Ác Nữ Quay Về

Chương 135: Muốn đổ tội cho người khác



Lăng Nhược Hi vừa đi tới, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lăng Nhược Hi, tuy là Lăng Nhược Hi vào cung chưa quá mười ngày, thế nhưng nàng nàng náo động gây tiếng vang không hề nhỏ, không ít người đều muốn xem thử, người có thể mặt không đổi sắc tự nhiên chèn ép được đám thiên kim tiểu thư sẽ có dáng vẻ gì.

Nhưng khi mọi người nhìn thấy dáng vẻ hiền lành của Lăng Nhược Hi, nhất thời liền cảm thấy thắc mắc nói nhỏ, một nữ nhân nhìn qua thì thấy yếu đuối gió có thể thổi bay như thế sẽ có thủ đoạn như vậy sao? Sợ rằng có lẽ người trong cung này buồn chán quá, nghe bậy đồn bạ, nói quá lên rồi chứ?

Lăng Nhược Hi giống như không nhìn thấy ánh mắt dò xét của mọi người, đi tới phía trước vị trí của mình, hướng các vị ngồi phía trên quy củ thi lễ: "Thần nữ bái kiến các vị nương nương."

Giọng điệu mềm yếu, càng làm cho lòng cảnh giác của mọi người vơi đi không ít, rối rít phất phất tay, theo sau Lăng Nhược Hi ngồi vào chỗ của mình.

Thục phi nhìn dáng vẻ này của Lăng Nhược Hi, ánh mắt có chút tối sầm lại, còn nhỏ tuổi mà có thể làm tới mức này, thật sự không dễ dàng gì.

Nhất là những ánh mắt ngu xuẩn phía sau, càng làm bà ta muốn tức chết, những người này thật uổng khi sống trong cung lâu như vậy, ngay cả nữ nhân này đang làm trò cũng không nhìn ra được, thật sự là uổng quá mà.

Lăng Nhược Hi ngồi ở chỗ kia, mắt nhìn không chớp, nhưng Trương Tuyết Nhi ngồi sau lưng lại mở miệng hỏi trước: "Tỷ tỷ sao lại tới một mình, cũng không mang theo nha đầu ư."

Lăng Nhược Hi không quay đầu lại, chỉ hờ hững nói: "Đã biết nhà ta bủn xỉn rồi, vốn là một thị nữ thân cận, bây giờ còn đang xuống không nổi giường nữa kia kìa, những cung nhân trong cung này mỗi người đều có chức vụ khác nhau, tất nhiên là đến không được rồi."

Nghe nói như vậy, Thục phi càng tức muốn chết, nặng nề lấy một cuốn sách, lật một trang rồi mở miệng nói: "Đổi vở con báo thành thái tử cho bổn cung."

Tiểu thái giám gật đầu, xoay người đi làm.

Lăng Nhược Hi cười nhạt, thật giống như biết ý nghĩa bên trong của vở kịch này vậy, chỉ là vẫn không làm gì nhìn theo đoàn kịch nhỏ đang diễn rất sống động trên đài.

Vừa rồi Tử Tô nói không sai, cái đoàn kịch nhỏ này thật sự là đoàn kịch hay nhất trong kinh thành, không nói tới cái gì khác, chỉ một vai nam trẻ này, đã có dáng dấp vô cùng tuấn tú, khiến cho những người phụ nữ trong cung đều lộ vẻ mặt khát khao.

Lăng Nhược Hi nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên mặt những người trong phòng, rất nhanh tìm được một ánh mắt nóng cháy bỏng dễ nhận thấy nhất, Lăng Nhược Hi nhận ra người này là một trong những người trung thành của Thục phi, người đầy châu báu, phẩm vị tuy không cao, nhưng rất được sủng ái, trên cơ bản toàn hậu cung được xem là phi tử được cưng chiều nhất.

Chỉ bởi vì biết là người của Thục phi, cho nên dù là người được sủng ái bậc nhất, vẫn không để cho bà ấy có phẩm vị cao, Lăng Nhược Hi thấy trong mắt bà ta là sự si mê, chỉ cảm thấy một trận buồn cười, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thục phi đang nổi giận đằng sau, càng cảm thấy không biết nên nói gì.

Nàng thật sự không biết gần đây mình làm gì trêu chọc tới nữ nhân này nữa, khiến cho bà ta cứ gây khó dễ với mình?

Đang buồn bực, Lăng Nhược Hi cảm thấy Tử Tô đụng vào mình một cái, nhất thời cảm thấy hơi kỳ lạ, quay đầu thấy trên mặt Tử Tô chợt xuất hiện sự bối rối thì nhận ra sự việc có chút không đúng.

Lén lút sờ chỗ Tử Tô đụng qua, càng cười hờ hững hơn, sau đó thừa dịp Tử Tô không chú ý, trực tiếp đem đồ vật kia ném xuống dưới chân Trương Tuyết Nhi, vẻ mặt vô tội.

Vở kịch con báo đổi thành thái tử, là một vở kịch rất nổi tiếng, sau khi diễn xong, Lăng Nhược Hi cảm thấy cổ của mình cũng sắp gãy luôn rồi, hơi mệt mỏi xoa nhẹ hai mắt, muốn rời đi lại phát hiện mọi người ở đây đều tràn đầy hứng thú, sợ là bị vai nam kia trên đài câu đi rồi, thực cạn lời.

Xoa xoa hai mắt mỏi nhừ, nhỏ giọng nói: "Ta đi ra ngoài một chút, nếu như nương nương hỏi tới cứ nói ta đi đại tiện."

Từ khi vào khán đài Tử Tô luôn đứng bên cạnh Lăng Nhược Hi, Lăng Nhược Hi cũng biết cái gì gọi là có mà không dùng là uổng phí.

Hiện tại Tử Tô còn ước gì Lăng Nhược Hi nên ra ngoài nữa kìa, nhanh chóng gật đầu khéo léo nói: "Tam tiểu thư hãy yên tâm đi, nô tỳ đã hiểu."

Thấy Lăng Nhược Hi đi ra ngoài, Thục phi nháy mắt với Tử Tô một cái, thấy Tử Tô lặng lẽ gật đầu một cái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, một trận cảm giác thoải mái khó nói nên lời.

Rời khỏi tầm mắt của mọi người, Lăng Nhược Hi vươn vai một cái, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Mấy việc này thật không phải dành cho người mà, mệt chết ta rồi."

"Tam tiểu thư phải cực khổ rồi, Đức phi nương nương gọi ngài qua trò chuyện."

Lúc đi ngang qua Minh Nguyệt nghe thấy Lăng Nhược Hi giỏ giọng oán giận như vậy thì cảm thấy hơi buồn cười, càng giống như đứa nhỏ chơi trò chơi, đứng sau lưng Lăng Nhược Hi hù dọa nàng một phát, thấy dáng vẻ bất ngờ của Lăng Nhược Hi, nhẹ nhàng cười.

Lăng Nhược Hi giận dỗi trừng mắt nhìn lại, sau đó thì khéo léo gật đầu, đi theo Minh Nguyệt vào trong.

Đức phi thấy áo khoác Lăng Nhược Hi mặc trên người, thì buồn cười lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chuyện của ngươi trong cung, đúng là uy danh vang vọng nhỉ."

Lăng Nhược Hi xấu hổ cười, sau đó nhỏ giọng nói: "Nương nương thật sự đề cao Nhược Hi rồi, chút trò mèo này thật sự không ra gì cả."

"Bổn cung biết ngươi có chừng mực, nhưng vẫn phải nhắc nhở ngươi, trong hậu cung u ám này không phải nơi ngươi có thể đoán được, mọi việc, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn."

Đức phi cũng hơi đau đầu, lúc trước nghĩ tìm lý do, gọi Lăng Nhược Hi đi qua đây, kết quả bây giờ Lăng Nhược Hi lại có tiếng đến vậy, chuyện này ngược lại có hơi khó làm.

Lăng Nhược Hi thấy dáng vẻ nhức đầu này của Đức phi thì cười hờ hững, đi tới phía trước, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho Đức phi, dịu dàng nói: "Tâm ý của nương nương, Nhược Hi đều hiểu, chẳng qua hiện tại đã trở thành cái gai trong mắt Thục phi, cho dù ta không có tiếng tăm gì, bà ấy cũng sẽ không bỏ qua cho ta, ngược lại hiện tại ta danh tiếng đồn xa thế này, ánh mắt mọi người trong cung đều dính lên người ta, bà ấy cũng không dám đơn độc ra tay."

Nghe Lăng Nhược Hi nói như vậy, Đức phi cười nhẹ ra tiếng, yêu thương liếc Lăng Nhược Hi: "Biết nha đầu ngươi là một quỷ ranh ma, còn mười ngày nữa tới ngày điện tuyển, lúc này cũng đúng dịp, sinh thần của Hoàng thượng cũng chính là mười ngày sau, đến lúc đó có cả ba nước đều tới chúc mừng, cho nên, trong khoảng thời gian này ngươi nên cẩn thận một chút, biết chưa?"

Lăng Nhược Hi mới nhớ tới, hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Trước đó vài ngày, có người thông báo, nói phụ thân đã bắt đầu nhổ trại di chuyển đi nơi khác rồi, sợ là ngày sinh thần của Hoàng thượng, phụ thân cũng có thể sẽ trở về, thật đúng là có ba việc vui cùng lúc!"

Thấy dáng vẻ này của Lăng Nhược Hi, Đức phi hơi tức giận liếc mắt một cái, thở phì phò nói: "Nha đầu nhà ngươi, chẳng lẽ muốn giả ngu với ta?"

Lăng Nhược Hi thật sự không biết Đức phi có ý gì, cho nên hơi tò mò mở to mắt nhìn lại: "Nương nương có ý gì?"

Đức phi tức giận trừng mắt liếc Lăng Nhược Hi, thở dài, nhẹ giọng nói: "Nhược Hi, bổn cung biết ngươi có tâm cơ, nhưng trong triều đình có nhiều chuyện thay đổi rất nhanh, có những lúc gia tộc sụp đổ, rất có thể chỉ vì nha đầu hay bà tử của họ đắc tội với quý nhân, ngươi hiểu không?"

Lăng Nhược Hi không phải ngốc, Đức phi đã nói tới đây, Lăng Nhược Hi có thể tự nhiên hiểu rõ, cảm kích nhìn Đức phi cười thản nhiên rồi nói: "Đa tạ Đức phi nương nương nhắc nhở, Nhược Hi đã hiểu."

Lúc này Đức phi mới thở phào một hơi, vừa cười vừa nói: "Bổn cung không nói trước ngươi cũng sẽ biết, nhưng nhìn dáng vẻ này của ngươi, bổn cung thật sự cảm thấy, bổn cung già rồi, cản không nổi những người trẻ tuổi các ngươi nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.