Diện tích của quân doanh rất lớn, lúc không có người luyện tập thường có một khu để trống, lúc này không hiểu sao đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Từ sáng sớm Từ Công Mậu đã cho người chờ ở cửa quân doanh, nhìn thấy xe ngựa lập tức chạy vào bẩm báo cho hắn.
Bởi vì đi giày vải trong mưa nên mỗi bước Trang Thư Tình đều đi rất cẩn thận, sợ bị ngã sấp xuống, như vậy sẽ rất mất mặt.
Bên cạnh có Bạch Chiêm đỡ, phía sau có Trang Thư Hàn, vì vậy Trang Thư Tình cũng chỉ bị ướt môt chút.
Thấy nàng đứng vững, quân binh mới dám tiến lên tiếp lời, “Tướng quân có lệnh, mời Trang đại phu trực tiếp tiến vào quân doanh.”
Trang Thư Tình nhìn hắn cười, nhìn xuống dưới giày của hắn, bên trong có lót thêm gì không thì nàng không biết, nhưng bên ngoài hình như được
bao bằng một lớp chất liệu gì đó, chắc là có tác dụng chống thấm nước.
Nàng cũng không hỏi nhiều, cùng Bạch Chiêm bước vào doanh trướng.
”Mưa hình như đang bắt đầu lớn hơn.” Tiếng mưa đập lên ô vô cùng dày
đặc, Trang Thư Tình có chút lo lắng chiếc ô này sợ là không trụ nổi.
”Ân.” Một tay Bạch Chiêm cầm ô, một tay đỡ lấy Trang Thư Tình, việc
chiếu cố Thư Tình chỉ cần hắn làm là được, không cần nhọc đến người
khác, cho dù là Thư Hàn cũng chỉ có thể nhìn.
Nhưng mà lúc này theo Thư Tình đến đây hắn cũng có việc muốn làm, những
ngày khác, người bình thường không thể tiến vào quân doanh, nếu Từ tướng quân biết hắn tới, như vậy tất sẽ có vấn đề muốn hỏi hắn, nhưng về câu
trả lời, thì phải coi tâm tình.
Từ Công Mậu vừa nhận được tin liền lập tức mở ô tiến ra ngoài. Phía sau
trừ các tướng lĩnh thân cận và Trình Kha thì còn có một vị gọi là Mã đại phu.
Lời đồn bên ngoài không phải các tướng sĩ trong quân doanh không biết,
tất cả bọn họ đều biết, trước chưa cần bàn đến vị tiểu cô nương trước
mắt có phải là phù thủy hay không. Lúc này nàng nguyện ý đến quân doanh
giúp bọn họ chữa trị, điều này nói lên được nàng không phải là kẻ yếu,
cũng không bị những lời đồn kia gây ảnh hưởng.
Người như vậy mới đáng xưng là đại phu, về chuyện người ta nói nàng là
phù thủy, cái đó cũng chỉ là lời đồn, ai biết có đáng tin hay không, cho dù là thật thì người ta cũng chỉ làm chuyện cứu người, người đến xem
náo nhiệt có tư cách gì phán xét người khác?
Làm đại phu, đều đã rất quen thuộc sinh tử của con người. Ngược lại cũng càng nhìn thông suốt, vì vậy, đối với Trang Thư Tình hắn có chút tò mò, qua lần gặp mặt này chút bài xích trong lòng hắn cũng đều biến mất.
Người có tri thức luôn nhìn ra được cốt lõi của vấn đề.
Mặc kệ thái độ của bọn họ đối với vị nữ y này như thế nào thì nói đến
cùng nàng cũng là nữ y. Cùng là người trong một quốc gia, người của bọn
họ bị chất vấn khi dễ, bọn họ há có thể cùng hùa vào mắng chửi người
mình?
Tiếp nhận ánh mắt thiện ý của bọn họ, Trang Thư Tình cũng cười lại coi
như chào hỏi, nguyên tưởng rằng chỉ có Trình Kha mới chào đón nàng,
nhưng không nghĩ tới vị Mã đại phu kia cũng gật đầu với nàng, còn nhìn
nàng cười một chút
Nhìn một chút, Trang Thư Tình nghĩ một chút liền hiểu được tâm tư của
hắn, trong lòng nhất thời vui vẻ. thì ra chịu một chút tiếng ác lại
khiến nàng thu về nhiều nhân tình như vậy.
Từ Công Mậu ôm quyền thi lễ với Trang Thư tình, thái độ đối với Trang
Thư Tình cũng vô cùng hòa khí, “Trang đại phu. Tất cả mọi thứ đều đã
được chuẩn bị theo lời dặn dì, chỉ là đồ che mưa thật sự không có nhiều, giày đi mưa thì lại càng ít, một quân doanh tổng cộng cũng có đến mấy
trăm người, chính vì vậy không đủ số giày da để phân phát, chỉ có thể
tận lực không bước ra ngoài.”
Nói đến đây. từ Công Mậu cười khổ một tiếng, “Lúc này chính là có người
đang có ý muốn quấy rối. Sợ là dù có hợp lực lại cũng không thể đối
phó.”
Đối với chuyện này Trang Thư Tình cũng không thể giúp gì hơn, chỉ đành
nói: “Hướng giải quyết như vậy đã là rất tốt, chỉ cần có thể không chế
được bệnh thì không bao lâu mọi người có thể khôi phục lại, lúc đó Từ
tướng quân không phải ngày ngày lo lắng, ta thấy dạo này khí sắc của Từ
tướng quân không được tốt lắm.”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao hắn có thể không lo, khi bền trên phát
hiện ra sự tình hiện tại thì việc gánh vác trách nhiệm chỉ là chuyện
phụ, quan trọng nhất chính là sức lực chiến đấu của quân đội sẽ bị suy
giảm,.
Lau mặt, Từ Công Mậu qua qua nhìn hai người, “Hai người chính là người
rõ ràng tính huống hiện tại nhất, mong Trang đại phu có thể nói rõ ràng
một chút để lão hủ có thể biết được khả năng hiện tại của chuyện này.”
Bạch Chiêm nhướng mày, “Đổi chỗ khác nói chuyện đi.”
Hắn rõ ràng là rất không vui, Từ Công Mậu thấy thế cũng không tiếp tục trì hoãn, lập tức kéo người đi doanh trướng.
Hai người cũng không nhiều lời vô nghĩa, mỗi người đều bắt đầu làm việc
của bản thân, Trang Thư Tình giải thích một chút cho Mã đại phu, cũng bổ sung vài thứ cho Trần Kha
“So với ta đoán trước thì tốt hơn nhiều, hai ngày nay bệnh tình có bị lặp lại hay không?”
”Có” Mã đại phu nói, lấy một cuốn tập từ trong lòng ra, đây là những
bệnh án mấy ngày qua hắn ghi lại, “Hôm kia tất cả còn tốt nhưng hôm qua
lại có mười một người tái phát.”
”Số lượng này có thể kiểm soát được, bệnh này vốn có khả năng tái phát,
hơi không chú ý đến vệ sinh một chút là sẽ có thể tái phát bệnh lại, vì
vậy dù đã chuyển biến tốt cũng vẫn phải chú ý, mưa hiện tại chưa thể tạm ngừng, đồ dùng và xiêm y không thể mang ra ngoài phơi, nhưng vậy rất
bất lợi với tình huống hiện tại, nếu thời tiết cứ tiếp tục như vậy thì
nên đốt lửa hong khô, nhất định phải tiếp tục giữ vệ sinh trong doanh
trại, như vậy bệnh tình sẽ không tái phát.”
Hai người đều gật đầu ghi nhớ còn Trình Kha thì trực tiếp lấy bút ra
viết lại, thấy Trang Thư Tình nhìn hắn liền giải thích nói: “Sư thúc nói đầu óc cũng không phải lúc nào cũng hữu hiệu, biện pháp lúc trước của
Trang đại phu rất tốt, lúc nào cần thì lật lại là có thể tìm ra, vì vậy
hiện tại tất cả mọi người chúng ta đều học theo áp dụng.”
Trang Thư Tình tất nhiên vô cùng ủng hộ, nếu đại phu có thể hình thành
thói quen viết ra những ca bệnh vậy tuyệt đối chỉ có lợi mà không hại
Bên này mọi người đang nói chuyện, bên chỗ của Từ Công Mậu và Bạch Chiêm lại không hề nhàn rỗi
”Tuyệt đối không được để cho Trương Hoa vào trong quân doanh, đề phòng
hắn chó cùng đứt giậu, mặt khác, mặc kệ là chỗ kia phái người nào tới
thì vẫn phải cho người coi chừng cẩn thận, để đại phu đi xem tình huống
hiện tại của bọn họ trước đi.”
”Ý của công tử là những nơi khác cũng bị nhiễm bệnh?”
”Ừm.”
Tuy rằng trong lòng sớm đã đoán được, nhưng Từ Công Mậu vẫn cảm thấy khó chịu, cả đời của hắn đều lăn lộn trong quân doanh, cũng rất rõ ràng suy nghĩ của những binh lính ở đây có bao nhiêu đơn giản, việc không đáng
lo bọn họ sẽ không suy nghĩ, chỉ là bọn họ có thói quen nhẫn nhục chịu
đựng, trầm mặc tiếp nhận tất cả những chuyện xảy đến dù là công bằng hay bất công, nếu may mắn thì có thể trở về phụng dưỡng phụ lão trong nhà,
mệnh không tốt thì khi gặp phải chiến tranh, mười người bước ra chiến
trường thì có khả năng sẽ chỉ có một nửa trở về, hoặc có thể là càng ít
hơn, thảm nhất có thể bị tàn phế, vì không muốn gây thêm gánh nặng cho
gia đình nên dứt khoát chết trên chiến trường, chỉ mong có thể được chút phụ cấp cho cha mẹ và vợ con.
Những người này nhìn không thấy được quan hệ sâu xa trong đó vì vậy sự
việc cũng càng thêm nghiêm trọng, Từ Công Mậu thật sự không nhịn được
hoài nghi, nếu lúc này chỉ im lặng mà không đi áp chế, lần sau không
chừng bọn họ sẽ đánh chủ ý đến quân lương
”Công tử, ngài... Giúp, giúp bọn hắn.”
Bởi vì thanh âm của Từ Công Mậu thật sự rất khàn nên Bạch Chiêm hiếm có liếc mắt nhìn hắn một hồi.
Từ Công Mậu chât vật dùng sức chà sát trên mặt, tận lực để thanh âm của
hắn bình thường lại, “Ta biết công tử luôn mặc kệ những việc như vậy,
nhưng những binh lính khác thật sự họ không có tội gì, ta lo lắng bệnh
tình phát sinh càng lớn, những người đó sẽ bởi vì muốn thanh lý sạch sẽ
nơi đóng quân mà giấu giếm việc này không quan tâm, trước để bọn họ về
nhà tự chữa trị, Trang đại phu nói bệnh này có tính truyền nhiễm, đến
lúc đó không phải một người chịu khổ mà cả nhà, thậm chí là hàng xóm
cũng không người nào thoát được, ta không cầu gì khác, chỉ cầu công tử
có thể hỗ trợ một chút trong chuyện này, để bọn họ có thể bảo vệ quốc
gia thêm nhiều năm, đừng để bọn họ vì những người luôn đặt cao lợi ích
trong quan trường mà bắt bọn họ phải bị tàn tật suốt đời.”
Bạch Chiêm nhìn Trang Thư Tình đang cùng chúng đại phu nghiêm cẩn thảo
luận, dùng khẩu khí thoải mái lại lạnh nhạt đến cực điểm chậm rại nói
ra: “Nhìn tình hình hiện tại là biết không thể giải quyết được gì, những hoàng tử liên lụy vào chuyện này ít nhất có hai cái, mặc kệ là do mặt
mũi hay có ẩn tình gì bên trong thì bọn họ cũng chỉ muốn đem sự tình ép
tới mức tối đa có thể, đến phụ thân cũng bị bọn họ che mắt.”
Tầm mắt dừng lại ở bên người Từ Công Mậu, trong mắt Bạch Chiêm không hề
gợn sóng, “Không cần ngươi cầu việc này ta cũng sẽ ra mặt, ta không muốn Thư Tình vì việc này mà lo lắng, nhưng chỉ là không phải hiện tại, hừ,
dám nói nàng là phù thủy, ta chỉ hận không thể để người trong thiên hạ
biết được sự tình bên trong hai chữ phù thủy này, nếu bọn họ có chút cốt khí, thì cũng đừng cầm đi phương pháp chữ bệnh của Thư Tình.”
Trong lòng Từ Công Mậu sau khi nghe thấy lời của Bạch Chiêm là vui vẻ,
sau đó là chợt lạnh, hiện tại đã chậm rãi trở lại bình thường.
Như vậy mới là phong cách làm việc của Bạch công tử, hắn sẽ không quan
tâm đến quá trình sẽ có bao nhiêu người chịu khổ, cũng sẽ không quản sau đó sẽ phải tốn bao nhiêu khí lực mới có thể bình ổn lại mọi chuyện,
phương pháp của hắn, chính là tìm nơi nào có u nhọt, sau đó vung một dao triệt để cắt đứt, không lưu hậu hoạn, giấu cũng không giấu được, vậy
chỉ có thể đem khối u đó lấy ra, sau đó băng bó lại tốt là được, thời
gian về sau có thể chăm sóc lại chỗ bị thương.
Ác sao? Dương nhiên là ác, nhưng chuyện đến nước này, phạm vi liên lụy
rất rộng, nếu muốn chấm dứt thì chỉ có thể trả giá đại giới, nếu có thể
chém đứt mấy cánh tay kia, không, không cần chém đứt, chỉ cần để cho bọn họ có tâm cố kỵ, không còn dám làm việc mà không kiêng nể gì là đủ rồi.
Hắn thật sự sợ, có một ngày hắn mang theo các tướng sĩ tiến ra chiến
trường vì nước mà không tiếc mạng, nhưng đổi lại là những ngày phải ăn
cát, mặc áo độc, ngay cả vũ khí chạm vào cũng bị gãy đoạn.
Hắn sợ là chẳng những không thể mang người thắng lợi trở về, mà chính
bản thân mình còn bị chôn vùi nơi chiến trường, trên lưng còn mang theo
tiếng xấu suốt đời.
Hắn không sợ chết, chỉ sợ chết không đáng giá.
”Cần ta phải làm như thế nào, công tử chỉ cần phải người đến thông báo, ta sẽ tận lực phối hợp với công tử.”
”Việc ngươi cần làm chính là quản tốt mỗi một mẫu đất trong doanh trại,
đừng để người khác được dịp đạp hư kế hoạch của ta là được, việc này thì chỉ mình ngươi thì không thể dùng được, ngươi quản không được bọn họ
muốn đến gây phiền toái.”
”Vâng, lão thần nhất định sẽ ra sức chú ý.”
Bạch Chiêm không có nói gì nữa, trong tiếng mưa rơi, tiếng nói của Thư
Tình lại vô cùng thanh thúy, tràn đầy ôn nhu truyền vào trong tai hắn,
nghe thế nào cũng đều cảm thấy rất êm tai.
Tình huống nơi này đang chuyển tốt, ý của Thư Tình là không bao lâu nữa
sẽ có thể khỏi hẳn, đến lúc đó dù những nơi khác có báo nguy thì người ở Hội Nguyên phủ đã được Trang Thư Tình chữa trị kịp thời, dùng phương
pháp thỏa đáng làm bớt đi một hồi tai nạn, hắn thật muốn nhìn, bọn đại
phu luôn tực cho mình là cao cao tại thượng kia sẽ phải làm nhưng thế
nào.
Hoặc là thỏa hiệp để Trang Thư Tình ra tay cứu chữa, để nàng là người đi đầu phụ trách trị liệu bệnh tình, hoặc là cứu để bệnh tiếp tục lan
rộng, nếu vì lời đồn đại này mà Thư Tình bị ảnh hưởng, bị người khác đề
phòng... muốn tất cả người ở Đại Chu đều phải chịu chung căn bệnh này
thì có là gì?
Không phải Thư Tình không đồng ý trị, mà là không có người nguyện ý tin tưởng.
Thư Tình nàng rất lương thiện, nhưng không phải vì nàng lương thiện mà
các ngươi muốn đồn kiểu gì thì đồn, mặc dù nàng biết, nhưng dự vào tính
tình cùng cách đối nhân xử thế của Thư Tình, nàng sẽ không dể chuyện này vào mắt, mà chỉ chuyên tâm chữa bệnh cứu người.
Trước kia nàng đã đem phương pháp chữa bệnh đưa cho Ôn công công trình lên, nàng đã không thẹn với tâm.
Hắn cũng muốn nhìn một chút, so với cái danh phù thủy và y thuật của Thư Tình, vị phụ thân đáng kính của hắn rốt cuộc sẽ chọn cái nào.