Ác Nữ Quay Về

Chương 139: Hành sự chừng mực chút cho ta



Kiều Tư Nặc biết nếu Lăng Nhược Hi dính phải tội danh này thì nàng sẽ phải đối mặt với những gì, cho nên cố tình liều mạng hắt chậu nước bẩn này lên người Lăng Nhược Hi, còn liên lụy tới ai, thì sẽ trực tiếp kéo người đó xuống nước, dù sao trong mắt của Kiều Tư Nặc, những người này đều là đối thủ cạnh tranh của nàng ta.

Trương Tuyết Nhi nghe đến đó lập tức trợn mắt lên nhìn, lui về sau hai bước, đỏ mắt nói: "Mặc dù Kiều tiểu thư xuất thân cao quý, nhưng đây là hậu cung của Hoàng Thượng, cũng là nơi mà Thục phi nương nương làm chủ, sao bây giờ chính chủ đã chưa lên tiếng, Kiều tiểu thư lại nhẫn nhịn không nổi rồi, chẳng lẽ, chốn hậu cũng này là nhà của Kiều tiểu thư hay sao?"

Có thể nói rằng Trương Tuyết Nhi nói lời này hẳn là nói vào tim đen của người nào đó, ngay cả sắc mặt của Thục cũng trở nên thêm khó coi, Kiều Tư Nặc cũng biết rằng mình đã quá sốt ruột, nhìn mới vừa Thục phi đen mặt lại, lập tức có chút hoảng, cắn răng nghiến lợi nhìn Trương Tuyết Nhi, hung tợn nói: "Thứ thấp hèn đê tiện nhà ngươi! Bổn tiểu thư xé nát miệng của ngươi!"

Nói rồi lao thẳng tới chỗ Trương Tuyết Nhi, Trương Hải Yến bên cạnh tay mắt lanh lẹ kéo Kiều Tư Nặc lại, còn chưa kịp đợi Kiều Tư Nặc oán trách, chỉ nghe thấy Thục phi lạnh giọng quát: "Làm càn!"

Kiều Tư Nặc lúc này mới dừng lại, xoay người lại nhìn Thục phi: "Nương nương bớt giận, thần nữ chỉ là muốn giáo huấn nàng ta một chút mà thôi."

"Từ xưa đến nay là một nữ nhân tiến cung, thì chính là nữ nhân của hoàng thượng, nữ nhân của hoàng thượng chính là người của lục cung, trong lục cũng này hoàng hậu nắm quyền, trước mắt vẫn chưa có hoàng hậu, nhận được sự tín nhiệm của hoàng thượng, bổn cung mới đứng ra thay mặt chăm lo công việc của lục cung chưởng, chỉ là, sao bổn cung lại không biết, từ khi nào, lại phải làm phiền một tú nữ ngay cả danh phận cũng không có để giáo huấn người của hậu cung đây?"

Thục phi không hổ là người chăm nom lục cung, vừa lấy lại khí thế, trực tiếp khiến Kiều Tư Nặc á khẩu nghẹn họng, ngơ ngơ ngác ngác đứng tại chỗ không biết làm sao.

Vẫn là Trương Hải Yến bên cạnh kéo Kiều Tư Nặc quỳ xuống, vội vã nói: "Nương nương bớt giận, Kiều tiểu thư chỉ là hơi nóng lòng, cũng không có ý muốn vượt quá giới hạn, vẫn xin nương nương đừng đặt trong lòng.

Kiều Tư Nặc lúc này mới hoàn hồn, run rẩy nói:" Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, thần nữ thật sự không có ý đó. "

" Bổn cung biết các ngươi phách lối trong phủ của mình đã quen rồi, nhưng các người phải nhớ kỹ cho bổn cung, nơi này là hậu cung! Không phải là hậu hoa viên của các ngươi! "

Thục phi cũng không cho Kiều Tư Nặc chút thể diện nào, trực tiếp lạnh giọng quát lớn.

" Vâng, thần nữ biết sai. "

Kiều Tư Nặc lúc này một chút tính khí như ban nãy cũng chả còn, cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Thục phi lúc này mới coi như thôi, nhìn Lăng Nhược Hi, lạnh giọng nói:" Tam tiểu thư, hiện giờ có người nói cây trâm này do chính ngươi cầm, nếu ngươi không thể lấy chứng cứ chứng minh bản thân ngươi trong sạch ra đây được, bổn cung chỉ có thể cấm túc ngươi trước tiên, từ từ điều tra. "

Nghe đến đó, Lăng Nhược Hi khinh thường cười cười, sau đó thản nhiên nói:" Thần nữ không có chứng cứ chứng minh thần nữ trong sạch, nhưng chuyện đời vốn thanh giả tự thanh, nương nương thông minh, thần nữ tin rằng, nương nương nhất định sẽ cho thần nữ một kết luận trong sạch. "

Trương Tuyết Nhi nghe vậy, nhíu mày, nhớ tới động tác vừa rồi của Lăng Nhược Hi, như hiểu ra gì đó, khóe mắt đảo qua chậu hoa vừa rồi Lăng Nhược Hi đi ngang qua, vui mừng nói:" A? Đây không phải là cây trâm ngũ phượng của nương nương sao? "

Vừa nói, vừa tiến lên, cầm cây trâm ngũ phượng trong chậu hoa lên, còn cẩn thận phủi bụi đất dính trên nó, đưa cho Tử Đằng đứng cạnh Thục phi:" Đây có phải là trâm ngũ phượng của Thục phi nương nương không? "

Tử Đằng tinh tế đánh giá một phen, nhẹ gật đầu, nhíu mày thấp giọng nói:" Quả nhiên là trâm ngũ phượng của nương nương, sao lại rớt xuống đó nhỉ? "

Sắc mặt của Thục phi đã khó coi sắp vắt ra nước, xoay tay lại hung hăng tát Tử Đằng một bạt tai, lạnh giọng nói:" Ngươi còn có mặt mũi đi hỏi bổn cung ư, bổn cũng chưa hỏi đến ngươi đấy! Ngươi làm việc kiểu gì? Đồ quan trọng như vậy bị mất, ngươi cũng không phát hiện? "

Tử Đằng bị đánh thì rất ủy khuất, nhưng vẫn sợ hãi quỳ xuống:" Nương nương tha mạng, nô tỳ biết sai! "

Thục phi thở phì phò nhìn Lăng Nhược Hi thút thít quỳ trên đất, cắn răng nghiến lợi nói:" Thứ nô tỳ vô dụng như ngươi, giờ xin lỗi bổn cung thì được gì? Thể diện của tam tiểu thư đều bị ngươi phá nát hết cả, nếu hôm nay tam tiểu thư không muốn tha thứ cho ngươi! Bổn cung cũng không thể giữ ngươi lại được nữa! "

Nghe đến đây, Tử Đằng lập tức quay sang Lăng Nhược Hi, sợ hãi nói:" Tam tiểu thư thứ tội, đều là lỗi của nô tỳ, khiến tam tiểu thư chịu phải ủy khuất, vẫn xin tam tiểu thư tha cho nô tỳ một mạng! "

Lăng Nhược Hi bối rối phất tay, vội vàng nói:" Tử Đằng cô nương nói quá lời rồi, Tử Đằng cô nương là người hầu cận bên nương nương, Nhược Hi sao dám trách tội cô nương, cũng may giờ cũng đã tìm được cây trâm này, chuyện này cứ qua như vậy đi thôi!"

Thục phi nghe Lăng Nhược Hi nói vậy, chỉ cảm thấy da mặt mình đau rát, nhưng cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, đôi mắt lấp lánh sát khí nhìn Tử Tô.

Lúc này Đức Phi đứng dậy, thản nhiên nói: "Mới vừa rồi không phải có người nói tận mắt nhìn thấy tam tiểu thư đem cây trâm giấu vào trong tay áo sao? Bây giờ cây trâm được tìm ra trong chậu cây, vẫn nên để một số người nói rõ ràng mọi chuyện ra thì hơn, tránh cho sau này tam tiểu thư lại còn bị người đời đàm luận không hay."

Thục phi dẫu thế nào thì cũng không ngờ tới Đức Phi người luôn luôn mặc kệ mọi sự tình trong cung vậy mà lại lên tiếng ngay lúc này, lập tức nghẹn họng đến phồng mang trợn má, cắn răng nghiến lợi nhìn Tử Tô: "Ngươi nói đi! Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Nô tỳ! Nô tỳ •••••••" Tử Tô thật sự không biết nên nói gì, chỉ có thể tái mặt run lẩy bẩy quỳ trên đất, vô cùng tuyệt vọng.

"Bổn cung thấy ngươi chính là nói hươu nói vượn, thứ điêu nô như ngươi, không xứng đáng cho ở lại gần muội muội, người đâu, kéo ra ngoài cho bổn cũng, vả nát miệng, để nó hiểu kết cục của cái tội bàn luận thi phi này!"

Đức Phi thẳng thừng trực tiếp gọi người đưa Tử Tô ra ngoài, đối với hành động này chính là thẳng tay tát vào mặt Thục phi mặt, Thục phi đanh mặt lại, cắn răng nói: "Tỷ tỷ mặc dù đã lâu không sống trong cung, nhưng thủ đoạn này, vẫn là quá tàn nhẫn rồi!"

Đức Phi nhẹ gật đầu, bình tĩnh nói: "Muội muội ở lâu trong cung, thủ đoạn này sao có thể so bì với lúc trước được, thứ điêu nô lấn chủ thế này, chẳng lẽ không nên xử lý sao?"

Thục phi bị Đức Phi nói thế, trên mặt gần như tảng ra khí lạnh trong hầm băng, lạnh lùng cười nói: "Tỷ tỷ liên can tới việc này, không nên lo rộng quá thì hay hơn, bằng không mà nói, cuộc sống phú quý bình an khó có được như hiện giờ, sợ là sẽ phải biến thành một giấc mộng sắp tan vỡ mất thôi."

"Muội muội nói chí phải, mới đó vững mạnh địa vị, mới đó tan nát vào hư vô, cuộc sống này đã là như mộng, sao có người cứ một mực đắc ý đây?"

Đức Phi căn bản cũng không có ý cho Thục phi chút thể diện, trực tiếp đi lên trước mặt Lăng Nhược Hi, đỡ Lăng Nhược Hi dậy, thản nhiên nói: "Tam tiểu thư nếu đã là vô tội, như vậy muội muội cũng nên cho tam tiểu thư một lời kết gì đó, dù sao mặt mũi của một đại tướng quân, cũng không thể nói vả là vả được, không phải sao?"

Thục phi không ngờ rằng Đức Phi đã nhiều năm nay không tranh quyền thế ấy vậy mà hôm nay lại hùng hổ dọa người thế này, gắt gao siết chặt nắm đấm, cắn răng nói: "Bổn cung cho ngươi chút thể diện gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, ngươi cho rằng bản thân bây giờ vẫn còn là một Đức phi của trước kia soa? Một tiện nhân mãi sống bên ngoài không được ân sủng, cũng dám giáo huấn bổn cung ư?"

"Thục phi nói lời này e là không ổn? Đức Phi xuất cung chính là vì muốn chăm sóc Kiều vương, sao đến miệng nàng lại trở thành bị trẫm lạnh nhạt rồi?"

Bắc Đường Hiên vén rèm lên đi vào, lạnh lùng nhìn bản mặt phách lối của Thục phi, trong mắt tràn đầy vẻ bất mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.