Ác Nữ Quay Về

Chương 117: Ngươi nói lại lần nữa



Lăng Nhược Hi không ngờ rằng Kiều Tư Nặc lại có thể nói ra những lời khó nghe như vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, lạnh lùng cười, mở miệng nói: "Lời này của Kiều tiểu thư, sợ là không thích hợp đâu?"

"Chuyện mà toàn bộ người trong kinh thành đều biết, có gì mà không thích hợp chứ?" Từ nhỏ Kiều Tư Nặc đều được người trong phủ chiều hư, vậy nên trong lòng khinh thường Lăng Nhược Hi mới trở về từ dưới quê được vài ngày, hơn nữa nữ nhân này vừa rồi lấy đi hết tất cả ánh hào quang của mình, làm cho nàng ta tức chết.

"Toàn bộ người trong kinh thành đều biết, mẫu thân ta vì ốm đau mà rời khỏi thế giới này, cha ta vì bảo vệ thiên hạ Bắc Đường của này nên mới chinh chiến sa trường, thế nào bây giờ tới miệng Kiều tiểu thư lại trở thành ta khắc phụ mẫu chứ? Hay là Kiều tiểu thư cảm thấy chuyện gia phụ bảo vệ biên quan, căn bản là điều không nên làm?"

Lăng Nhược Hi nhìn chằm chằm vào Kiều Tư Nặc, từng từ từng từ lạnh như băng đến bức người.

Kiều Tư Nặc thế nào cũng không nghĩ rằng mình chỉ nói mấy câu đơn giản, lại bị Lăng Nhược Hi nắm thóp, nhất thời liền đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lăng Nhược Hi! Ngươi đừng có nói hươu nói vượn ở đây! Toàn bộ kinh thành đều nói ngươi chính là sao chổi! Đã khắc chết mẫu thân mình thì thôi đi! Vừa mới hồi kinh liền hại hai người tỷ tỷ danh tiếng của mình nữa, ngươi nói ngươi không phải là sao chổi, vậy thì là ai chứ?"

Lăng Nhược Hi không ngờ rằng đến nước này rồi mà Kiều Tư Nặc còn kiêu ngạo như vậy, vừa định mở miệng nói, chợt nghe Đại phu nhân thản nhiên nói một câu: "Có một số chuyện không phải chỉ là tin đồn vô căn cứ."

Lăng Nhược Hi nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu được, Đại phu nhân định dùng chiêu phóng đại.

Đại phu nhân thản nhiên đứng ở một bên chờ nàng tiếp tục nói.

Quả nhiên, Đại phu nhân ở phía sau nhẹ nhàng đứng lên, đi đến chính giữa, trực tiếp quỳ xuống: "Cầu xin Thục phi nương nương làm chủ cho hai đứa con gái mệnh khổ của thần!"

Sau đó, Lăng Thanh Dương cũng quỳ theo, than thở khóc lóc: "Cầu xin nương nương làm chủ cho Thanh Dương!"

Thục phi nương nương nhìn bộ dáng của hai người này, trong lòng lạnh lùng cười, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tò mò, hơi nhíu mi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải các ngươi muốn ta mất hứng đấy chứ?"

"Thần phụ tự biết mình không nên làm mất nhã hứng của nương nương, chỉ là thần phụ thực sự chịu oan!"

Đại phu nhân đỏ mắt ngấn lệ, giống như thường ngày hay chịu rất nhiều ủy khuất.

Lệ phi ở phía sau cũng đệm theo: "Đã như vậy thì tỷ tỷ đừng ngại hỏi thử một câu xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Dù sao Lăng phủ người ta cũng có mặt mũi mà."

Thục phi chính là chờ những lời này, thản nhiên gật đầu, sau đó lạnh giọng nói: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Lăng đại tiểu thư, ngươi nói đi."

Lăng Thanh Dương gạt đi nước mắt, nghẹn ngào nói: "Từ sau khi tam muội về phủ, vẫn luôn ghi hận vì trước kia đã chịu khổ, dồn hết tất cả oán khí lên người mẫu thân, cãi vã khắp nơi không nói, còn cố ý xông hơi tự hạ độc, tra tấn toàn bộ nha hoàn và bà tử mà mẫu thân đưa cho đến cho tàn tật hết, sau đó còn bỏ Thanh Ti Nhiễu vào trà của thần nữ, làm thần nữ xấu mặt trước mọi người, mất hết mặt mũi! Nương nương, danh dự đối với thần nữ nặng như núi thái sơn, vốn dĩ Thanh Dương đáng chết, nhưng thật sự không muốn Tam muội tiếp tục ghi hận mẫu thân nữa, cầu xin nương nương khuyên nhủ Tam muội một chút, đừng làm những chuyện vô nghĩa như vậy nữa."

Tuy rằng những lời này làm cho rất nhiều chuyện bị bại lộ, thế nhưng Lăng Nhược Hi biết dựa vào chỉ số thông minh của Lăng Thanh Dương mà có thể nói đến như vậy thì đã rất giỏi rồi.

Đứng tại chỗ thản nhiên, giống như bình thường hay xem vở hài kịch vụng về của Lăng Thanh Dương biểu diễn, trên mặt khinh thường một trận.

Thục phi nghe đến đây thì tỏ vẻ bất khả tư nghị (không thể tin nổi): "Điều này sao có thể? Tam tiểu thư, chuyện này, ngươi trả lời sao đây?"

Lăng Nhược Hi nghe đến đây, thản nhiên cười cười, sau đó bình tĩnh nói: "Nhược Hi thực sự không biết làm sao mà đắc tội với đại tỷ tỷ, từ khi quay về kinh, Nhược Hi khắp nơi đều nhượng bộ, sợ rằng làm không tốt, khiến cho đại bá mẫu không vui, trước đó khi còn ở nông thôn, đều là do cái thôn phụ vô tri cố ý tra tấn Nhược Hi, Nhược Hi biết, chuyện này không liên quan đến đại bá mẫu. Hơn nữa hương xông trong phòng của thần nữ, chuyện này lúc ấy, Triệu Thiên Bình Triệu đại nhân cũng đã cũng đã xử lí rồi, cho nên chân tướng chuyện này, Triệu đại nhân là người rõ ràng nhất."

Nói tới đây, Lăng Nhược Hi thản nhiên liếc nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Thục phi, cười nói: "Về phần Thanh Ti Nhiễu, rõ ràng là Đại tỷ thích Nhiếp Chính Vương, cho nên tình thế nhất thời cấp bách mới làm ra chuyện này, Nhược Hi một chút cũng không liên quan."

Nghe đến đó, Bắc Đường Kỳ thiếu chút nữa sặc máu chết, tức giận liếc trắng mắt nhìn Lăng Nhược Hi một cái, có chút bất đắc dĩ nói: "Nha đầu chết tiệt này, dám kéo ta xuống nước sao?"

"Đây cũng không phải là ngày đầu tiên thúc quen biết nha đầu đó, có chuyện gì mà nàng ta không dám làm chứ?" Bắc Đường Ngôn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Bắc Đường Kỳ, liền cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lại ngại mặt mũi, nên nhịn lại.

Nghe thấy lời này của Lăng Nhược Hi, Lăng Thanh Dương nhất thời nóng này: "Nương nương đừng nghe Lăng Nhược Hi nói hươu nói vượn, nàng ta là người mỏ nhọn sắc bén, trước kia trong Lăng phủ, mẫu thân vẫn luôn mệt mỏi với cái miệng khôn khéo này của nàng, thần nữ đối với Nhiếp Chính Vương không có nửa phần suy nghĩ không an phận, xin nương nương minh giám!"

Nghe đến đây, Thục phi hơi nhíu mày, không hờn không giận nói: "Lăng Nhược Hi, Nhiếp Chính Vương là trọng thần trong triều, nếu như ngươi vô duyên vô cớ bôi nhọ sự trong sạch của Nhiếp Chính Vương, bổn cung sẽ không tha cho ngươi!"

Lăng Nhược Hi thản nhiên liếc nhìn Bắc Đường Kỳ một cái, sao đó vẻ mặt ngây thơ nói: "Ngày đó tất cả mọi người đều thấy, đại tỷ tỷ thân trần như nhộng ôm lấy Nhiếp Chính Vương mà!"

Nhìn như vô ý nói một câu, nhất thời khiến cho mọi người ồ lên, vốn dĩ chuyện tình của Lăng Thanh Dương, tuy rằng mọi người có nghe nói một ít, nhưng cũng không tỉ mỉ như vậy, bây giờ nghe Lăng Nhược Hi nói thế, ánh mắt mọi người nhìn Lăng Thanh Dương, liền biến thành khinh bỉ cùng khiếp sợ.

Lăng Thanh Dương gắt gao trừng mắt nhìn Lăng Nhược Hi, nắm chặt tay lại, sau đó mạnh mẽ dập đầu xuống đất: "Xin nương nương làm chủ cho Thanh Dương, xin nương nương làm chủ cho Thanh Dương!"

Trên mặt đất chính là thảm lông ngựa tốt nhất, mà Lăng Thanh Dương lại dùng hết khí lực như vậy, làm cho máu tươi dây bẩn cả thảm, Bắc Đường Kỳ tiếc hận nói: "Thật sự đáng tiếc, tấm thảm lông ngựa tốt như vậy mà."

Bắc Đường Ngôn nghe đến đây, nhất thời cạn lời co rút khóe miệng: "Thúc, đây không phải là trọng điểm có được không?"

Thục phi nhìn bộ dạng máu tươi đầm đìa của Lăng Thanh Dương, cũng cảm thấy phiền toái, không cảm xúc nói: "Có chuyện gì thì từ từ nói, đại tiểu thư làm cái gì vậy?"

Lúc này Lăng Thanh Dương mới bình tĩnh lại, nghẹn ngào nói: "Xin nương nương làm chủ cho Thanh Dương!"

"Ngươi vẫn luôn miệng xin bổn cung làm chủ thay ngươi, nhưng ngươi ngược lại không đưa ra chứng cứ!"

Cho tới bây giờ Thục phi vẫn chưa thấy Lăng Thanh Dương ngu ngốc như vậy, đều đã chuẩn bị tốt cả rồi, vậy mà lại để biến thành cái dạng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.