc Đình Đình nhìn bảo vệ đang chú ý đến hai người bọn họ, nghĩ rằng cãi nhau cũng không tốt, mặc dù đã ly hôn, cô vẫn lo lắng thân phận ông chủ lớn của anh.
Huống hồ cô không muốn bị phóng viên biết được, cô là ‘vợ trước của tổng giám đốc Đông Phương Bách’ bởi vì thân phận này sẽ phá hủy cuộc sống bình yên của cô.
Bọn họ cùng nhau đi vào thang máy, Đông Phương Bách đi theo phía sau cô.
“Em đi hẹn hò, còn Tiểu Húc thì sao?”
“Anh yên tâm, Tiểu Húc ở chỗ của mẹ nuôi nó.”
Cuối cùng người cha cuồng công việc này cũng quan tâm Tiểu Húc một chút.
“Mẹ nuôi?”
Đông Phương Bách nhìn quanh nơi ở của vợ, mày bất giác nhíu chặt.
Chỗ này tuy rằng sạch sẽ, nhưng rất nhỏ, đồ dùng gia đình không nhiều lắm, hơn nữa cũng có giá rẻ, anh bắt đầu hoài nghi, vợ anh thật sự có thể gạt bỏ cuộc sống giàu có để sống ở một nơi như thế này?
Nhưng đáp án rất rõ ràng, dường như Lạc Đình Đình thật sự cảm thấy cuộc sống sau khi rời khỏi anh vui vẻ hơn nhiều so với lúc trước.
Đông Phương Bách giấu kín đả kích trong lòng.
“Đúng, tôi đến đây ở rồi quen được mấy người bạn tốt, bọn họ đều rất thích Tiểu Húc, Tiểu Húc một hơi có ba người mẹ nuôi.”
Cẩn thận nghĩ lại, hình như anh có nghe Tiểu Húc nhắc tới, nhưng ấn tượng rất mơ hồ, có lẽ thời gian và không gian anh dành cho con trai mình thật sự quá ít.
“Anh ngồi đi, tôi sang cách vách đón Tiểu Húc về.”
Lạc Đình Đình đi qua trước mặt anh, Đông Phương Bách lại đưa tay kéo cô về phía mình, cô lảo đảo ngã lên người anh.
Anh giữ chặt vòng eo mãnh mai của cô, hai người mắt đối mắt.
Nhưng cô vặn vẹo là một hành vi rất không khôn ngoan.
Cô cảm giác có một vật đang dần cứng lên dưới mông, cả người cô cứng đờ!
Đã sinh con đương nhiên cô không ngây thơ cho rằng đó là điện thoại di động hoặc là thứ gì đó trong túi tiền của Đông Phương Bách.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Đông Phương Bách.
Đông Phương Bách nhún nhún vai. “Ai kêu em lộn xộn.” Trên thực tế, anh rất hưởng thụ, ước gì cô tiếp tục lộn xộn.
“Anh buông tôi ra đi!” Lạc Đình Đình rất không có nghĩa khí nói.
“Sao có thể chứ.” Vợ mềm mại xinh đẹp trong ngực, lúc này mà còn buông ra thì không phải đàn ông.
Lạc Đình Đình thông minh không vặn vẹo nữa, nhưng cô phát hiện bàn tay to bên hông cô bắt đầu xằng bậy, cô quay đầu muốn mắng anh, lại bị hôn.
Cảm xúc xa cách khi hai môi chạm vào nhau thì bắt đầu bùng nổ……
“Ưm……” Cô không thể kiềm chế mà phát ra tiếng rên rỉ.
Hai người đã từng vô cùng phù hợp trên giường, đã lâu chưa đụng chạm vào đối phương, lúc này vừa chạm vào nhau thì như thiên lôi động địa hỏa, lập tức không thể cứu vãn.
Giữa bọn họ là ai trước chủ động đã không còn quan trọng.
Lạc Đình Đình xoay người ngồi sát vào Đông Phương Bách, hai người chặt chẽ dán vào nhau.
Cô cởi áo của anh, anh thô lỗ dẫn dắt cô……
Môi lưỡi chưa từng rời khỏi nhau.
Bầu ngực của cô bị bàn tay to của anh thân mật nắm giữ, vỗ về chơi đùa thật kích thích.
Nụ hoa của cô cứng lên, khát cầu sự đụng chạm của anh……
Anh như cô mong muốn.
Lưỡi linh hoạt chơi đùa nụ hoa, cô ôm lấy cổ anh, hưởng thụ sự phục vụ.
“Ưm…… A……” Cô bất giác vặn vẹo eo.
Bàn tay to trượt xuống váy của cô, thuận lợi mò vào giữa hai chân ướt át.
Bỗng nhiên cảm thấy cô mặc váy ngắn như thế cũng có chỗ tiện lợi, nhưng anh vẫn tức giận, ngoại trừ anh còn có rất nhiều đàn ông nhìn thấy đùi đẹp của cô.
Hoàn hảo nơi trước mặt chỉ một mình anh mới có thể đụng vào.
Về mặt ích kỷ của đàn ông này, Đông Phương Bách thừa nhận, lòng dạ của anh rất nhỏ nhen.
“Em ướt đẫm……” Ướt đẫm chờ đợi anh tiến vào.
Đông Phương Bách cởi quần lót của mình ra, cậu nhỏ của anh bị nhốt bên trong rất khổ sở.
Anh vỗ nhẹ mông cô, muốn cô nâng lên một chút, anh nhanh chóng cởi bỏ quần lót, kéo khóa kéo xuống, giải phóng cậu nhỏ của anh.
Cứng rắn nháy mắt hất ra, hai tay đặt trên vòng eo mảnh mai của cô, nhấn xuống.
“A……” Anh đi vào cô.
Ướt át đi thẳng vào, không có trở ngại gì, chỉ có tràn đầy ấm áp và sung sướng.
Anh bắt đầu chuyển động, mãnh liệt ra vào nơi trơn ướt của cô.
“Không, a, a……”
Đã lâu không nhận được khoái cảm kịch liệt này, cô sắp khống chế không được, rất nhanh, cô đã lên đỉnh.
Nhưng anh vẫn chưa, nam tính to lớn đang mãnh liệt ra vào.
Anh lật cô lại, để cô nằm trên sofa, tay nắm mắt cá chân của cô, muốn cô hoàn toàn phơi bày trước mặt mình.
Cắm vào rồi rút ra, mang theo chút trừng phạt.
Anh cuồng liệt chạy nước rút, cuối cùng, giải phóng vào sâu bên trong cô……