Ác Nữ Quay Về

Chương 17: Nhị phòng giả nhân giả nghĩa



Tất nhiên trong lòng Lăng Nhược Hi biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không để ý đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, chỉ quy củ mà bước vào đại sảnh, khụy người, ngoan ngoãn nói: "Nhược Hi bái kiến Tổ mẫu."

Lão phu nhân thấy Lăng Nhược Hi, nụ cười ban đầu trên mặt lập tức biến mất, dáng vẻ lạnh băng, thản nhiên nói: "Tam nha đầu có lòng, lấy cho Tam tiểu thư cái ghế, mọi người cùng nhau trò chuyện."

Lăng Nhược Hi nghe thế thầm cười lạnh trong lòng, gừng quả nhiên vẫn là càng già càng cay, chỉ chịu thiệt chút thôi mà hôm nay đã lập tức đòi lại, sáng sớm nàng đến vấn an, thậm chí cả chỗ ngồi cũng không chuẩn bị cho nàng, rất hiển nhiên, ở đây căn bản không có ai chào đón nàng!

Nếu là kiếp trước, nhất định lúc này Lăng Nhược Hi đã tủi thân đến rơi nước mắt, nhưng ở kiếp này, chút chuyện nhỏ này đối với nàng mà nói căn bản không đáng là gì.

Lăng Nhược Hi khẽ gật đầu, như thể không hề cảm giác được sự khinh thường của mọi người, thản nhiên ngồi một bên.

Thấy Lăng Nhược Hi như vậy, trong mắt của Lão phu nhân ngược lại có thêm mấy phần ý vị tán thưởng, Lăng Nhược Hi có thể dưới tình huống thế này làm đến mức này, thật sự là không dễ dàng.

Vốn đại phu nhân đã chuẩn bị xem kịch vui, nhưng thật không ngờ Lăng Nhược Hi lại có phản ứng như vậy, cẩn thận nhìn nàng, muốn biết, nàng thật sự là không nhìn ra, hay là tâm cơ thâm trầm, căn bản không quan tâm.

Đã hành hạ Lăng Nhược Hi cả buổi sáng, hơn nữa hiện tại phản ứng của nàng xem như khiến Lão phu nhân thỏa mãn, Lão phu nhân dịu mặt lại, nhàn nhạt mở miệng: "Nhược Hi à, con mới về phủ, nhất định có rất nhiều điều không quen nhỉ? Nếu có gì không ổn cứ nói với Tổ mẫu, nhất định Tổ mẫu sẽ làm chủ cho con!"

Lăng Nhược Hi cong môi, đứng dậy, nở nụ cười nhìn Lão phu nhân, dịu dàng đáp: "Cảm ơn Tổ mẫu quan tâm, Đại bá mẫu rất tốt với Nhược Hi, mới sáng đã đưa quần áo mới và cả than củi tốt nhất đến, bây giờ trong phòng ấm áp như mùa xuân vậy!"

Mọi người thấy vẻ mặt thỏa mãn của Lăng Nhược Hi, trong mắt hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khinh thường, chỉ chút ân huệ nho nhỏ nhưng lại biết ơn như vậy, thoạt nhìn, quả thực là chưa từng trải đời!

Chỉ có ánh mắt của Lão phu nhân tối sầm, ánh mắt nhìn Đại phu nhân hơi không có ý tốt.

Đúng lúc đó, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặc váy dài màu vàng hơi đỏ cười đứng dậy, chậm rãi bước tới trước mặt Lăng Nhược Hi, dịu dàng nói: "Chao ôi, chỉ mới qua một năm, Nhược Hi, thần sắc của con thế này, vậy mà lại không bằng lúc trước, khi ở nông thôn chịu khổ nhiều lắm nhỉ!"

Tất nhiên Lăng Nhược Hi biết người phụ nữ trước mắt này, tuy rằng nhìn hiền lành như Bồ Tát sống nhưng thật ra trong lòng còn tham lam độc ác hơn bất kỳ ai, quả thực là một người đẹp rắn rết.

"Nhị bá mẫu hiểu lầm rồi, tuy ở nông thôn hơi kham khổ nhưng Nhược Hi đã rất thỏa mãn rồi!" Lăng Nhược Hi lẳng lặng rụt tay lại, có ý không muốn nói nhiều với Nhị phu nhân này.

Đại phu nhân nghe lời Nhị phu nhân nói, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, trực tiếp bực bội hừ lạnh một tiếng: "Đệ muội* có ý gì đây? Chẳng lẽ ta lại có thể tệ bạc với Nhược Hi hay sao?"

*Đệ muội: Là phu nhân của đệ đệ

Đại phu nhân vừa dứt lời, trên mặt Nhị phu nhân liền tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó vô cùng ấm ức nhìn Lão phu nhân rồi thấp giọng nói: "Đại tẩu nói vậy là sao? Sao muội lại có ý đó chứ? Chỉ là thấy Nhược Hi như vậy nên hơi đau lòng mà thôi! Năm ấy lúc Nhã Cầm vẫn còn, Nhược Hi vẫn là một cô bé con xinh tươi mơn mởn đó!"

Nói tới đây, Nhị phu nhân đưa tay nắm tay Lăng Nhược Hi, vẻ mặt đau lòng bảo: "Nhìn xem nhìn xem, chỉ mới có một năm mà tay đã chai sần thế này, thật khiến người ta đau lòng mà!"

Vừa nói, ả còn vừa kéo vòng vàng trên tay mình xuống, đeo lên tay Lăng Nhược Hi, dịu dàng nói: "Nhược Hi vừa về phủ, đây là một chút lòng của Nhị bá mẫu, hi vọng cuộc sống của con sau này có thể an an ổn ổn, tương ai, hãy để Lão phu nhân tìm cho con một gia đình tốt, cả đời này, coi như đã có chỗ nương tựa."

Lăng Nhược Hi nhìn chiếc vòng trên tay mình, chỉ cảm thấy có chút bỏng tay, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt: "Cảm ơn Nhị bá mẫu, nhưng thật sự Nhị bá mẫu đã hiểu lầm rồi, con ở nông thôn không có chịu khổ, nghĩ rằng trong phủ còn bận rộn hơn nên dù có chút lơ là Nhược Hi, cũng là điều khó tránh khỏi."

Đại phu nhân nghe đến đó, sắc mặt càng khó coi hơn, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lăng Nhược Hi và Nhị phu nhân, nhưng ngại mặt mũi nên vẫn đứng dậy bước tới cạnh nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt vốn không hề tồn trên khóe mắt, sau đó mặt mày tự trách nói: "Đều là lỗi của ta, là ta nhất thời sơ sẩy mới khiến Nhược Hi chịu khổ nhiều như vậy! Nhược Hi, con yên tâm, bây giờ con đã trở lại bên cạnh Bá mẫu, nhất định Đại bá mẫu sẽ chăm sóc con thật tốt!"

Lăng Nhược Hi nhìn hành động lố lăng của Đại phu nhân và sắc mặt ngày càng mất kiên nhẫn của Lão phu nhân, lập tức cảm thấy vô cùng buồn cười, ngoan ngoãn nhẹ gật đầu nhỏ giọng nói: "Đại bá mẫu đừng để trong lòng, chuyện thường ngày trong phủ đã đủ khiến Đại bá mẫu bận rộn rồi!"

Lão phu nhân nghe thế, mắt đảo vài vòng, sau đó thở dài, mở miệng nói: "Nhược Hi nói cũng đúng, tòa nhà lớn như vậy, chuyện lộn xộn thật sự rất nhiều, thế này đi, bắt đầu từ ngày mai, nhị phòng hãy theo giúp Đại tẩu ngươi, quản lý vài việc vặt!"

Tay đại phu nhân siết chặt, kiểu gì cũng không ngờ rằng Lão phu nhân lại nói vậy vào lúc này, lại càng hận kẻ khơi mào là Lăng Nhược Hi thấu xương.

Ngược lại Nhị phu nhân nghe đến đó, trong mắt lóe lên chút vui mừng, nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất không còn một mảnh, sau khó mặt mày khó xử bảo: "Nhưng Tử Vân cũng không hiểu những chuyện này lắm!"

Tất nhiên Lão phu nhân biết Nhị phu nhân chỉ khách sáo mà thôi, vì vậy nói thẳng: "Ngươi cũng là tiểu thư khuê các, hiểu biết chữ nghĩa mà, mấy chuyện vụn vặt thể nào cũng giúp được, sau này tiệc tùng vương phủ, quần áo trang sức của mấy đứa con gái bọn nó trong nhà, các ngươi cũng phải chuẩn bị cẩn thận, tuyết đối không được làm mất mặt Lăng gia chúng ta!"

Nhị phu nhân nghe đến đó trong lòng mừng rỡ, sau đó vẻ mặt thành kính nhìn Đại phu nhân, cười híp mắt nói: "Nếu Lão phu nhân đã nói thế, vậy con từ chối thì bất kính, tuy rằng bình thường con hơi ngu dốt, nhưng nhất định con sẽ dốc hết sức giúp Đại tẩu xử lý những chuyện này!"

Đại phu nhân như muốn cắn nát răng ngà, nhưng vẫn giữ nụ cười trên gương mặt tái nhợt, giả vờ như không để ý: "Đệ muội chịu giúp ta, ta thật sự cầu còn không kịp?"

Mặc dù trên mặt Đại phu nhân vẫn cười như vẽ, nhưng Lăng Nhược Hi vẫn nghe ra mùi vị nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cười khinh, đây chỉ là dạo đầu nho nhỏ thôi, đã cảm thấy phẫn nộ rồi ư? Vậy thời gian phấn khích sau này, làm sao vượt qua đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.