g Thư Tình được Hạ Trân đỡ ra ngNghĩ đến mẫu thân, Lưu Xuân Hiền mới nhớ tới nên đi báo tin cho mẫu thân,
vừa muốn phân phó liền nhìn thấy mẫu thân đỡ tay nha hoàn bước như bay
đến, trên mặt tràn đầy ý mừng, “Mau cho ta ôm đại tôn tử của ta một
cái.”
Thanh Dương Tử đột nhiên xen mồm, “Không phải đại tôn tử, là tôn nữ.”
Ý mừng trên mặt lập tức rút đi, Lưu phu nhân hét lên từ cổ họng, “Không phải đại tôn tử sao?”
”Không phải.”
Lưu phu nhân vừa tức vừa buồn nhìn cục thịt trước mắt, ngay cả hưng trí
đi qua liếc mắt nhìn cũng không có, nhìn hai vị thông gia chậm hơn nàng
một bước hừ thanh nói: “Còn tưởng rằng nàng thật có thể sinh tôn tử cho
Lưu gia chúng ta, cư nhiên lại sinh ra một cái của nợ!”
Thông gia họ Dương, gia thế không bằng so với Lưu gia, vì nữ nhi có thể
an ổn sống qua ngày nên ngày thường bọn họ luôn đặt mình ở chỗ thấp
nhưng nghe thấy lời này nàng dù là bồ tát cũng phải tức giận, “Sinh ra
nữ nhân là của nợ, chẳng lẽ ngươi không phải?”
”Nàng sao có thể so với ta!”
”Bà...”
”Là tôn tử, không phải tôn nữ.” Lưu Xuân Hiền nhẹ nhàng sờ sờ mặt nhi tử, ý bảo bà đỡ hôm hài tử đi vào.
”Đợi một chút, để ta nhìn xem rốt cuộc là tôn tử hay tôn nữ.” Lưu phu nhân nói xong lập tức muốn tiến lên lật ra tã lót.
Lưu Xuân Hiền lướt nàng qua nàng một bước ngăn lại, “Đi vào.”
”Hiền Nhi!” Lưu phu nhân kinh ngạc không dám tin nhìn trưởng tử, “Sao lại không cho nương nhìn, không chừng thật sự là nữ nhi.”
”Dù là nữ nhi cũng là nữ nhi của ta, nương không thích thì có người làm
cha như ta thương nàng sủng nàng, chuyện này nương không cần phải quản.”
”Ngươi... ngươi bị thứ gì mê mắt a, sao lại dám nói chuyện với nương như vậy.”
Lưu lão gia một mực vẫn không xuất hiện lúc này mới bước đến, hắn luôn
không thích chuyện làm việc không có lý lẽ, càng không thích Lưu phu
nhân càng lớn tuổi càng có vẻ thô tục, lúc này mới hỏi nhi tử, “Là nhi
tử hay nhi nữ?”
Nhìn thấy phụ thân, vành mắt Lưu Xuân Hiền đột nhiên có chút nóng lên,
chỉ là hắn không biết là vì mình hay vì nhi tử mới sinh... Hay là vì thê tử dù có liều chết vẫn muốn sinh hạ nhi tử cho hắn.
”Phụ thân, là nhi tử.”
”Vậy vừa rồi ngươi còn nói...”
Lưu lão gia liếc mắt nhìn phu nhân, Lưu phu nhân lập tức đem câu nói tiếp theo nuốt xuống.
”Hôm nay khiến thông gia chịu đã kích, ngày khác ta sẽ đến quý phủ bồi tội.”
Dương phu nhân lắc đầu, chỉ gạt lệ, ngày thường nữ nhi chỉ nói mình sống được rất tốt, phu quân đối với nàng rất tốt, hôm nay đến đây nữa ngày
cũng đủ để nàng nhìn ra con rể đối tốt với nàng là thật, nhưng có một bà bà như vậy ngày thường sao có thể trôi qua tốt được.
Nếu không phải nàng không thể ngồi ở nhà chờ tin tức mà chạy đến đây, nàng còn không biết Lưu phu nhân ương ngạnh như vậy.
Đáng thương nữ nhi của nàng a!
Lưu lão gia trong lòng tuy tức giận lão thê tử nhưng thời gian không thể quay lại, trên mặt cũng không hiển lộ gì, quét mắt nhìn mọi người ở
đây, cuồi cùng dừng lại trên người Thanh Dương Tử, “Bên trong là Trang
đại phu?”
Thanh Dương Tử nửa điểm cũng không biết lúc nãy mình đùa giỡn người khác một phen có gì là không đúng, nghe thấy người hỏi liền gật đầu, còn bỏ
thêm một câu, “Công tử nhà chúng ta không có tới.”
Lưu lão gia bị vạch trần tâm tư ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói vài câu
để vãn hồi mặt mũi, liền nhìn thấy phòng sinh mở ra, Liễu Tri Quỳnh lập
tức lộ mặt ra, “Sư phụ nói các ngươi nếu muốn nói chuyện thì ra ngoài mà nói.”
“...” Này thật đúng là, một người so với một người càng không khách khí. Lưu lão gia sắc mặt cứng đờ, rốt cuộc cũng không nói ra lời gì.
Thanh Dương Tử vôi vàng gọi lại Liễu Tri Quỳnh đang muốn thu người vào, “Trang tiểu tư có dùng máu hay không? Khi nào cần dùng?”
”Tạm thời không cần thiết.” Lời Trang Thư Tình từ bên trong truyền ra, “Trước không cần rút máu.”
Liễu Tri Quỳnh trở về, sữ phụ đã khâu vết thương lại, động tác may vá
thuần thục giống như nữ hồng ngày thường các nàng vẫn thường làm.
Nhưng cũng lại không giống.
Thứ sư phụ khâu không phải xiêm y, mà là một cái bụng người đang sống sờ sờ.
Nghĩ như vậy, Liễu tri Quỳnh đã ói một hồi lại muốn ói ra nữa.
Tư Giai Oánh thì tốt hơn một chút, cho dù muốn ói nhưng tới bây giờ vẫn chưa ói ra.
”Nhìn cẩn thận, có rất nhiều loại phương pháp khâu lại, đây chỉ là một
loại trong số đó, khi thắt phải vòng qua như vậy.” Khâu tốt mũi cuối
cùng liền xong. Trang Thư Tình nghiêng đầu để người lau nhanh giọt nước
trên mí mắt, hôm nay mới động thủ lại, trời lại nóng, nàng cảm thấy xiêm y trên người cũng nặng hơn không ít.
”Mỗ bụng lấy thai nhi, nguy hiểm nhất không phải là trước khi lấy đứa
nhỏ mà là sau khi đã lấy đứa nhỏ ra, lúc trước bị ép buộc lâu như vậy
cũng đã mệt mỏi, hơn nữa trong quá trình mang thai bụng trương quá độ,
cổ tử cung cũng mở to hơn so với bình thường, quá trình hậu sản không dễ dàng không phục, chúng ta phải đề phòng trường hợp tử cung vì co rút
dẫn đến xuất huyết nhiều, không cần nói các ngươi cũng biết xuất huyết
nhiều với sản phụ mà nói có bao nhiêu trí mạng.
Mấy người đồng thời gật đầu.
Từ Giai Oánh hỏi, “Có thể dự phòng sao?”
”Không biết trước được, nhưng có chút cách thức có thể tận lực ngăn
chặn, bà đỡ, bà có nhiều kinh nghiệm, đến chú ý lượng máu dưới sản đạo.”
”Ôi, vâng vâng.” Bà đỡ cảm thấy sợ hãi, nhất là vết dao được khâu lại
trên bụng, nàng hoàn toàn nhớ rõ quá trình vị đại phu trẻ tuổi này làm
cách nào cắt nơi đó ra sau đó lấy đứa nhỏ ra ngoài.
Nhưng dù sao thì nàng vẫn nghe theo lời Trang Thư Tình.
Nàng đỡ đẻ vài năm, không có một trăm thì cũng có tám mươi, rõ ràng nhất những nữ nhân chịu đựng qua có bao nhiêu khó khăn, những người xuất
huyết mà chết trong quá trình hậu sản cũng không hiếm thấy, các nàng
kiếm chút tiền này, mặc kệ là vì nữ nhân, hay vì có được thanh danh tốt
các nàng cũng không hy vọng sản phụ chết trước mắt mình, cho dù chuyện
phát sinh như vậy không phải chỉ một hai lần.
Trang Thư Tình liếc nhìn nàng một cái, thanh lí sạch sẽ vết máu trên
bụng vết thương, cầm khăn khô lau sạch, “Nhìn động tác của ta, đây là
một loại phương pháp hữu hiệu thúc đẩy tử cung co rút, nhìn cần thận,
sau khi ta trở về cứ tiếp tục như vậy làm giúp ta.”
Hai người lập tức giữ vũng tinh thần, đây vẫn là lần đầu sư phụ để cho
các nàng tự mình làm, các nàng nhất định không thể khiến sư phụ thất
vọng.
Bà đỡ đột nhiên nói: “Lượng máu có chút nhiều, nhưng chưa tính là xuất huyết.”
”Xem cẩn thận.”
”Ôi.”
”Hạ Trân, xem trọng mạch, hậu sản là thời kì mấu chốt.”
”Vâng.”
Mát xa một hồi, trang Thư Tình liền dừng tay lại cảm giác tình hướng, sau đó lại tiếp tục.
Trên giường, tiếu phu nhân từ từ tỉnh lại.
Từ bụng truyền đến hạ thân đều có cảm giác đau, nhưng chính loại đau này nói cho nàng biết nàng còn sống.
”Đứa nhỏ đâu? Đứa nhỏ như thế nào?”
Thị tì luôn hầu hạ bên người nàng từ khi nàng còn ở nhà mẹ đẻ đến hôm
này đúng là chịu không ít kinh hách, thấy tiểu thư vẫn không tỉnh lại
nàng luôn luôn lặng lẽ dò xét hơi thở, hiện tại thấy người rốt cuộc cũng đã tỉnh mới chính thức nhẹ nhàng thở ra một cái.
Đứa nhỏ đã được thu thập thỏa đáng đặt ở giưởng nhỏ bên cạnh, lúc này
nghe thấy hỏi tới mới vội vàng ôm đến cho nàng nhìn xem, “Là một tiểu
công tử vô cùng khỏe mạnh.”
”Cũng bởi vì quá mức khỏe mạnh nên mới sinh không ra được.” Trang Thư
Tình nhìn đứa nhỏ so với những đứa trẻ sơ sinh bình thường khác còn lớn
hơn hai vòng, đoán hẳn là khoảng chín cân.
Lưu thiếu phu nhân chỉ là cười, cười rất hạnh phúc.
”Trang đại phu. Lượng máu không đúng, ngài mau đến xem.”
Trang Thư Tình nhanh chóng đi thăm dò nhìn. Quả thật không đúng, nếu
không phải nàng vẫn luôn xoa bóp để tử cung buông lỏng, chỉ sợ.
”Đi nói Thanh Dương Tử lấy máu.”
Thanh Dương Tử vừa nhận được lời lập tức liền đi tới phòng bên cạnh, bốn người kia vẫn chờ ở nới đó.
”Vén ay áo lên, nắm chặt nắm tay.”
Nhìn thấy kim tin cùng ống tiên, đám hạ nhan đều sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, đây là thứ gì?
”Chỉ lấy chút máu chủa các ngươi, sẽ không mất mạng, nhanh chút.”
Bốn người ai cũng không dám tiến lên.
Thanh Dương Tử đã muốn bạo phát, Lưu Xuân Hiền thấy sắc mặt hắn không
đúng vội nói: “Tiền tiêu vặt tháng này tăng lên gấp đôi, nếu không sáng
mai lập tức đuổi ra khỏi phủ.”
Thật đúng là người làm quan, Thanh Dương Tử khinh thường liếc mắt nhìn
hắn một cái, nếu là ở trong phủ công tử, công tử nói một câu, để bọn họ
tìm chết bọn họ cũng dám đi, Lưu gia này, còn phải lấy tiền ra dụ.
Bốn người lần lượt tiến đến, Thanh Dương Tử vốn nhìn không vừa mắt bọn
họ, ra tay càng không khách khí, một phen ấn giữ người cuống, một tay
vén áo, dùng ruột dê buộc chặt phía trên cánh tay, cầm lấy kim tiêm, còn chưa đợi bọn họ hét lên liền hạ thủ đâm vào mạch máu.
Không phải rất đau nhưng trơ mắt nhìn máu trong cơ thể bị rút ra, loại
cảm giác đánh sâu vào não này so với đau càng thêm khủng bố.
Thu châm, Thanh Dương Tử nhìn cũng không thèm nhìn ánh mắt như gặp quỷ của bọn họ, lập tức chạy như bay đến phòng sinh
”Tiểu thư, máu đến.”
Cửa két một tiếng mở ra, Liễu Tri Quỳnh nhanh tay lấy đi, “Sư phụ nói không cần nhiều máu như vậy.”
”Ôi.”
Lưu Thanh Quân bọn họ một mực không đi, nhìn tình hình trong phòng trong lòng cũng đoán ra được, sản phụ sợ là xuất huyết nhiều, chỉ là không
biết Trang đại phu dùng máu này như thế nào, cũng không thể đem máu từ
bên ngoài đưa vào thân thể Lưu thiếu phu nhân đi.
Đợi chút!
Lưu Thanh Quân nhớ tới Thanh Dương Tử từng nói những loại máu cùng nhóm
với nhau có thể dùng được, cho nên mới muốn thử máu, như vậy, máu của
bọn họ giống như máu của Lưu thiếu phu nhân? Máu này cũng là muốn để Lưu thiếu phu nhân dùng?
Điều này sao có thể!
Luôn không hiểu chuyện lấy máu này Lưu Thanh Quân vội vàng đi theo.
Chờ cửa vừa mở ra có người lộ diện mới vội hỏi: “Có phải sản phụ xuất
huyết nhiều hay không? Máu này để cho Lưu thiếu phu nhân dùng sao?”
Từ khi bước vào phòng sinh, sắc mặt Liễu Tri Quỳnh vẫn chưa có tốt lên,
chính mắt nhìn thấy màu được truyền vào cơ thể người, cảm giác đánh sâu
vào não bộ khiến nàng có chút chịu không nổi.
Người này lúc khai trương y quán cũng tới, thái độ của sư phụ đối với
hắn cũng không sai, Liểu Tri Quỳnh cũng liền gật đầu, “Là cho sản phụ
dùng, sản phụ xuất huyết nhiều nguy hiểm đến tính mạng, sư phụ đang nghĩ biện pháp.”
Quả thật là như thế,Lưu Thanh Quân thật muốn liều lĩnh tiến vào xem Trang đại phu làm thế nào.
Lưu Xuân Hiền cũng nghe được, trong lòng một vạn lần cảm thấy may mắn
lúc đưa thiếp mời có gửi tới Trang đại phu, nếu không có Trang đại phu
sợ là sẽ một xác hai mệnh.
Đã đến buổi trưa, cửa phòng vẫn là không có mở ra.
Bạch Chiêm ở y quán chờ một hồi vẫn chưa thấy người về, dứt khoát đến Lưu phủ đón người.
Lưu lão gia nhận được tin tức, cơ hồ là dùng sức chạy đến.
”Bạch công tử.”
Bạch Chiêm liếc hắn một cái, đi thẳng đến phía Thanh Dương Tử, “Còn chưa ra?”
”Vâng.”
Thời gian dài như vậy, không biết là chân sẽ tê thành cái dạng gì rồi,
Bạch Chiêm nhìn cách cửa trước mắt, trong đầu thầm nghĩ muốn một cước đá văng.
Người biết Bạch công tử cũng hiểu được hắn là loại tính tình gì, Lưu lão gia cũng không biết là mình đang bị vắng vẻ, chỉ ở một bên phụng bồi.
Thanh Dương Tử vẫn ôm dụng cụ ly tâm không rời, tuyệt không ghét bỏ việc ôm nó có bao nhiêu nóng, “Công tử, ta đi hỏi một chút.”
Bạch Chiêm gật đầu, đi tới chỗ râm mát phía hành lang, vừa định đứng một chút, nghĩ nghĩ vẫn là đi tới phòng sinh.
Cửa mở, Trang Thư Tình được Hạ Trân đỡ ra ngoài, vẻ mặt mệt mỏi, những
trên mặt lại ẩn ẩn mang theo ý cười, sau khi nhìn thấy Bạch Chiêm ý cười liền càng thêm rõ ràng. oài, vẻ mặt mệt mỏi, những trên mặt lại
ẩn ẩn mang theo ý cười, sau khi nhìn thấy Bạch Chiêm ý cười liền càng
thêm rõ ràng.