Ác Nữ Quay Về

Chương 116: Sao lại chua đến vậy



Ban đầu Bắc Đường Ngôn chỉ muốn ngồi đó xem chuyện, thế nhưng nghe Lăng Nhược Hi đồng ý như vậy, nhất thời cảm thấy một trận lửa giận xông lên ngực, một cảm giác chua chát không nói lên lời cứ quanh quẩn trong lòng.

Lăng Nhược Hi cười nhẹ nhàng hướng về phía Bắc Đường Hòe, sau đó đi tới bên đàn cổ.

Chính nụ cười đó khiến Bắc Đường Ngôn càng thêm khó hiểu, bởi vì cho tới bây giờ hắn cũng chưa biết một nữ nhân khó hiểu như Lăng Nhược Hi lại có một nụ cười đơn giản tươi đẹp như vậy.

Không một tia tính toán, không hề chứa đựng dục vọng, chỉ đơn giản là muốn cho Bắc Đường Hòe vui, cũng chỉ là thứ thương yêu đơn giản như vậy, nhưng Lăng Nhược Hi bày tỏ hoàn hảo tới mức khó hiểu, chỉ tiếc mọi thứ tốt đẹp Lăng Nhược Hi làm không phải vì Bắc Đường Ngôn hắn.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Bắc Đường Ngôn ngay lập tức âm u khó tả.

Vừa lúc đó, Kiều Tư Nặc vẫn luôn ngứa mắt với Lăng Nhược Hi cũng đứng dậy, khinh thường liếc Lăng Nhược Hi một cái, sau đó nhẹ giọng nói: "Nếu chỉ có đàn không phải quá yên lặng ư, nếu không để thần nữ múa một điệu thì thế nào?"

"Kiều tiểu thư vẫn nên nghĩ lại thì hơn! Khúc nhạc của Tam tiểu thư không phải ai cũng có thể hợp xướng cùng nhau được, lần trước Triệu tiểu thư bị thương nặng, đại phu nói cả đời cũng sợ không thể nhảy múa được nữa đó!"

Cũng không biết là vị tiểu thư nào đứng dậy che mặt cười khẽ, nhìn qua tưởng như không biết gì thế nhưng chữ nào nói ra cũng như châu ngọc, đi thẳng tới chỗ Lăng Nhược Hi.

Lăng Nhược Hi giống như không cảm thấy được sự ác ý của nữ nhân này, nhàn nhạt ngồi tại chỗ cái gì cũng không nói, chỉ chờ Thục phi mở miệng.

Thục phi cũng không có ấn tượng gì tốt với Kiều Tư Nặc, cho nên chỉ cười nhạt: "Nếu Kiều tiểu thư tràn đầy tự tin như vậy thì cùng nhau thể hiện đi! Ngày hôm nay để cho tất cả mọi người ở đây đều có thể biết được kỹ thuật múa của Kiều tiểu thư."

Kiều Tư Nặc nghe tới đây thì hơi xấu hổ cười cười, sau đó nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngoài, lộ ra váy áo múa đã được chuẩn bị từ sớm bên trong, ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Lăng Nhược Hi.

Nhìn tới đây mọi người đều hiểu, vị Kiều tiểu thư này đã có chuẩn bị trước rồi, vì có chuẩn bị trước mà tới nên làm cho sắc mặt Thục phi càng khó coi hơn, tâm tư của Hoàng thượng Thục phi biết rất rõ, tất nhiên cũng biết cái tên Kiều Tư Nặc có trong danh sách của Hoàng thượng nhưng không ngờ tới nàng ta lại không biết xấu hổ như vậy cứ thích phải vang danh.

Dưới tình huống bình thường thì một kẻ ngu ngốc như vậy trong hậu cung thường sẽ sống không lâu, Thục phi ban đầu muốn mượn sức nàng ta giờ đều tan biến thành mây khói, thầm nghĩ nên lẳng lặng nhìn nàng ta tự tìm đường chết như thế nào.

Lăng Nhược Hi cũng không thể hiện sự khó chịu gì, chỉ nhàn nhạt cười với Kiều Tư Nặc, nhẹ nhàng nói: "Không biết loại hình nhảy múa nào Kiều tiểu thư hiểu biết rõ nhất?"

Kiều Tư Nặc khinh thường nhìn Lăng Nhược Hi, cao ngạo giương cằm, gương mặt như không ai tài giỏi bằng mình thong thả nói: "Tam tiểu thư Lăng gia tùy tiện đàn là được, ta có thể ngẫu hứng múa theo tiếng đàn của cô nương."

Lúc đầu Lăng Nhược Hi cảm thấy ngày hôm nay không nên quá kiêu ngạo như vậy, thế nhưng không ngờ Kiều Tư Nặc này lại không biết điều, nhất thời cũng cảm thấy bực mình.

Cuối cùng cười dịu dàng hỏi Bắc Đường Hòe: "Không biết Vương gia muốn nghe gì?"

Trong đôi mắt to long lanh của Bắc Đường Hòe chỉ nhìn Lăng Nhược Hi, gương mặt mong chờ nói: "Hòe Nhi muốn nghe bài hát lần trước tỷ tỷ đàn, một khúc đàn vô cùng vui vẻ."

Lăng Nhược Hi nghe được lời Bắc Đường Hòe nói, suýt chút nữa không nhịn được cười, bởi vì bài hát Bắc Đường Hòe nói kia không hề có chút vui vẻ nào, đó chính là bài hát do lúc mình buồn bã cô đơn trong lãnh cung sáng tác ra, nhịp điệu tuy nhanh nhưng không phải nói về chuyện tình yêu, bài hát như vậy thật sự không thích hợp để múa.

Mặc dù không phù hợp để múa nhưng bây giờ lại thích hợp để khảy đàn, Lăng Nhược Hi gật đầu cười lời nói cũng mang theo sự cưng chiều: "Được thôi, vậy đàn bài đó này đi."

Vừa dứt lời Lăng Nhược Hi vừa nhích ngón tay, âm thanh trong trẻo vang lên, trong khoảng thời gian ngắn giống như thấm vào ruột gan.

Kiều Tư Nặc nghe tới đây, bình tĩnh cười cười, bắt đầu nhảy múa, đuổi kịp nhịp điệu của Lăng Nhược Hi, bắt đầu uốn éo cơ thể.

Lăng Nhược Hi dường như không thấy động tác của Kiều Tư Nặc cứ tự mình đàn khúc nhạc này, từ lúc bắt đầu có chút bình thản, cho nên hai người coi như kết hợp ăn ý, nhưng càng về sau nhịp điệu thay đổi dần dần nhanh hơn, làm cho Kiều Tư Nặc không kịp phản ứng, lo lắng một hồi, dưới chân lảo đảo.

Mọi người thấy vậy nhanh chóng che mặt cười khẽ, trong lòng Kiều Tư Nặc gấp gáp, càng lúc càng lộ ra sai sót, cuối cùng thảm hại ngã xuống đất gào khóc thảm thiết.

Lăng Nhược Hi lại giống như không thấy chuyện gì xảy ra, tiếp tục ngồi chỗ đó kia đánh đàn, khúc nhạc này tới hồi cao trào thì cũng lấn át mất tiếng gào khóc của Kiều Tư Nặc.

Ban đầu Bắc Đường Kỳ ngồi chỗ kia xem trò vui nhưng lúc này vẻ mặt đã cứng lại, bởi vì y hiểu, đây không phải là khúc nhạc tình cảm yêu đương gì mà ngược lại là miêu tả tư thế chém giết quyết đoán trên chiến trường!

Chỉ là y không rõ tại sao một nữ tử yếu ớt không tí sức như Lăng Nhược Hi lại có được ý chí như vậy?

Trên mặt của người xung quanh ngày càng hiện lên vẻ khiếp sợ, rối tít trợn to mắt nhìn về phía Lăng Nhược Hi, theo cảm xúc của bản nhạc Lăng Nhược Hi đàn ra từ từ cũng trở nên xao động.

Mắt thấy những biến hóa của mọi người xung quanh, sắc mặt của Thục phi và Lệ phi càng trở nên khó coi, nhất là Lệ phi, ý muốn giết người cũng đã xuất hiện, tức giận liếc mắt trừng Kiều Tư Nặc giờ đây đang ngã ngồi trên mặt đất, một kẻ không có khả năng.

Không lâu sau khúc nhạc hoàn thành, Lăng Nhược Hi đứng dậy đi tới trước mặt Thục phi, hơi cúi người thi lễ: "Thần nữ bêu xấu rồi, mong nương nương đừng chê trách."

"A a a, tỷ tỷ thật giỏi, rất hay rất hay!"

Bắc Đường Hòe cực kỳ kích động, nhảy dựng lên hoạt bát như sắp bay qua chỗ Lăng Nhược Hi, thế nhưng không ngờ tới Đức phi mạnh mẽ kéo y lại: "Không được mất quy củ như vậy."

Bắc Đường Hòe uất ức bĩu môi ngồi xuống, nụ cười trên mặt Thục phi chợt cứng ngắc, nhưng vẫn đưa ra một đôi hoa tai ngọc thạch cho Lăng Nhược Hi: "Tiếng đàn của Tam tiểu thư đúng là tiếng tăm lừng lẫy!"

Lăng Nhược Hi nhận lấy đôi hoa tai, cười cười khéo léo thi lễ rồi nhẹ nhàng nói: "Thần nữ đa tạ nương nương ban thưởng."

Cầm đôi hoa tai hướng về phía Bắc Đường Hòe nghịch ngợm nháy mắt một cái, như vậy mới khiến Bắc Đường Hòe yên tĩnh lại, chỉ là sắc mặt của Bắc Đường Ngôn càng ngày càng xấu, ngay cả vẻ mặt Bắc Đường Cẩn khi nhìn Bắc Đường Hòe cũng là lạ hơn.

Bọn họ không biết vì sao một kẻ ngu như vậy lại có thể khiến cho một nữ nhân lạnh lùng phức tạp như Lăng Nhược Hi có nhìn bằng ánh mắt khác.

Lăng Nhược Hi trở lại vị trí ngồi của mình, mọi người mới vừa dứt khỏi dư vị từ tiếng đàn của Lăng Nhược Hi liền ồn ào nhìn Kiều Tư Nặc trên mặt đất, trên mặt có vẻ chê cười, có xem thường và nhiều hơn nữa là hả hê.

Giờ phút này Kiều Tư Nặc thấy vô cùng xấu hổ giận dữ, lúc này có một cô gái bên cạnh che miệng cười khẽ đứng dậy đi tới đỡ Kiều Tư Nặc lên, vừa cười vừa nói: "Kiều tiểu thư không sao chứ? Ta cũng đã nói trước không dễ dàng kết hợp với Tam tiểu thư được rồi! Nhưng bây giờ thì có thể làm gì được nữa chứ?"

Kiều Tư Nặc nghe tới đây thì đem lửa giận toàn bộ trút lên người Lăng Nhược Hi: "Đã sớm nghe nói mạng Tam tiểu thư cứng, đầu tiên là khắc chết mẹ ruột, sau lại khắc cha mình đúng là người nào muốn thân cận nàng ta đều là người không may mắn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.