“Nhị ca thật sự không muốn cửa hôn sự này à?” Trình Tu hỏi một cách nghiêm túc.
“Đúng, không muốn!” Trình Dịch ngất đầu lên tỏ vẻ không quan tâm.
“Được, việc này cứ giao hết cho đệ. Nhị ca không cần để ý.” Trình Tu cúi đầu, ánh mắt dời lại trên sách thuốc.
“Hả?” Trình Dịch há hốc mồm, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trình Tu với ánh mắt ngạc nhiên.
“Nhị ca, về ngủ sớm đi.” Trình Tu vẫn không ngẩng đầu lên, nói.
“Ừ!” Trình Dịch ngậm mồm đi ra ngoài. Lúc cài cửa lại không yên lòng dặn dò mấy câu, “Tiểu Tứ muốn làm gì trước tiên nhớ nói với Nhị ca một tiếng! Đánh người, Nhị ca mạnh hơn Tiểu Tứ.”
“Có Tiểu Mãn bên cạnh, không có việc gì đâu.” Vì hạnh phúc nửa đời sau của nhị ca nhà mình, tất nhiên phải nhanh chóng dẹp bỏ hôn sự này.
Nghe thấy tên Kim Tiểu Mãn, Trình Dịch không nói thêm gì nữa, đóng cửa rời đi. Đao giết heo của Kim Tiểu Mãn so với anh ta còn kinh khủng hơn, ngay cả anh ta cũng không dám trêu chọc.
—
Kim gia, đao giết heo Trình Dịch e sợ đang nằm chắc trên tay Kim Tiểu Mãn, chém loạn vào không khí.
“Tiểu Mãn, Trương gia này rất được, Trụ tử này mày cũng quen thân từ nhỏ, nên đồng ý với người ta. Mày gả qua đó chắc chắn sẽ không thiếu ăn thiếu mặc, còn mong gì hơn chứ.” Lưu thị trưng ra khuôn mặt tươi cười, hòa nhã thương lượng với Kim Tiểu Mãn.
Không ngờ lại giống kiếp trước đến như vậy, ngay cả đính hôn cũng nói trước. Kim Tiểu Mãn cau mày, làm lơ không thèm nghe Lưu thị nói chuyện.
“Kim Tiểu Mãn, thái độ của mày vậy là thế nào? Mẹ tao đang nói chuyện với mày đấy, mày không nghe à?” Kim Tiểu Hoa năm nay mười ba tuổi đang nổi giận đùng đùng quát thét. Giả bộ cái gì mà giả bộ, không phải là ỷ lại đao giết heo trong tay thôi sao? Có bản lĩnh thật thì đến đây chặt chân của tao nè!
Kim Tiểu Hoa vừa nghĩ vậy, đao giết heo liền vung về phía nàng, “A”, một tiếng thét chói tai vang lên, Kim Tiểu Hoa ôm đầu ngồi thụp xuống.
“Kim Tiểu Hoa, bà cảnh cáo mày, đừng có mà thử thách tính kiên nhẫn của bà. Nếu mày làm bà giận lên, hậu quả thế nào mày không tưởng được đâu.” Ung dung vuốt đao giết heo trong tay, Kim Tiểu Mãn nhe răng cười khinh bỉ.
“Mày…” Ngồi dưới đất nước mắt lưng tròng nhìn Kim Tiểu Mãn đang hả hê đắc ý, Kim Tiểu Hoa uất ức nhìn Lưu thị, nói, “Mẹ, mẹ xem nó…”
Lưu thị cũng bị lưỡi đao sáng loáng kia dọa sợ khiến tim đập thình thịch, bà gắng gượng ổn định tâm trạng, khuyên nhủ: “Tiểu Mãn, bỏ đao xuống. Con gái con lứa sao mà cả ngày đều xách đao đi dọa người thế? Như vậy về sau rất khó tìm chồng đấy.”
“Không phải là nói Trương gia muốn cầu hôn sao?” Bà Lưu này bị dọa sợ đến nỗi không nhớ gì à, trên mặt của Kim Tiểu Mãn lộ vẻ cười nhạo.
“Đúng đúng, Trương gia. Haiz Tiểu Mãn, Trương gia thế mà không ngại một cô nương cầm dao mổ heo như mày, mày đúng là phúc lớn. Mẹ đã đồng ý cửa hôn sự này giúp mày rồi, sáng mai Trương gia sẽ cho người mang sính lễ tới.” Không sai, Lưu thị căn bản không thèm bàn bạc Kim Tiểu Mãn. Trước khi Kim Tiểu Mãn bước vào nhà, Lưu thị đã mở miệng đáp ứng.
“Không lấy chồng.” Kim Tiểu Mãn rất có kiên nhẫn nghe Lưu thị nói hết câu, sau đó xoay người về phòng.
“Cái gì?” Lưu thị kinh hãi kêu lên, “Kim Tiểu Mãn, nhìn mày thế này mà có người ưng là phúc ba đời nhà mày, vậy mà dám nói không lấy chồng? Điều kiện của Trương gia không tốt sao? Mày biết tao tốn bao nhiêu nước bọt mới rước được cửa hôn sự này không hả? Mày dám nói không lấy chồng?”
“Nếu Trương gia tốt như vậy sao bà không gả Kim Tiểu Hoa qua đó đi?” Bước một chân vào trong phòng, Kim Tiểu Mãn quay đầu nói vọng ra.
“Tao không muốn!” Kim Tiểu Hoa tức giận ngút trời, âm thanh chói tai sém chút nửa chọt thủng lỗ tai của người ta. Đùa kiểu gì vậy? Mẹ của Trương Thiết Trụ là người đàn bà chanh chua có tiếng khắp thôn, còn liều mạng hơn Kim Tiểu Mãn đanh đá này. Cô ta điên mới gả qua đó chịu tội.
“Tiểu Hoa… Tiểu Hoa còn nhỏ! Chuyện tốt này tất nhiên phải nhường cho mày.” Lưu thị trong nháy mắt liền cảm thấy đỡ lo lắng. Ngày nào Kim Tiểu Mãn còn chưa gả ra ngoài, ngày đó bà còn lo sợ không yên. Trương gia cũng vì nhìn trúng thông gia Trịnh Đồ Phu cường thế nên mới có cửa hôn sự này. Bằng không, với tiếng xấu bưu hãn của Kim Tiểu Mãn, ai mà dám lấy nó?
“Để cha ta tự mình đến gặp cậu ta mà nói.” Kim Tiểu Mãn bất thình lình đập mạnh tay vào cửa, không để ý đến hai mẹ con Lưu thị đang ồn ào bên ngoài. Muốn gả cô cho tên què Trương Thiết Trụ kia à, lá gan của bà Lưu đúng là càng lúc càng lớn.
Lưu thi tức nghẹn, ngay sau đó đứng giữa sân hô lớn, “Tại sao phải nói với cậu mày? Mày lấy chồng không được để cha mẹ mày giải quyết sao? Mày đừng ở chỗ này làm bộ làm tịch đùa giỡn, cẩn thận ế cả đời đấy. Đến lúc đó mày có khóc chết, cũng không ai đến quản mày.” Thấy Kim Tiểu Mãn lớn lối, Lưu thị ác độc nguyền rủa.
“Nhất định là vậy. Có người ưng không tệ, vậy mà cứ từ chối. Cả ngày dính chặt tiểu thần y, còn không tự coi mình đi đái trông như thế nào.” Kim Tiểu Hoa đứng bên cạnh giận dữ nói. Tính tình như Kim Tiểu Mãn mà cũng dám tơ tưởng đến tiểu thần y sao? Đúng là đồ cóc đòi ăn thịt thiên nga, không có cửa đâu!
“Mẹ, Tiểu Hoa, các người bớt cãi lại! Nếu Tiểu Mãn muốn hỏi ý kiến cậu muội ấy, để tí nữa bảo cha đến bái phỏng.” Vợ của Kim Đại Sơn Vương thị từ phòng bếp ló đầu ra, tốt bụng khuyên nhủ.
“Câm miệng! Lo làm cơm của mày đi! Muốn bỏ đói chúng ta hả!!” Lưu thị nói vài câu chặn họng Vương thị.
“Đại tẩu, đừng nói những lời không nên nói, bớt nhiều chuyện lại, coi chừng bị mắng à.” Kim Tiểu Hoa nói với vẻ châm chọc hả hê.
Vương thị cũng không giận, xoay người tiếp tục nấu cơm. Hai người có giỏi thì ngày nào cũng làm trò như vậy với Tiểu Mãn á? Bắt nạt người khác sớm muộn gì cũng bị báo ứng.
Bưa cơm tối hôm đó, Kim Tiểu Mãn không ra khỏi phòng. Vương thị nghĩ một lát, bưng qua một chén cơm: “Tiểu Mãn, ăn chút đi! Dù bây giờ không đói bụng, nhưng ban đêm đói bụng khó chịu lắm đấy?”
“Muội không muốn ăn!” Bà Lưu dựa vào cái gì mà dám quyết định hôn sự của cô? Nghĩ đến mẫu thân mất sớm, Kim Tiểu Mãn cảm thấy ăn không vô.
“Còn phiền lòng chuyện hôn sự Trương gia sao? Muội phiền lòng cũng phải sống, không phiền lòng cũng hải sống, cần gì phải như vậy?” Mỗi lần Lưu thị và Kim Tiểu Hoa bắt lỗi cô, cô đều tự nhủ như thế. Ít nhất Đại Sơn đối tốt với cô là đủ rồi.
“Cha muội đâu? Đi tìm cậu muội rồi à?” Kim Tiểu Mãn ngẩng đẩu lên hỏi.
“Muội nghĩ cha chúng ta có gan này sao? Nhiều năm nay, muội có khi nào thấy cha chủ động đến Trịnh gia chưa?” Vương thị là người thôn Tiểu Hạnh nên cũng khá rõ ràng chuyện Kim gia và Trịnh gia.
“Vậy cũng chưa chắc? Không phải còn có người dám đi sao?” Chỉ cần bà Lưu một khóc hai nháo ba treo cổ, cha cô mà không đi à?
“Vậy cũng phải xem là chuyện gì đã. Hôn sự của muội, chỉ cần muội không gật đầu, bà ta không dám ép muội đâu. Đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, ăn đi rồi tính tiếp.” Tuy nói Lưu thị là mẹ chồng cô, Kim Tiểu Hoa là em chồng cô, nhưng Vương thị lại thích Kim Tiểu Mãn hơn. Còn đôi mẹ con từ ngoài tới kia, tìm cả thôn Tiểu Hạnh cũng chẳng có lấy một người ưa họ.
Cũng đúng, chỉ cần cô không đồng ý, Lưu thị chẳng có cách nào ép cô. Vừa nghĩ như thế, Kim Tiểu Mãn nghe lời bưng chén lên ăn.
“Chỉ là như đã nói, Tiểu Mãn, muội đã mười bốn rồi, sớm muộn gì cũng phải gả đi. Không Trương gia thì cũng là nhà khác. Trong lòng muội đã nghĩ đến ai chưa?” Vương thị vẫn chưa rời đi, cất tiếng hỏi.
“Sao lại chưa từng? Bây giờ phải bắt đầu nghĩ đi. Thôn Tiểu Hạnh xấp xỉ tuổi muội không phải không có, muội chọn một người nói với Trịnh cữu, quyết định sớm một chút.” Vương thị nói xong hai mắt liền lóe sáng, “Đúng rồi, không phải tiểu thần y rất tốt với muội đó sao? Muội nếu có cách thì nhất định phải nói. Tiểu thần y cũng mười sáu rồi, không chừng Trình gia đang sắp xếp làm mai đấy.”
Trình tiểu tứ? Kim Tiểu Mãn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu. Trinhg tiểu tứ nho nhã yếu đuối như vậy thì phải tìm một cô nương thùy mị hiền lương mới hợp. Sao có thể tìm cô?
“Thế nào? Muội không thích tiểu thần y? Tẩu tử nói muội nghe, tiểu thần ý chính là báu vật thôn ta, được rất nhiều cô nương trông ngóng! Người trong cái phòng kia cũng ưng lắm à.” Vương thị chỉ sát vách, hạ giọng nói.
“Nó sao? Không có cửa!” Kim Tiểu Hoa muốn gả cho Trình tiểu tứ? Không bằm Kim Tiểu Hoa Tiểu Mãn cô không mang họ Kim!
“Nó có cửa hay không tẩu không biết. Còn muội, có cửa hay không, phải nói tẩu nghe.” Càng nghĩ càng cảm thấy Trình gia là nhà tốt, Vương thị bắt đầu xúi giục Kim Tiểu Mãn.
“Tẩu tử, ăn xong rồi, muội muốn ngủ!” Đưa bát chén không trong tay ra, Kim Tiểu Mãn lập tức nằm ngủ.
“Được lắm, tẩu không nói, muội không cần ngượng. Đi tắm đi rồi ngủ tiếp.” Cô nương này da mặt mỏng, Vương thị không hỏi nữa, cười bảo.
Trình tiểu tứ, Trình tiểu tứ… Thật đáng ghét! Kim Tiểu Mãn nản lòng ra ngoài múc nước.
Ban đêm, Kim Tiểu Mãn lăn qua lăn lại mãi đến nửa đêm mới ngủ. Sáng sớm hôm sau, Kim Tiểu Mãn ôm ổ bánh ngô chạy tới Trình gia.
CÒn nói là không tìm cách, lại chạy nhanh đến vậy! Vương thị cười vui vẻ, giấu hai ổ bánh ngô còn lại cho Kim Đại Sơn. Vớ cái tính ăn mảnh của Lưu thị và Kim Tiểu Hoa, không giấu là bỏ đói tướng công nhà mình.
“Trình tiểu tứ, thế nào rồi?” Kim Tiểu Mãn nhìn Trình Tu với vẻ mong đợi, chờ câu nói tiếp theo.
“Nhị ca bảo không đếm xiả đến hôn sự này nữa.” Trình Tu đưa Kim Tiểu Mãn một cái bọc giấy, “Cứ tiến hành như chúng ta bàn hôm qua.”
“Kim Tiểu Mãn, muội cẩn thận, coi chừng vấp.” Trình Tu không yên lòng gọi Tiểu Mãn lại dặn dò. Tiểu Mãn cẩu thả, những cũng không nên tự làm bẩn mình.
“Ờ. Yên tâm, đảm bảo nhiệm vụ thành công mỹ mãn.” Kim Tiểu Mãn nghịch ngợm làm mặt quỷ, rồi chạy đến Đặng gia.
“A, Tiểu Mãn tới sao? Vào nhà ngồi, ăn chút nhé?” Lúc Kim Tiểu Mãn đến Đặng gia, người Đặng gia đang ăn điểm tâm.
“không không, con ăn ở nhà rồi mới tới đây. Chỉ là không có việc gì đến tìm Thủy Tiên tỷ trò chuyện giết thời gian.” Kim Tiểu Mãn không ôm chút địch ý nào đối với thầy u Đặng gia. Có đứa con gái như Đặng Thủy Tiên, Đặng gia coi như tổ tiên không tích đức, gia môn bất hạnh.
Nghe Kim Tiểu Mãn tới tìm cô, rau Đặng Thủy Tiên ừa gắp lên rớt lại xuống đĩa. Kim Tiểu Mãn vì sao đột nhiên tới tìm cô nói chuyện chứ? Chẳng nhẽ là muốn tới uy hiếp cô? Không đúng, nếu là tới uy hiếp, với tính khí của Kim Tiểu Mãn, hôm qua đã làm ầm cho mọi người biết, tuyệt đối không phải là sau một đêm mới trở lại. Nhất định là cô nghĩ nghiều rồi, không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra!