Ác Nữ Quay Về

Chương 113: Tuyết rơi tháng sáu



Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được hơi thở thay đổi bất thường trên người Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Ngôn cảm thấy hơi kỳ lạ nên nhìn theo ánh mắt của Lăng Nhược Hi, kết quả nhìn thấy bên trong ánh mắt của Lăng Nhược Hi đều là thù hận, cảm thấy là lạ, thực tế là vì hai con người chưa từng chạm mặt nhau, nhưng vì sao Lăng Nhược Hi lại lộ ra vẻ mặt như vậy?

"Không để ý ai nói thế nào, anh hùng cứu mỹ nhân tất nhiên tốt hơn nhiều so với lưu luyến bụi hoa dại, nghe nói mấy ngày trước, Triệu công tử xem trọng một cô nương ở Thúy Vân lầu, còn đòi sống đòi chết muốn chuộc về phủ, tổ mẫu đang sống sờ sờ như vậy cũng bị chọc tức mang bệnh, vậy cũng được xem như tuổi trẻ phong lưu nhit!"

Bắc Đường Kỳ từ phía sau đám người đi tới, sắc mặt không hề thay đổi nhưng lời này lại khiến cho Triệu Thiên Nhất thay đổi sắc mặt, chẳng qua Bắc Đường Kỳ là do tiên đế đích thân phong làm Nhiếp Chính Vương, cho dù hắn ta trăm triệu lần không thích thì chỉ đành híp mắt cười rồi chịu đựng.

"Thiên Nhất thỉnh an Vương gia!"

Bắc Đường Kỳ không chút nào để ý tới Triệu Thiên Nhất, chỉ nhàn nhạt nhìn Lăng Nhược Hi và Bắc Đường Ngôn, cười như không cười nói: "Câu chuyện lý thú của hai vị trong kinh thành đã được điên cuồng truyền đi, lỗ tai của Bổn vương nghe tới chai sạn rồi, ta nói này An Vương, con đúng là tuổi trẻ nổi loạn!"

Bắc Đường Ngôn biết Bắc Đường Kỳ cũng sẽ không buông tha mình, nên chỉ cười khổ chấp nhận rồi nói: "Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi!"

Lăng Nhược Hi không để ý tới Bắc Đường Kỳ đang chê cười, chỉ ngoan ngoãn theo đại phu nhân đi vào cung.

Nhìn Lăng Nhược Hi không thèm nhìn thẳng mình, Bắc Đường Kỳ cảm thấy buồn cười, hơi chút hả hê nhìn Bắc Đường Ngôn nói: "Xem ra người đẹp không chịu nợ anh hùng rồi!"

Bắc Đường Ngôn tức giận trừng mắt nhìn Bắc Đường Kỳ đang xem chuyện vui, không biết phải làm sao nói: "Thúc, gần đây người rất rảnh rỗi sao?"

"Đúng vậy, hiện tại khắp nơi ở Bắc Đường đều thái bình, những tên man di cũng yên phận, đúng là không có chuyện gì để làm mà!"

Ngược lại Bắc Đường Kỳ hơi nhung nhớ thời gian sống trong quân ngũ, tuy rằng khổ sở thế nhưng khi đối mặt với bão cát ở sa mạc lớn cũng dễ sống hơn so với nơi yên ả khắp nơi người lừa gạt này!

Bắc Đường Ngôn biết mình không phải là đối thủ của Bắc Đường Kỳ, đành lắc đầu, phiền muộn đi vào trong, Bắc Đường Kỳ cũng đi theo phía sau Bắc Đường Ngôn, cười xấu xa lạ kỳ: "Con đoán thử xem một hồi nữa sẽ xảy ra chuyện vui gì?"

Mặc dù Bắc Đường Ngôn là cháu trai của Bắc Đường Kỳ, thế nhưng tuổi hai người chênh lệch không lớn, tính ra cũng coi như cùng nhau lớn lên, nhìn dáng vẻ này của Bắc Đường Kỳ, Bắc Đường Ngôn biết thế nào cũng có chuyện chẳng lành: "Thúc, người sẽ không gây thêm phiền phức gì chứ?"

"Tên nhóc đáng ghét nhà ngươi! Ai gây thêm phiền phức? Không biết lớn nhỏ, sách đọc rồi đem nhét vào bụng chó hết rồi à?" Từ trước tới nay Bắc Đường Kỳ thân thiết với Bắc Đường Ngôn, nhưng cứ một lời không hợp sẽ liền xuất thủ, vỗ mạnh vào sau ót của Bắc Đường Ngôn.

Bắc Đường Ngôn chỉ cảm thấy sau ót hơi đau, không nói nên lời nhìn Bắc Đường Kỳ: "Thúc! Ta cũng lớn thế này rồi, người có thể đừng hở tí là đánh ta không?"

"Nhóc con xấu xa! Ta nghĩ con bị thiếu đòn rồi!" Bắc Đường Kỳ không ngờ Bắc Đường Ngôn dám mạnh miệng như vậy, trên mặt càng thêm giận dữ, bay thẳng tới đá về phía Bắc Đường Ngôn.

Cú này, Bắc Đường Ngôn đương nhiên không ngu đứng đó chịu bị đánh, ngược lại linh hoạt né tránh, hai người cãi nhau ầm ĩ đi tới Ngự hoa viên.

"Đường đường là Vương gia, thế mà không biết tự kiềm chế mình, thật sự là thói đời ha!"

Triệu Thiên Nhất nhìn dáng vẻ hai người cãi nhau ầm ĩ, nghĩ tới vừa rồi bị Bắc Đường Kỳ nói móc thì cảm thấy rất tức giận.

"Kỳ hoàng thúc, đối với những đứa cháu trai ruột thịt như chúng ta luôn cẩn thận nói cười, chỉ khi nào đối mặt với mấy tên con hoang như Bắc Đường Ngôn thì mới đặc biệt khác lạ, cũng không biết đứa con hoang kia lấy đâu ra bản lĩnh, có thể khiến Kỳ hoàng thúc đứng về phía hắn!"

Bắc Đường Cẩn lặng lẽ siết chặt tay, hai mắt tối tăm, hiển nhiên đối với Bắc Đường Ngôn đã vô cùng ghét bỏ.

"Ý của Vương gia là nói Nhiếp Chính Vương là người của An Vương?"

Trong đầu Triệu Thiên Nhất không đơn giản chỉ chứa các cô gái xinh đẹp quyến rũ, càng nhiều hơn chính là những mưu kế độc ác, lập tức hiểu ra những lời Bắc Đường Cẩn ám chỉ.

"Nếu như vậy thì sao? Chúng ta không phải đối thủ của Hoàng thúc, chỉ có thể cẩn thận mượn hơi, chẳng lẽ, ngươi có bản lĩnh lật đổ Hoàng thúc hay sao?"

Bắc Đường Cẩn nổi giận, căm tức trừng mắt nhìn Triệu Thiên Nhất, sau đó đi về hướng Ngự hoa viên.

Triệu Thiên Nhất nhìn dáng vẻ âu sầu của Bắc Đường Cẩn thì vội vàng tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Thật ra không phải không thể, Vương gia nghĩ lại đi, làm gì có Hoàng đế nào thích Nhiếp Chính Vương gây trở ngại chuyện của mình chứ?"

Thật ra lời này đã đánh thẳng vào trong lòng Bắc Đường Cẩn, hắn ta như có điều suy nghĩ nhìn Triệu Thiên Nhất, cười độc ác: "Nếu đã nói như vậy thì chuyện này liền giao cho ngươi vậy!"

Tất nhiên Triệu Thiên Nhất không từ chối, nhàn nhạt cười, sau đó đi theo Bắc Đường Cẩn đi tới Ngự hoa viên.

Ở cửa vừa rồi khi thấy Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Cẩn thật sự cảm thấy nàng xinh đẹp đến mức ngạc nhiên, quần áo hôm nay Lăng Nhược Hi mặc không phải quá lộng lẫy như những thiên kim khác, nhưng lại mang dáng vẻ thiếu nữ tốt đẹp nhất, trên đầu cũng không có nhiều trang sức quý giá, chỉ đơn giản có hai cây trâm ngọc thạch để cố định, phấn trang điểm cũng là dạng tự nhiên thanh mát.

Dĩ nhiên làm cho một người nam nhân đào hoa như hắn ta cũng phải rung động, ánh mắt không ý thức được cũng trở nên nóng bỏng.

Lăng Nhược Hi nhạy cảm nhận được ánh mắt của Bắc Đường Cẩn, thấy một hồi ghét bỏ, cách đó không xa chính là Trương Tuyết Nhi- người xinh đẹp nhất kinh thành, giờ phút này, đang điên cuồng phóng điện với Bắc Đường Cẩn, Lăng Nhược Hi thấy được cảnh tượng này lại cảm thấy đáng mỉa mai.

Thời gian này ở đời trước, chính mình đang cố gắng dùng hết toàn tâm toàn ý vì người đàn ông này, thậm chí vì hắn ta mà bỏ qua tất cả, thế nhưng cuối cùng đổi lại là cảnh tượng chết không chỗ chôn, bây giờ trở về từ địa ngục, không có tình cảm dịu dàng như đời trước, ngược lại khiến cho người đàn ông này đặt mình vào mắt, quả nhiên nam nhân chính là kẻ trời sinh bị coi thường!

Những thứ đơn giản lấy được thì không quý trọng, thứ không có được lại muốn mạnh mẽ giành lấy.

Khinh thường liếc mắt nhìn Bắc Đường Cẩn, ánh mắt Lăng Nhược Hi quay lại nhìn vào mấy giỏ cam ngọt trước mặt mình, lúc này cam ngọt chính là thứ được yêu thích nhất, không nghĩ tới lần này, Thục Phi đã quá dụng tâm đến vậy, xem ra chắc là sắp có chuyện hay để xem rồi!

Lăng Nhược Hi tiện tay cầm lấy trái cam ngọt trên bàn lên, thong thả ăn, Bắc Đường Cẩn bị ánh mắt lạnh như băng của Lăng Nhược Hi làm cho đau ruột, rồi lúc này lại bị thu hút bởi dáng vẻ lười biếng kia của Lăng Nhược Hi, trong khoảng thời gian ngắn thật sự bị đè nặng bởi hai luồng nóng lạnh!

Cũng đâu phải chỉ mình Bắc Đường Cẩn bị đè ép bởi hai luồng hơi thở nóng lạnh, hôm nay từ lúc ra cửa Lăng Thanh Dương đã yên lặng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Bắc Đường Cẩn chỉ tập trung trên người Lăng Nhược Hi thì không nhịn nổi sự tức giận trong lòng, hận mình không thể ngay lập tức xông lên đồng vu quy tận với Lăng Nhược Hi, thế nhưng vì kế hoạch của mẫu thân vẫn nên cố gắng kiềm chế lại phẫn nộ của mình lại thì hơn, cực kỳ giận nữ ngồi đó không nói lời nào.

Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ này của Lăng Thanh Dương, ngược lại cảm thấy khá mong chờ, xem ra ngày hôm nay đại phu nhân chuẩn bị tiết mục cho mình chắc là rất tuyệt vời nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.