Ác Nữ Kim Tiểu Mãn

Chương 7: Một cước đá bay



Dù nói mấy ngày sẽ đưa về nhưng Trịnh gia cố tình muốn giữ Tiểu Mãn ở lại. Mà Kim Tiểu Mãn cũng chưa muốn rời đi nên cứ như vậy mà ở lại Trịnh gia. Sở dĩ ở lại Trịnh gia vì trong lòng Kim Tiểu Mãn đã có tính toán. Trải qua chuyện ở Kim gia, đao giết heo trong mắt Kim Tiểu Mãn bỗng trở thành số một. Năm nay cô chỉ mới tám tuổi, không thể nào mãi mãi không về Kim gia, cũng không thể nào mãi mãi không nhìn mặt bà Lưu ấy được. Ngoài ra sau này cùng Kim Tiểu Hoa đại chiến, có vũ khí phòng thân đối với cô mà nói tuyệt đối là chuyện tốt. Vì thế Kim Tiểu Mãn đã đưa ra một quyết định trọng đại.

“Cái gì? Học giết heo? Không được không được, con là con gái nhà lành làm công việc đẫm máu này làm gì? Tuyệt đối không được!” Phương thị tỏ vẻ không đồng ý lắc đầu như gõ trống.

“Mợ, con muốn có bản lĩnh phòng thân mà.” Kim Tiểu Mãn tiến đến trước mặt Phương thị nhỏ giọng năn nỉ.

“Phòng thân cũng không thể học cái này. Nếu ai dám bắt nạt con thì cứ để cậu con ra mặt. Tới lúc cậu con già đi, dù không làm ăn gì được nữa nhưng không phải vẫn còn hai biểu ca của con sao? Con không cần phải học việc này.” Phương thị không có con gái, hai đứa con trai thừa kế nghiệp cha học giết heo bà không có ý kiến, nhưng nếu nói đến cháu gái Tiểu Mãn này bà tuyệt đối không đồng ý.

“Mợ, nhưng cũng không thể để cậu và hai biểu ca theo con về Kim gia được đúng không? Đức hạnh của bà Lưu kia người cũng biết rồi đấy, sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Ngay cả Kim Tiểu Hoa cũng vậy, người xem bộ dáng khóc lóc om sòm kia của nó sau này mà đàng hoàng được sao? Sớm muộn gì cũng đối đầu.” Sớm đoán được Phương thị sẽ không dễ dàng đồng ý, cô cũng không nhụt chí, tiếp tục nói.

Phương thị trầm mặc. Hai mẹ con Lưu thị và Kim Tiểu Hoa quả thật là rất xấu xa, nhưng Kim gia không có có trai mới là vấn đề lớn nhất. Mắc gì ông Kim phải chấp nhận thằng nhóc choai choai Kim Đại Sơn kia? Còn không phải là nghĩ rằng Kim Đại Sơn có thể chăm sóc phụng dưỡng lão sau này sao? Tiểu Mãn dù sao cũng phải gả ra ngoài, ông Kim có thể bảo vệ nó trong bao lâu? Không chừng ngày nào đó sẽ trở thành người dưng…

“Mợ, con theo cậu với biểu ca chứ đâu người ngoài, có gì đâu phải lo lắng? Dù cho phải ra tay giết heo.” Thấy Phương thị hơi hơi xiêu lòng, Kim Tiểu Mãn tiếp tục thuyết phục.

Sau khi cân nhắc xong, cuối cùng Phương thị cũng gật đầu: “Chỉ cho đứng bên quan sát, không được động đao nghe không? Con gái sau này phải cưới chồng nữa.”

Nói đến chồng, khó tránh được nghĩ đến tên phế nhân Trương Thiết Trụ kia, Kim Tiểu Mãn cảm thấy mắc ói không ngừng. Xin kiếu, cô vẫn nên học giết heo thôi! Cầm đao giết heo trên tay, ai dám ức hiếp cô nữa!

Ba cha con Trịnh Đồ Phu nghe được Kim Tiểu Mãn muốn học giết heo thì lắc đầu lia lịa. Một tiểu cô nương yểu điệu thế này học cái gì không học lại đi học giết heo là thế nào?

“Con mặc kệ! Con phải học!” Đối mặt với ba tên đàn ông lỗ mãng Kim Tiểu Mãn không có vòng vèo quanh co giống như với Phương thị mà quyết liệt nói.

“Tiểu Mãn à, đao giết heo không phải là đồ chơi đâu, một tiểu cô nương như con dù sao cũng không được động vào biết không? Hai biểu ca không ra gì của con mới làm chuyện này.” Trịnh Đồ Phu bày ra một khuôn mặt tươi cười cố gắng thuyết phục Kim Tiểu Mãn.

Hai huynh đệ Trịnh gia bị nói không ra gì kia ra sức gật đầu. Bọn họ chỉ có một biểu muội này, ngoan ngoãn ở trong nhà không tốt hay sao? Chạm vào đao giết heo để làm gì cơ chứ?

Nhìn ba khuôn mặt không chịu đồng ý, Kim Tiểu Mãn không hé răng, chỉ cúi đầu đứng đó không nhúc nhích, hai bả vai gầy yếu bắt đầu run run.

“Haiz…, Tiểu Mãn đừng khóc mà. Không phải là học giết heo thôi sao? Ngay cả học giết người cũng không thành vấn đê. Nín nín, dù sao cũng không nên khóc.” Muội muội nhà mình chết sớm để lại cháu gái ở Kim gia chịu không ít tủi thân. Bây giờ chẳng qua là muốn học giết heo thôi mà bọn họ lại chọc cho Tiểu Mãn khóc lên. Trịnh Đồ Phu cảm thấy tội lỗi vô cùng, vội vàng đổi giọng dỗ dành.

“Đúng vậy đúng vậy. Tiểu Mãn, muội đừng khóc!” Hai huynh đệ Trịnh gia cũng luống cuống chân tay, ngồi xổm xuống dịu dàng dỗ Kim Tiểu Mãn.

Phương thị đứng một bên nhìn cảm thấy rất buồn cười. Nha đầu Tiểu Mãn này thật đúng là tinh quái của tinh quái.

“Vây là cậu đồng ý cho Tiểu Mãn học giết heo rồi phải không?” Âm thanh khe khẽ tinh tế truyền đến mang theo một chút e dè.

Trịnh Đồ Phu lập tức thả tay đầu hàng: “Đúng, đồng ý. Chỉ cần Tiểu Mãn không khóc thì muốn học cái gì cũng được. Cậu đảm bảo sẽ không nói hai lời, đồng ý cho tới chết.”

“Đúng đúng.” Hai huynh đệ Trình gia cũng tỏ vẻ như vậy.

“Được rồi, Tiểu Mãn đừng khóc nữa! Lại đây ăn cơm thôi.” Phương thị bưng bát tới kết thúc tiết mục giả vờ đáng thương của Kim Tiểu Mãn.

Ngẩng đầu trưng ra một khuôn mặt đang cười to khoái chí, Kim Tiểu Mãn chạy tung tăng đến chỗ Phương thị: “Tới đây.”

Được lắm, ba cha con bọn họ thế mà bị một đứa nhỏ lừa gạt. Trịnh Đồ Phu sờ đao giết heo ngang hông, lắc đầu than thở. Hai huynh đệ Trịnh gia cũng cười khổ tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Trên bàn cơm, hai huynh đệ Trình gia ngươi tranh ta cướp chen nhau gắp đồ ăn bỏ vào trong bát Kim Tiểu Mãn, Kim Tiểu Mãn thì không nói câu nào vùi đầu vào ăn một cách khổ sở.

Phương thị đang cười vui vẻ chợt nhớ tới một chuyện:“Chồng à, sáng mai Trình gia đón dâu, chúng ta tới tặng chút thịt nhé?”

“Nhất định phải tặng. Trình gia lúc nào cũng giúp đỡ chúng ta không điều kiện.” Trịnh Đồ Phu từ chối cho ý kiến trả lời.

A? Trình gia? Đại ca của Trình Tiểu Tứ sao? Tốc độ ăn cơm của Kim Tiểu Mãn chậm lại, dỏng hai lỗ tai lên nghe.

“Vậy cũng được.” Phương thị không nói thêm gì nữa, bàn cơm lại trở về yên lặng.

Sao chỉ vậy? Mới nói có hai câu đã dừng rồi? Kim Tiểu Mãn cau mày cảm thấy thất vọng.

Ngày Trình gia đón dâu, thôn Tiểu Hạnh rất náo nhiệt. Kim Tiểu Mãn vừa theo Phương thị tiến vào cửa lớn Trình gia liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi. Sao lại chẳng thấy bóng dáng Trình Tiểu Tứ ngu ngốc kia đâu nhỉ?

Tìm tới tìm lui, Kim Tiểu Mãn cuối cùng cũng phát hiện ra thân ảnh nhỏ bé của Trình Tiểu Tứ trong một góc sân. Nhưng mà, người chắn trước mặt Trình Tiểu Tứ là Trương Thiết Trụ thì phải? Thật sự là con chó hư đốn, đứng trên địa bàn của Trình gia mà còn dám phách lối bắt nạt Trình Tiểu Tứ.

“Trình Tiểu Tứ, kẹo mày nợ tao đâu?” Mấy ngày nay Trương Thiết Trụ vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ Trình gia tìm tới cửa. Bây giờ trông thấy Trình Tiểu Tứ, Trương Thiết Trụ bỗng nhiên cảm thấy yên tâm thở phào. Trình Tiểu Tứ nhát gan như vậy chắc chắn là không dám mách lại với người Trình gia.

Dời mắt khỏi quyển sách y dược cầm trên tay, Trình Tu chớp chớp hai mắt nghi hoặc nhìn Trương Thiết Trụ. Kẹo nào đây?

“Trình Tiểu Tứ, mày đừng có giả ngu với tao! Dẹp ngay vẻ mặt ấy cho tao.” Thật ra trên bàn trong hỉ đường có rất nhiều kẹo, nhưng vừa nghĩ tới ba huynh đệ Trình gia sẽ đánh cậu nên nãy giờ cậu mới không dám lại gần, ngay cả một viên kẹo cũng chưa cầm lên được.

“Trên bàn có kìa.” Chỉ tay vào trong hỉ đường, Trình Tu nói.

Nhìn bộ dáng lén lút sợ sệt này của Trình Tiểu Tứ, Trương Thiết Trụ có mơ mới bị lừa, lập tức hạ thấp giọng dọa dẫm:“Trình Tiểu Tứ, mày bị đánh chưa đủ đúng không?”

“Trương Thiết Trụ, mày mới bị đánh chưa đủ ấy.” Kim Tiểu Mãn phi một cước đạp Trương Thiết Trụ té lăn xuống đất.

“Tiểu Mãn? Muội sao lại đá ta?” Thấy rõ được người đá, Trương Thiết Trụ bực mình gào ầm lên.

“Ai bảo mày đi bắt nạt người khác làm gì? Trình Tiểu Tứ là người Kim Tiểu Mãn ta bảo kê, mày không biết sao?” Trình tiểu tứ vừa nát lại yếu, nhưng lại tặng gà con cho cô.Từ lúc ấy, vị trí của Trình Tiểu Tứ trong lòng Kim Tiểu Mãn là không thể lay động.

“Kim Tiểu Mãn, muội cố ý chống lại ta?” Trương Thiết Trụ phát hỏa. Lúc mẹ của Tiểu Mãn còn sống, bọn họ luôn chơi đùa với nhau. Sau này Lưu thị vào nhà, Tiểu Mãn không còn đi chơi với cậu nữa. Hiện tại lại có thể vì một Trình Tiểu Tứ không thân thiết này mà đá hắn?

“Như vậy thì thế nào?” Kim Tiểu Mãn ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, “Không cho mày nắt nạt Trình Tiểu Tứ!”

“Muội nói không cho bắt nạt liền không bắt nạt hả? Ta càng muốn thích nạt nó!” Ngày xưa rõ ràng là chơi với cậu thân thiết không khác gì con trai với nhau, Trương Thiết Trụ ngoan cố trả lời.

“Mày dám!” Kim Tiểu Mãn bước lên một bước đạp vào bụng Trương Thiết Trụ. Lần trước chưa có cơ hội đánh mày, bây giờ cuối cùng đã có thể tự mình ra tay.

“Tiểu Mãn muội muội, muội đang làm gì thế? Buông Trụ Tử ra.” Một giọng nữ dịu dàng mang theo vẻ kinh ngạc truyền đến, Đặng Thủy Tiên xinh đẹp như hoa đang nhanh chân bước tới.

Thấy Đặng Thủy Tiên, Kim Tiểu Mãn hừ lạnh một tiếng nhưng không rút chân về.

“Thủy Tiên tỷ.” Bị Kim Tiểu Mãn đạp nằm trên mặt đất, Trương Thiết Trụ hơi ngượng ngùng.

“Trụ Tử, đệ không sao chứ? Tiểu Mãn muội muội, mau thả Trụ Tử ra!” Sắc mặt của Đặng Thủy Tiên tỏ ra lo lắng, vươn tay muốn kéo Kim Tiểu Mãn ra.

Không muốn bị Đặng Thủy Tiên chạm vào nên Kim Tiểu Mãn rút chân lại, lui về sau một bước rồi dừng lại:“Trương Thiết Trụ, mày lần tới còn dám ăn hiếp Trình Tiểu Tứ, ta sẽ đánh cho mày răng rơi đầy đất.”

“Kim Tiểu Mãn, mày đừng quá đáng. Hôm nay là tao nhường cho mày, lần tới mày nhớ coi chừng cho tao!” Từ trên mặt đất đứng dậy, Trương Thiết Trụ thẹn quá hóa giận. Đã bị Kim Tiểu Mãn đánh rồi , lại còn nhờ Thủy Tiên tỷ tới cứu…

Nhìn Đặng Thủy Tiên đi đến bên cạnh Trương Thiết Trụ nhẹ nhàng lau bùn đất trên người cho cậu ta, Kim Tiểu Mãn bĩu môi, xoay người kéo Trình Tu đi chỗ khác.

Trình Tu còn chưa kịp phản ứng lại với chuyện vừa xảy ra đã được Kim Tiểu Mãn lôi ra xa, sau đó mới mở miệng nhỏ giọng nói: “Tiểu Mãn, cảm ơn muội.”

“Cảm ơn cái gì cảm ơn? Huynh thật ngu ngốc, ở nhà của mình mà còn để bị bắt nạt. Huynh không biết kêu người sao? Đại ca, nhị ca, tam ca nhà huynh lợi hại như vậy, một người thôi cũng có thể làm cho Trương Thiết Trụ sợ tới mức không dám dọa huynh nữa rồi. Huynh là heo chắc? Không phân biệt được gà trống gà mái còn chưa tính, bị người khác bắt nạt không đánh trả thì thôi, thậm chí ngay cả một tiếng gọi người huynh cũng không muốn gọi luôn à? Huynh đâu phải bị câm, chỉ cần mở cuốn họng nói một tiếng thôi cũng không được hay sao?…” Kim Tiểu Mãn liên tục quở mắng Trình Tu.

Trình Tu cúi đầu mặc cho Kim Tiểu Mãn kéo về phía trước, cho dù bị rầy la cũng không mở miệng giải thích.

***

“Trụ Tử, đệ không sao chứ?” Đặng Thủy Tiên vừa phủi quần áo cho Trương Thiết Trụ, vừa hỏi.

“Thủy Tiên tỷ, không sao đâu. Tất cả đều do Kim Tiểu Mãn ở phía sau lét lút đá người, đệ mới…” Trương Thiết Trụ gãi sau đầu, đỏ mặt để cho Đặng Thủy Tiên chỉnh sửa lại quần áo giúp hắn.

“Tiểu Mãn muội muội cũng thật là, lớn rồi mà còn chơi xấu đá người.” Đặng Thủy Tiên oán giận nói.

“Thủy Tiên tỷ, lần tới đệ sẽ không bị Kim Tiểu Mãn đá nữa đâu.” Trương Thiết Trụ tay nắm thành quyền tỏ ra rất quyết tâm.

“Trụ Tử thật lợi hại. Thủy Tiên tỷ tin đệ.” Đặng Thủy Tiên nói xong liền lấy kẹo từ trong túi ra, “Đây, Thủy Tiên tỷ để dành riêng cho Trụ tử đấy.”

Nhìn kẹo được cầm bởi bàn tay trắng nõn của Đặng Thủy Tiên, Trương Thiết Trụ đỏ mặt lần thứ hai: “Thủy Tiên tỷ thật tốt.”

Nét dịu dàng trên mặt Đặng Thủy Tiên thêm dịu dàng hơn, trong mắt cũng mang theo ý cười rạng rỡ, lẳng lặng nhìn sắc mặt càng lúc càng hồng của câu bé trước mặt cho đến khi cậu cúi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.