Ác Nữ Quay Về

Chương 29: Trộm gà không thành



Bà Triệu vừa ra ngoài, Lăng Nhược Hi đã bước thẳng đến một góc, lấy tay móc hết nước trà vừa uống vào ra, chỉ là không biết cuối cùng bà Triệu bỏ thuốc gì trong trà, tuy rằng đã nôn ra hết nhưng Lăng Nhược Hi vẫn cảm thấy hơi nhức đầu.

Bên này Mai Hương lo lắng cho tình hình của Lăng Nhược Hi nên lấy quần áo rồi vội vàng tới hậu viện, kết quả đi được nửa đường trùng hợp thấy bọn nha hoàn dẫn Bắc Đường Hòe đi ngang qua trước mặt mình, do lo lắng cho Lăng Nhược Hi nên Mai Hương cứ vậy mà đi theo như bị quỷ thần xui khiến.

Lăng Nhược Hi không biết bọn họ sẽ dẫn Kiều vương gia vào lúc nào, vì vậy mặc dù hoa mắt chóng mặt nhưng vẫn ngồi ngay ngắn trên giường, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn ra cửa.

Cảnh tượng trước mắt dần trở nên hơi mơ hồ, Lăng Nhược Hi thầm nghĩ không ổn, bấu mạnh vào đùi mình một cái, cơn đau dữ dội khiến nàng lập tức tỉnh táo không ít.

Lúc này cửa bị người bên ngoài lặng lẽ mở ra, trong lòng Lăng Nhược Hi cười lạnh, cuối cùng vẫn phải đến, không phải vậy sao?

Chỉ là sau khi nhìn thấy người tới, cả người Lăng Nhược Hi đều không ổn, kiểu gì nàng cũng không ngờ rằng, người hôm nay bước vào cánh cửa này lại là Bắc Đường Cẩn!

Giờ phút này Bắc Đường Cẩn nào còn dáng vẻ dịu dàng, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Lăng Nhược Hi, giống như một con rắn độc đang ẩn nhẫn không nhào tới.

Lăng Nhược Hi đứng dậy, lùi về sau từng bước một, lưng khẽ dựa vào tường, ép bản thân bình tĩnh lại: "Thần nữ bái kiến Cẩn vương gia."

Bắc Đường Cẩn đánh giá cả người Lăng Nhược Hi một phen, chợt phát hiện hôm nay Lăng Nhược Hi vậy mà lại có mấy phần tư sắc, cười như không cười khẽ gật đầu: "Lúc này, Lăng tiểu thư ngược lại trở nên lễ phép nhỉ?"

Lăng Nhược Hi thừa biết Bắc Đường Cẩn sẽ không dễ dàng buông tha mình, hắn ta vốn là người như vậy, lòng cao hơn trời, không cho phép bất kỳ ai mạo phạm, lòng dạ nhỏ nhen còn không bằng phụ nữ tầm thường.

"Nơi này là hậu viện của phủ Kiều vương! Cẩn vương gia bừa bãi xông tới, chỉ sợ nếu Đức phi nương nương biết sẽ không vui đâu nhỉ?" Lăng Nhược Hi biết tên đàn ông trước mắt độc ác xấu xí cỡ nào, vì vậy bây giờ từng dây thần kinh đều căng chặt, không dám có một chút lơ đãng.

Bắc Đường Cẩn cười khinh, tiến lên phía trước, tới sát trước mặt Lăng Nhược Hi, nắm chặt cằm nàng, khinh thường nói: "Kiều vương? Một kẻ ngu, cũng xứng làm Vương gia? Bổn vương là đứa con Phụ hoàng coi trọng nhất, một kẻ ngu, ngươi cảm thấy Bổn vương sẽ đặt vào mắt hả?"

Vừa nói, vừa dùng sức, giễu cợt nhìn vào mắt Lăng Nhược Hi: "Bổn vương luôn rất tò mò, cũng không biết rốt cục đã đắc tội Tam tiểu thư chỗ nào, vậy mà khiến ngươi có ác cảm với Bổn vương như vậy! Ngươi ngồi đây, sợ là đang đợi thằng ngốc kia nhỉ!"

Từng cảnh tượng kiếp trước tái diễn trước mắt Lăng Nhược Hi, hoàng nhi chết thảm thế nào, hai chân mình bị chặt sống ra sao, mũ phượng khăn quàng bị người ta vô tình cởi thế nào, oán hận trong mắt cuối cùng cũng không giấu được!

"Một tên súc sinh vong ân phụ nghĩa, lòng dạ độc ác, thủ đoạn nham hiểm, ngay cả con trai ruột của mình cũng không bỏ qua, ngoại trừ một lớp da người thì không có chút mùi con người, khiến người ta làm sao có thể tôn trọng, làm sao có thể thân thiết?"

Lăng Nhược Hi biết rõ hôm nay nhất định mình sẽ không có kết quả tốt, vì vậy đã chuẩn bị sẵn tâm lý ngọc đá cùng nát, hai mắt đỏ thẫm, trừng người đàn ông trước mắt, đôi tay siết chặt, chuẩn bị chết chung với hắn ta bất kỳ lúc nào!

"Tiện nhân! Ngươi muốn chết!"

Kiêu ngạo như Bắc Đường Cẩn làm sao sẽ để mặc một tiểu nha đầu như vậy mắng chửi mình, vì vậy bàn tay vốn bóp cằm Lăng Nhược Hi bây giờ đã đặt trên cổ nàng, chỉ cần dùng sức một chút là Lăng Nhược Hi sẽ hương bay ngọc nát ngay!

Lăng Nhược Hi cảm thấy hít thở càng lúc càng khó khăn, gần như không chút do dự, trực tiếp vươn tay rút trâm cài trên đầu, không hề nghĩ ngợi hung hăng đâm vào cánh tay Bắc Đường Cẩn, trong mắt đầy ánh sáng tàn nhẫn.

Bắc Đường Cẩn bị đau lập tức rụt tay lại, thả Lăng Nhược Hi ra, nhìn máu túa ra trên tay, trong mắt mang theo một tia sát ý, trừng Lăng Nhược Hi: "Muốn chết!"

Lăng Nhược Hi không chút sợ hãi nào, hai tay nắm chặt trâm cài dính máu, lạnh lùng nhìn Bắc Đường Cẩn: "Chết có gì sợ? Có thể cùng xuống suối vàng với Cẩn Vương gia! Xem như đáng giá!"

Bắc Đường Cẩn bị những lời này của Lăng Nhược Hi chọc giận hoàn toàn, không thèm nhìn máu tươi trên cánh tay mình, trực tiếp bước đến trước người Lăng Nhược Hi, hung hăng cho một bạt tay: "Muốn lấy mạng bổn vương! Con tiện nhân như ngươi! Cũng xứng sao!"

Búi tóc được Mai Hương cẩn thận chải lúc buổi sáng cho Lăng Nhược Hi giờ đã rối nùi, má trái sưng lên thật cao, mang theo tơ máu, nhìn qua mà giật mình, chỉ là cầm trâm cài dính máu trong tay, ngược lại có chút giống ác quỷ trở về từ địa ngục.

Lăng Nhược Hi dùng sức lau máu tươi trên khóe miệng, không thèm để ý nhổ ra một cái răng, cười như không cười nhìn Bắc Đường Cẩn, oán hận trong mắt như sắp nuốt trọn hắn ta.

Cho dù là Bắc Đường Cẩn cũng bị ánh mắt như vậy làm giật mình, hơi sững sờ, Lăng Nhược Hi bắt lấy cơ hội không hề nghĩ ngợi lần nữa siết chặt trâm vàng, nhào tới phía Bắc Đường Cẩn, lần nãy rõ ràng là đâm về phía trái tim hắn ta!

Bắc Đường Cẩn kịp phản ứng, cuống quýt né tránh, nhưng vì trong lòng Lăng Nhược Hi có ý muốn giết người nên cho dù Bắc Đường Cẩn có né tránh, trâm cài của Lăng Nhược Hi vẫn đâm mạnh vào ngực hắn ta, cả cây trâm đều găm hết vào ngực Bắc Đường Cẩn, có thể thấy Lăng Nhược Hi dùng sức cỡ nào!

Chỉ là Bắc Đường Cẩn tránh qua như vậy, trâm của Lăng Nhược Hi căn bản không ghim vào tim hắn ta, tránh khỏi chỗ hiểm, nhìn thì đáng sợ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Bắc Đường Cẩn đã không lo ngại về tính mạng, nhưng Lăng Nhược Hi đã biến thành sống chết chỉ cách nhau một lằn ranh, hai mắt Bắc Đường Cẩn đỏ tươi, trừng Lăng Nhược Hi, không thèm để ý cây trâm ở ngực và vết thương chảy máu ồ ạt, siết cổ Lăng Nhược Hi, nghiến răng nghiến lợi:" Lăng Nhược Hi! Hôm nay! Ngươi phải chết! "

Lần này, Bắc Đường Cẩn không chút nương tay, Lăng Nhược Hi nhanh chóng cảm thấy khó thở, nhưng vẫn trừng Bắc Đường Cẩn, nghiến răng nghiến lợi:" Bắc Đường Cẩn, cho dù ta chết rồi cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta sẽ biến thành quỷ dữ, khiến ngươi sống không bằng chết! "

" Sắp chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, ta ngược lại muốn xem xem khi còn sống không thể làm gì ta, ngươi chết thì làm được gì? "Bắc Đường Cẩn khinh thường nhìn Lăng Nhược Hi, như thể nàng là con sâu cái kiến nhỏ bé không đáng kể.

Ánh mắt như vậy, đâm vào mắt Lăng Nhược Hi đau nhói, trong lòng không cam đến tột cùng, quả thực không ngờ rằng, mình sống lại một đời vậy mà lại chết nhanh như vậy, đại thù vẫn chưa báo được, kẻ gian còn sống khỏe mạnh! Nàng không cam lòng! Không cam lòng mà!

Dục vọng cầu sinh trước nay chưa từng có khiến Lăng Nhược Hi gắng gượng không được chết như thế, hai tay đưa ra sau vung vẩy lung tung, vô tình đụng phải bình sứ thanh hoa phía sau, dùng hết sức lực cả người, cầm bình sứ đập mạnh vào đầu Bắc Đường Cẩn, lần này, coi như là may mắn, Bắc Đường Cẩn trợn mắt một cái, hôn mê!

Sau khi sống lại được một kiếp, Lăng Nhược Hi hít từng ngụm từng ngụm không khí mới, nhìn nửa cái bình hoa còn lại trong tay mình, ánh mắt âm trầm, thật sự rất muốn cứ vậy mà đâm vào ngực của người đàn ông trước mắt, thế nhưng, Lăng Nhược Hi biết rõ, bản thân phải tỉnh táo, tỉnh táo, sống lại một đời, không phải để nàng chết chung với hắn!

" Nàng đúng là khiến ta nhìn với cặp mắt khác đấy nhỉ?"

Còn chưa đợi Lăng Nhược Hi ổn định hơi thở, cửa lại mở ra lần nữa, tay trái Bắc Đường Ngôn xách theo Mai Hương vẻ mặt hốt hoảng, cười như không cười bước tới.

Thấy cả đống lộn xộn trong phòng, trong đôi mắt Bắc Đường Ngôn chợt lóe lên khen ngợi, nhưng giấu rất kỹ, dáng vẻ lạnh như băng: "Đôi chủ tớ hai người đúng là khiến người ta bất ngờ mà, chủ nhân tấn công Vương gia, nha hoàn theo dõi Vương gia, thử hỏi, cả Lăng phủ các nàng, có bao nhiêu cái đầu để đủ chém?"

Lăng Nhược Hi mỉm cười, đứng dậy, tuy rằng chật vật nhưng lại bình tĩnh rút cây trâm vàng ra khỏi ngực Bắc Đường Cẩn, thản nhiên nói: "Vương phủ gặp thích khách, vết thương của Cẩn vương gia, liên quan gì tới thần nữ chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.