Ác Nữ Quay Về

Chương 137: Liên quan gì đến ta



Món quà Hoàng Thượng khâm thưởng bị mất, đây vốn không được xem như là một chuyện nhỏ, nếu có một ngày Hoàng Thượng có chất vấn đi nữa, dù có mười cái đầu, cũng phải đem đi cắt bỏ toàn bộ, cho nên cả đám người đều quá sợ hãi, nhao nhao đứng dậy.

"Mới sáng sớm vẫn còn trên đầu của nương nương, sợ là không cẩn thận rơi ở đâu đó, không bằng mọi người hỗ trợ tìm thử xem?"

Lăng Nhược Hi cũng cùng theo đứng lên, đồng thời rất nghiêm túc thử tìm kiếm dưới bàn, giống như căn bản không biết món đồ đó ở đâu vậy.

Tử Tô cũng đi theo Lăng Nhược Hi tìm kiếm, chỉ là trên mặt lại có vẻ hưng phấn không nhịn được.

Trương Tuyết Nhi cúi đầu xuống, ngay tại dưới mặt bàn ở một góc khuất nhìn thấy cây trâm ngũ phượng, lặng lẽ nhặt lên, thật sự không biết nên trả lại, hay là nên giấu đi nữa.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Thục phi, Trương Tuyết Nhi cảm thấy giờ này khắc này nếu cứ như vậy giao ra, sợ là khó mà giải thích được, cho nên vô thức nhét vào tay áo của mình.

Lăng Nhược Hi ngoài mặt thì tựa như đang tìm cây trâm, kỳ thật ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên người Trương Tuyết Nhi, thấy hành động tự chui đầu vào rọ của Trương Tuyết Nhi, Lăng Nhược Hi cảm thấy nữ nhân như vậy mà khi còn ở kiếp trước có thể cướp đi hết thảy mọi thứ của mình, quả nhiên mình quá mức ngu ngốc.

Lẳng lặng đứng tại chỗ, cúi đầu, giống như không biết gì cả, chỉ mọi người gần như lật tung cái rạp hát lên, nhưng vẫn không tìm được cây trâm ngũ phượng ở đâu cả, Thục phi lập tức sốt ruột.

"Cây trâm ngũ phượng này là do Hoàng Thượng đích thân ban thưởng cho bổn cung, là bảo vật có giá trị liên thành, nếu như các ngươi có ai có nhìn thấy mà không trả lại, chính là tội chết, biết chưa?"

Lời này của Thục phi, tuyệt đối không phải đang nói đùa, trộm ngự tứ bảo vật, thì cho dù có là Đại La thần tiên, cũng cứu không được.

Nghĩ tới đây, Lăng Nhược Hi không khỏi bắt đầu lau mắt mà nhìn Thục phi bằng con mắt khác, bất quá cũng có hơn mười ngày công phu, vậy mà lại nghĩ đến biện pháp ác độc như vậy, quả nhiên là không thể coi thường.

Trương Tuyết Nhi co quắp cầm chặt lấy cây trâm trong tay áo, không biết nên làm sao bây giờ, nếu sớm biết chuyện sẽ nghiêm trọng đến mức này, khi nãy đã trực tiếp đưa ra rồi, hiện tại thì hay rồi, nếu lúc này mà đưa ra, thì cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội.

Nghĩ như vậy, Trương Tuyết Nhi liền nghĩ nên ném cây trâm này đại đến chỗ nào đó, nhưng còn chưa bắt đầu thực hiện ý nghĩ, lại nghe thấy Bảo quý nhân lên tiếng nói: "Nương nương đừng vội, chắc hẳn cây trâm đó cũng chỉ rơi đâu đó trong rạp hát này mà thôi, nhất định có thể tìm ra được, chỉ là cây trâm này hoa lệ phi thường, lại quý giá vô cùng, sợ lại ai đó kiến thức hạn hẹp, gặp quỷ u mê tâm hồn, lén giấu đi mà thôi?"

Bảo quý nhân nói câu này, trực tiếp dậy sóng cơn mưa phẫn nộ của tất cả mọi người ở đây, đặc biệt là Kiều Tư Nặc, lập tức không tình nguyện nói: "Bảo quý nhân nói chuyện cẩn thận, chúng ta ai ai cũng là thiên kim tiểu thư đứng đắn, cho dù không thể phú quý bằng nương nương, nhưng mấy chuyện trộm cắp càng bạc châu báu này là chuyện thường thấy, ắt sẽ không ai lại đi làm ra cái chuyện mất mặt này đâu, sợ là có một số người vừa từ nông thôn hồi kinh, chưa từng thấy thứ gì tốt, nên mới có thể bị ma quỷ ám ảnh tâm hồn trộm thứ không nên trộm rồi!"

Lăng Nhược Hi biết ngay loại người mang cái vẻ mặt không an phận phô ra ngoài như Kiều Tư Nặc, nếu tìm được cơ hội, nhất định sẽ hung hăng đánh trả, chỉ tiếc hiện tại Lăng Nhược Hi chết không thẹn với lương tâm, cho nên cứ cho rằng nàng ta có nói như vậy hay không, Lăng Nhược Hi cũng sẽ làm một bộ dáng vẻ không hiểu, cúi đầu, một câu nói cũng sẽ không tiếp lời.

Thục phi không ngờ rằng một con người miệng lưỡi bén nhọn như Lăng Nhược Hi hôm nay lại chịu yên tĩnh mấy phần, lời nói của Kiều Tư Nặc khó nghe đến vậy, thậm chí ngay cả phản bác nàng cũng không nói một câu, quả thực tức chết người đi được.

Lăng Nhược Hi tất nhiên là biết tất cả mọi người đều hi vọng nàng có thể đứng ra phản bác, nhưng vấn đề là Lăng Nhược Hi cũng không phải đồ đần, Kiều Tư Nặc người ta cũng đâu có chỉ thẳng tên mà chửi, nếu nàng cứ như vậy lao ra, há chẳng phải tự chui đầu vào rổ cho thiên hạ mắng à?

Thấy Lăng Nhược Hi không chịu tiếp chiêu, Kiều Tư Nặc chỉ cảm thấy mình tựa như là con tôm cái tép, nhất là khi nhìn thấy nụ cười khinh thường như ẩn như hiện trong mắt mọi người, càng là cảm thấy bản mặt của mình đau rát.

Kiều Tư Nặc cô gái này cái gì cũng tốt, ngặt nổi chỉ là không thể chịu nổi bị người kích thích, cho nên bị đâm kích Lăng Nhược Hi một nhát như vậy, trực tiếp mất đi lý trí, chỉ vào mũi Lăng Nhược Hi bắt đầu mắng: "Nói ngươi đấy, ngươi ở đây tranh vẻ thanh cao với mọi người sao? Toàn kinh thành này đều biết nha đầu ngươi từ nông thôn lên, tha cho ngươi một kẻ chưa trải sự đời, cây trâm của nương nương, ta dùng đầu gối để nhìn cũng biết là do ngươi trộm mất!"

Lăng Nhược Hi dường như bị Kiều Tư Nặc mắng đến choáng váng, đứng tại chỗ hơn nửa ngày vẫn không mở miệng nói lời nào, lúc mọi người đều cho rằng Lăng Nhược Hi sẽ thống khổ phản bác, Lăng Nhược Hi ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói một câu: "Việc này không liên quan gì đến ta."

Một kiểu khí chất điềm nhiên này ngược lại lại khiến cho không ít người cảm thấy có đôi phần kính nể, so với Kiều Tư Nặc vác cái sắc mặt đáng ghét hùng hổ dọa người thì nặng cân hơn nhiều.

Kiều Tư Nặc giống như nghe thấy mấy câu thầm thì khinh thường trong lòng mọi người, lập tức có chút sốt ruột, hướng thẳng lên Thục phi hành lễ một cái, trong giọng nói mang theo sự kích động: "Nương nương cây trâm này tất nhiên là vô cùng quý giá, nếu bị mất đi, tất cả mọi người đều trốn không khỏi liên can, nếu không thì, chi bằng soát người không phải là được rồi sao, có phải là trong sạch hay không, lập tức có thể rõ ràng!"

Trương Tuyết Nhi nghe đến đó lập tức toàn thân rét run, vội vàng tiến lên mở miệng nói: "Kiều tiểu thư nói lời này lại có điểm quá đáng, bất kể nói thế nào thì gia tộc của chúng ta đều cần có thể diện, cứ như vậy mà bị lục soát toàn thân, nếu bị truyền ra ngoài, sau này làm sao có thể ngẩng mặt nhìn người đây?"

Kiều Tư Nặc lại không ngờ rằng người đứng ra phản đối lại là Trương Tuyết Nhi, lập tức khinh thường trợn mắt nhìn Trương Tuyết Nhi, cay nghiệt nói: "Nói trắng ra thì ngươi cùng lắm cũng chỉ là một thứ nữ mà thôi, ai ai đang ngồi ở đây có người nào là không cao quý hơn ngươi chứ, sao chẳng có ai lên tiếng, ngươi ngược lại lại nhịn không nổi nữa chứ?"

Trương Tuyết Nhi nghe đến đó thì gắt gao xiết chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi nhìn Kiều Tư Nặc, đỏ mắt nghẹn ngào nói: "Kiều tỷ tỷ đây là có ý gì? Cho dù có là thứ nữ, ta cũng là thứ nữ của quan tam phẩm trong triều, chút thể diện này, tự nhiên là phải cần."

"Ha ha, ta cũng không biết, đích nữ của nhất phẩm quân hầu còn chưa lên tiếng, ngươi một thứ nữ của một viên quan tam phẩm lấy gì để mà cao giá chứ? Chẳng lẽ có một số người có tật giật mình nhỉ?"

Kiều Tư Nặc hùng hổ dọa người nhìn Trương Tuyết Nhi, sắc mặt của Trương Tuyết Nhi lập tức trắng bệch, nói không ra lời.

Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của Trương Tuyết Nhi, lập tức khinh thường một trận, thản nhiên nói: "Soát người cũng không phải không thể, nhưng Trương tiểu thư nói rất đúng, chúng ta đây cũng đều được xem như là những tiểu thư khuê các, hành động soát người này ít nhiều gì cũng là một việc làm đáng nhục nhã, nếu tìm không thấy cái trâm này, lại nên làm như thế nào đây?"

Kiều Tư Nặc khinh thường nhìn Lăng Nhược Hi, thản nhiên nói: "Nương nương nói thế nào, thì chính là thế ấy, ngươi cao quý, chẳng lẽ còn cao quý hơn nương nương ư?"

Thục phi vốn muốn soát người, lại không ngờ bây giờ Kiều Tư Nặc lại nói vậy, cả gương mặt trong phút chốc từ màu trắng bệch giờ biến thành đen nhẻm, lạnh như băng nói: "Nếu lục soát vẫn tìm không ra, bổn cung tặng mỗi người các ngươi một thanh ngọc như ý, coi như làm yên lòng tất cả."

Nghe nói như vậy, không chỉ có Lăng Nhược Hi ngay cả những thiên kim tiểu thư khác vốn dĩ chẳng nói gì cũng đều lộ ra vẻ không vui, chỉ là bởi vì Thục phi lại chính là người đứng đầu hậu cung, cho nên không người nào dám đắc tội, nhưng vẫn mang một mặt mất hứng, rất hiển nhiên, việc ngày hôm nay, Thục phi đã là phạm vào sự phẫn nộ của công chúng.

Mặc dù Thục phi cho tới bây giờ cũng chưa từng đặt bọn họ vào mắt, nhưng có câu nói nước có thể đẩy thuyền đi cũng có thể lật đổ thuyền, một lúc đắc tội nhiều người như vậy, thời gian sau này của Thục phi, sợ là cũng không mấy tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.