Ác Nữ Kim Tiểu Mãn

Chương 4: Âm thầm làm chuyện xấu



Đối với Trình Tu không chút do dự đồng ý Kim Tiểu Mãn vui vẻ không thôi: “Tôi gọi là Kim Tiểu Mãn. Huynh muốn tìm tôi thì đi đến Kim gia phía đông đầu thôn.”

“Ừ.” Trình Tu biết Kim gia, ngay cả đại danh của Kim Tiểu Mãn cậu cũng từng nghe tới. Chẳng qua là không nghĩ cô có bộ dáng như thế này.

“Vậy giờ lên đi! Lại đây, huynh xem này, trước tiên phải tìm được chỗ để chân cho vững chắc, ở hai đầu đống rơm này được buộc rất chặt chẽ. Cho nên nhằm ở giữa hai đầu đó mà đạp lên là tốt nhất. Tay phải đặt ở đây, nhất định nắm thật chặt rơm ở phía trên, tuyệt đối không được thả tay ra.” Kim Tiểu Mãn nói xong liền làm mẫu một lần, leo lên trước tiên.

Trình Tu nghiêm túc lắng nghe bí quyết của Kim Tiểu Mãn, chân vẫn còn hơi đau, thế nhưng đã leo lên được.

“Thế nào? Dễ lắm đúng không!” Kim Tiểu Mãn nằm dài trên đống rơm, vẻ mặt vui mừng ngạc nhiên hỏi Trình Tu.

“Đúng vậy.” Trình Tu học theo bộ dáng của Kim Tiểu Mãn nằm ra đống rơm, mắt híp lại nhìn bầu trời sắc xanh yên bình trên đỉnh đầu. Giờ phút này, bầu trời dường như không còn cao, cũng như không còn xa đến vậy.

Hai người cứ lẳng lặng nằm như thế, ai cũng không nói thêm câu gì nữa. Ánh mặt trời ấm áp, làn gió thổi nhẹ nhàng, không biết từ lúc nào Kim Tiểu Mãn đã ngủ thiếp đi.

Lần thứ hai tỉnh dậy, sắc trời đã bắt đầu tối, Kim Tiểu Mãn vô cùng kinh ngạc nhìn rơm rạ đang đắp trên người của mình. Không cần nghĩ cũng biết này là do Trình Tiểu Tứ ngu ngốc kia làm! Trình Tiểu Tứ, huynh cho huynh ở đây đắp người chết hả! Sao không đắp lên đầu cô luôn đi? Nói không chừng còn có người đến nhặt xác ấy! Kim Tiểu Mãn càng nghĩ càng tức giận, sợ cô cảm lạnh sao không cởi quần áo ra mà đắp? Cô thật tức muốn chết ! Trình Tiểu Tứ, huynh chờ đó!

Nghiêm khuôn mặt tức đến thối hoắc hất tầng rơm dày đang đắp trên người ra, Kim Tiểu Mãn nhanh nhẹn leo xuống khỏi đống rơm, sau đó thong thả chạy bộ về nhà.

“Tiểu Mãn, muội về rồi. Huynh còn đang tính ra ngoài gọi muội về ăn cơm đấy!” Kim Tiểu Mãn vừa bước vào cửa nhà thì chạm mặt Kim Đại Sơn.

“Cha tôi về chưa?” Kim Tiểu Mãn nhướng đầu quan sát trong phòng. Ăn cơm không phải là việc quan trọng, mà quan trọng là cha cô có ở nhà hay không.

“Đã về rồi, đang chờ muội cùng ăn đấy.” Kim Đại Sơn tránh ra một bước, tay chỉ vào nhà chính.

Kim Tiểu Mãn cảm thấy yên lòng hơn, lập tức nhẹ giọng hỏi: “Mẹ của huynh không biết tôi cho huynh ăn trứng gà phải không?”

“Không biết.” Kim Đại Sơn lắc đầu nguầy nguậy. Tiểu Mãn không cho cậu nói với mẹ, cậu tất nhiên sẽ không nói.

“Vậy mới được.” Kim Tiểu Mãn cất bước tiến thẳng về phía giếng nước ở trong sân. Con gái phải thường xuyên rửa sạch tay, đây là câu nói mà mẹ cô lúc tại thế vẫn hay lải nhải. Khi đó cô luôn cảm thấy như thế thật phiền phức, nhưng bây giờ không còn được nghe nữa rồi.

“Kim Tiểu Mãn, mày còn mặt mũi mà trở về sao?” Bà Lưu vừa từ phòng bếp đi ra đã thấy Kim Tiểu Mãn đứng trong sân, ngay lập tức mắng mỏ.

“Tôi mắc gì mà không dám trở về? Tôi càng không đi trộm trứng gà của người khác.” Kim Tiểu Mãn rửa tay xong cũng không lau khô, tùy ý hắt nước vào mặt Lưu thị.

Bị Kim Tiểu Mãn hắt cho một người đầy nước, bà Lưu càng căm tức mắng: “Kim Tiểu Mãn, mày đúng là không đánh không được.”

“Cha tôi ở trong nhà đó nha, bà có gan đánh tôi sao?” Khinh thường hừ lạnh một tiếng, Kim Tiểu Mãn nghênh ngang bước vào nhà trên. Bà Lưu mà dám đánh cô trước mặt cha cô, cô đảm bảo cha cô nhất định sẽ đuổi ngay bà Lưu ra khỏi Kim gia.

“Mày…” Tay của Lưu thị giơ lên định đánh thì nghe câu sau của Kim Tiểu Mãn đành không cam lòng hạ xuống. Ông Kim rất coi trọng con bé Kim Tiểu Mãn chết tiệt này, nếu bà mà động vào Kim Tiểu Mãn không chừng Kim ông ta sẽ đuổi bà đi mất.

“Cha.” Vừa bước vào nhà trên, Kim Tiểu Mãn liền gọi ông Kim đang ngồi trước bàn.

“Con chạy đi cái xó xỉnh nào thế hả? Đến bây giờ mới chịu trở về.” Tranh chấp bên ngoài ông cũng nghe thấy được, chẳng qua không phải là làm loạn ở trước mặt ông nên ông thầm mừng làm bộ như không biết.

Kim Tiểu Mãn cười hì hì tiến đến ngồi xuống bên cạnh ông Kim: “Dạ chạy đi chơi khắp nơi chứ đâu!”

Đang nói chuyện thì Kim Tiểu Hoa chạy ùa vào. Nhìn thấy Kim Tiểu Mãn ngồi ở trong phòng, Kim Tiểu Hoa lập tức tỏ vẻ oan ức cáo trạng ông Kim: “Cha, Kim Tiểu Mãn cướp trứng gà của con.”

“Tiểu Mãn?” Ông Kim nghi ngờ nhìn Kim Tiểu Mãn. Ba con gà mái trong nhà là của mẹ Tiểu Mãn để lại, tất cả đều do Tiểu Mãn chăm sóc trông coi. Tiểu Mãn rất hiểu chuyện, mỗi ngày đều nhặt trứng gà đi đến Trịnh gia đưa cho mợ của nàng mua giúp. Sang năm mới cũng đem đến Trịnh gia đổi chút thịt về cho cả nhà ăn tết.

“Nếu Kim Tiểu Hoa muốn ăn thì con cứ cho muội ấy đi.” Kim Tiểu Mãn tức giận quay đầu đi chỗ khác lấy trứng gà đã được bóc vỏ sẵn từ trong túi ra. Bởi vì được đặt ở trong túi nên nhìn cũng không thấy bẩn lắm.

Kim Tiểu Hoa không nói nhiều giật lấy trứng gà nhét hết vào miệng. Lần này quyết không thể để Kim Tiểu Mãn tiếp tục cướp được nữa.

“Tiểu Hoa sao lại không cảm ơn tỷ tỷ? Ngay cả vỏ tỷ tỷ cũng lột sạch rồi, còn tặng cho Tiểu Hoa ăn đấy.” Nhìn Kim Tiểu Hoa vừa giật lấy đã ăn, Kim lão cha không hài lòng. Ở ngay trước mặt cảu ông mà dám đoạt trứng gà của Tiểu Mãn, vậy sau lưng ông còn dám giở trò gì với Tiểu Mãn nữa đây?

“Ấy chết, Tiểu Hoa, con ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn giờ.” Lưu thị nấp ở ngoài cửa nghe được tình hình trong phòng thì vui vẻ chạy vào. Không phải là một cái trứng gà thôi sao! Cần gì phải cảm ơn.

Kim lão cha liếc mắt nhì Lưu thị một cái, không nói thêm gì nữa. Ông xoa đầu Kim Tiểu Mãn, trong lòng u ám âm thầm thở dài một hơi.

Kim Tiểu Mãn chẳng cảm thấy tủi thân gì cả. May mà cô cũng biết một chiêu này của Kim Tiểu Hoa nên đã đem trứng gà trở về. Cứ ăn đi, ăn đi, bị gì ráng chịu nghe con.

Ban đêm, Kim Tiểu Hoa không hiểu sao bị đau bụng suốt đêm, chạy ra chạy vào nhà xí mấy lần vẫn không hết. Lưu thị cũng bị làm khổ cả đêm không ngủ được, nhắc đi nhắc lại không ngừng là do ăn quá nhiều nên bụng mới bị đau.

Trong căn phòng sát bên cạnh, Kim Tiểu Mãn nằm trên giường không tiếng động cười sằng sặc, một đêm mộng đẹp đến tận sáng.

“Con trâu nghé lười biếng kia! Ngủ đến chết luôn rồi à?” Ngày hôm sau, lúc Kim Tiểu Mãn tỉnh dậy ông Kim đã mang Kim Đại Sơn đi làm đồng. Nghe bà Lưu ở trong sân nói bóng nói gió, Kim Tiểu Mãn trở mình ngủ tiếp. Cô là con trâu nghé lười biếng đấy, ngủ đến chết luôn thì sao?

Thấy mắng như thế nào trong phòng Kim Tiểu Mãn vẫn không có động tĩnh nên bà Lưu chuẩn bị đẩy cửa vào kêu tiếp. Ai ngờ còn chưa kịp đến gần thì âm thanh phàn nàn của Kim Tiểu Hoa lại vang lên: “Mẹ, ồn chết đi được!”

Nghĩ tới Tiểu Hoa cả đêm không được ngủ ngon, Lưu thị lập túc ngừng quấy phá, xoay người đi thẳng vào phòng bếp.

Hóa ra Kim Tiểu Hoa cũng chưa ngủ dậy, Kim Tiểu Mãn hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục chìm vào giấc mộng.

“Dậy nào Tiểu Hoa, mẹ có hầm cháo khoai lang cho con này, ăn vào bụng sẽ hết đau ngay.” Lưu thị bưng bát cháo đứng trước giường Kim Tiểu Hoa ôn tồn dỗ dành.

“Không ăn.” Lại là cháo khoai lang, Kim Tiểu Hoa chán ghét bĩu môi.

“Vậy Tiểu Hoa muốn ăn cái gì? Để mẹ đi làm cho con.” Lưu thị đặt bát cháo trên tay xuống, ngồi bên giường Kim Tiểu Hoa hỏi.

“Con muốn ăn canh trứng gà.” Trong miệng vẫn còn hương vị của trứng gà ngày hôm qua, Kim Tiểu chảy nước miếng ròng ròng.

Không ngờ tới Kim Tiểu Hoa lại muốn ăn canh trứng gà, Lưu thị cảm thấy khó xử. Hôm qua chỉ vì hai quả trứng gà mà Kim Tiểu Mãn đã chửi mắng với bà, hôm nay lại tiếp tục sao? Nghĩ tới dù sao nơi này cũng là Kim gia, Lưu thị thử dỗ dành Kim Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa, bây giờ trong nhà hết trứng gà rồi. Hôm khác rồi ăn nhé?”

“Không được! Trong ổ rõ ràng là còn trứng gà.” Cô ta đã quan sát nhiều ngày, ba con gà mái trong nhà mỗi ngày đều đẻ trứng gà, nhưng tất cả đều bị Kim Tiểu Mãn nhặt đi.

“Cái này…” Lưu thị cứng họng, buộc phải nói ra nhưng bà cũng không muốn chấp nhận sự thật này: “Trứng gà là của Kim Tiểu Mãn.”

“Dựa vào cái gì mà là của nó chứ? Trứng gà là của Kim gia nhà chúng ta, chính là của chúng ta.” Ở trong mắt Kim Tiểu Hoa, của Kim gia chính là của cô ta, cô ta muốn ăn khi nào thì ăn.

Lưu thị vừa nghe vừa suy nghĩ đúng là như vậy thật. Trứng gà là của Kim gia, đương nhiên cũng là của hai người, dựa vào gì mà Kim Tiểu Mãn lại chiếm hết? Tất cả còn bị đưa đến Trịnh ga, không biết đã bị Trịnh gia nuốt hết bao nhiêu rồi.

“Con mặc kệ con mặc kệ, con chỉ muốn ăn canh trứng gà thôi.” Kim Tiểu Hoa nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, không ăn được canh trứng gà nàn nhất quyết không từ bỏ.

“Được. Con chờ đó, mẹ đi làm cho con ăn ngay.” Lưu thị vỗ đùi bước nhanh ra ngoài. Không phải chỉ là bát canh gà thôi sao? Sao lại không thể làm cho con gái mình ăn chứ?

Lỗ tai vừa nghe được Kim Tiểu Hoa la hét muốn ăn canh trứng gà thì Kim Tiểu Mãn đã chạy đến ổ gà trước một bước. Tập trung quan sát, hôm nay ba quả trứng gà đều đã nằm trong ổ, Kim Tiểu Mãn không chút chậm trễ nhặt ba quả trứng gà lên chạy ra khỏi nhà.

“Mợ ơi mợ…” Cẩn thận bảo vệ ba quả trứng gà trong lòng, Kim Tiểu Mãn chạy tới nhà Trịnh Đồ Phu.

“Tiểu Mãn hả con, ăn cơm chưa? Lại đây ăn với mợ.” Phương thị cười đáp.

“Đợi chút rồi ăn ạ. Mợ giúp con ấp ra gà con đã.” Kim Tiểu Mãn gấp gáp đặt ba quả trứng gà tới trước mặt Phương thị.

Nhìn thấy trứng gà trong tay Kim Tiểu Mãn, Phương thị ngay lập tức đoán ra được nguyên nhân: “Sao thế? Bà Lưu lại muốn lấy trứng gà của con à?”

“Dạ. Ngày hôm qua đã trộm hai quả trứng, ngày hôm nay Kim Tiểu Hoa lại la hét đòi ăn canh trứng gà.” Kim Tiểu Mãn giống như đang đổ đậu tương, thoáng chốc đã kể ra toàn bộ.

“Cái gì? Bà Lưu ăn trộm trứng gà của con sao? Đi, mợ đi tìm bà ta tính sổ.” Phương thị vừa nghe liền nổi nóng. Tiểu Mãn tuổi còn nhỏ lại mất mẹ, không có người che chở đúng là không được. Lưu thị xuất giá mới được một năm mà đã bắt đầu ăn hiếp Tiểu Mãn, sau này còn tới mực nào nữa đây hả?

“Mợ, mợ đợi chút đã, trứng gà, trứng gà…” Ba quả trứng gà trên bàn tay nhỏ bé của Kim Tiểu Mãn có chút nguy hiểm.

“Được rồi được rồi.” Phương thị vội nhận lấy trứng gà, “Tiểu Mãn, nếu con muốn gà con thì để mợ về nhà bắt cho ba con nhé.”

“Mợ, Tiểu Mãn chỉ có trứng gà.” Tốt nhất là không nên lấy của người nhà.

“Vậy con lấy ba cái trứng gà này đổi với mợ là được rồi?” Phương thị cũng không khuyên nhiều, thuận theo lời Kim Tiểu Mãn mà đề nghị.

Kim Tiểu Mãn suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy mợ cứ giúp Tiểu Mãn nuôi, qua vài ngày nữa Tiểu Mãn sẽ đến bắt gà con về.”

Biết là Tiểu Mãn muốn nói với ông Kim chuyện này nên Phương thị gật đầu: “Tiểu Mãn hôm nay ở nhà mợ ăn cơm đi. Buổi trưa ca Nhất Đao đem về cho con một miếng thịt, mợ sẽ làm cho con ăn.”

Nghe được có thịt ăn, Kim Tiểu Mãn hoan hô: “Mợ là tốt nhất.”

“Cho con nhóc này ăn mợ không tiếc chút nào.” Phương thị lúc gả về nhà chồng mẹ của Kim Tiểu Mãn còn chưa xuất giá. Lúc đó bà ngoại Kim Tiểu Mãn rất khó tính khiến con dâu mới Phương thị chịu không ít oan ức. Cũng may được mẹ Kim Tiểu Mãn thường xuyên đứng ra hòa giải, sau này mới từ từ sống dễ dàng hơn. Tuy rằng bà ngoại và mẹ của Kim Tiểu Mãn đều qua đời nhưng Phương thị vẫn nhớ kĩ ơn kia, đối với Kim Tiểu Mãn cũng thật lòng yêu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.