Ác Nữ Quay Về

Chương 4: Hồi kinh



"Chồng bà ta đã chết vào hai năm trước! Nào có Trương đại thúc gì!" Người xung quanh tức giận nhìn bà Trương không tuân theo nữ tắc.

Thường ngày, bà Trương bài bạc rượu chè cũng đã vứt hết mặt mũi phụ nữ rồi, bây giờ lại còn lén lút qua lại với đàn ông lạ, vậy thì càng là tội không thể tha thứ.

Lăng Nhược Hi nhớ rõ, vào kiếp trước, khi nàng gả cho Bắc Đường Cẩn, nghe nói trong vương phủ có một bà con xa vì thông dâm mà bị người trong thôn đánh chết tươi, kiếp trước nàng chỉ cho rằng là chuyện cười, nhưng ở kiếp này, lại trở thành màn cược đầu tiên của nàng.

"Không thể nào, ta đã thấy vài lần, người đàn ông kia cao cao to to, lần nào cũng bước vào từ sân sau, sau đó!" Câu tiếp theo, Lăng Nhược Hi không nói nữa, nói nhiều hơn sẽ bị lộ.

Mấy người phụ nữ kia đi theo hướng Lăng Nhược Hi nói xem thử, sau đó trở về đều là vẻ mặt tức giận: "Bãi cỏ ở sân sau cũng bị giẫm thành một con đường nhỏ rồi, còn nói là không có đàn ông lạ!"

Bà Trương nhìn dáng vẻ chỉ chỉ trỏ trỏ của mọi người, lập tức thẹn quá hóa giận: "Tất cả các ngươi im miệng cho ta! Ta chính là bà con xa của phu nhân Lăng gia ở kinh thành, các ngươi dám đắc tội ta hả! Không muốn sống nữa đúng không?"

Thường ngày bà Trương luôn ỷ thế hiếp người, người ở đây ai cũng kính sợ bà ta vài phần, nhưng bây giờ bị điều tra ra thông dâm với người ta, đây vốn là tội chết, vì vậy căn bản không có ai tôn trọng nữa.

Lăng Nhược Hi như thể nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu, bước tới cạnh thôn trưởng, giọng không lớn nhưng lại mang theo ép buộc: "Nói gì thì ta cũng là con gái của đại tướng quân, bây giờ có chuyện như vậy, ta vẫn hi vọng thôn trưởng có thể xử lý công bằng giúp ta, nếu không thì, chuyện này mà truyền tới kinh thành, e rằng cho dù là thôn trưởng cũng không thể chỉ lo thân mình!"

Thôn trưởng đúng là thôn trưởng, thấy việc đời cũng khá nhiều, ông ta biết gia đình giàu quan tâm nhất là thể diện, chỉ là một bà con xa, chẳng có gì quan trọng.

Nghĩ rõ mấu chốt trong chuyện này, thôn trưởng không do dự nữa, trực tiếp giơ tay lên: "Dẫn tất cả mọi người đến nha môn cho ta!"

Một mình Lăng Nhược Hi lẻ loi trơ trội quỳ trên công đường, cơ thể gầy yếu khiến người ta trông thấy hơi đau lòng, ngồi trên kia là một ông cụ đầu tóc trắng xóa, tuy rằng đã có tuổi nhưng ánh mắt lại sáng vô cùng.

Cái chết đôi trai gái của Trương gia, chẳng mấy chốc đã điều tra xong, quả thực như người vừa nãy nói, vì một trăm lượng, bị kẻ xấu để ý nên mới chết oan chết uổng.

Quan phủ đã tìm được thi thể hai người, bà Trương nhìn thấy đôi trai gái con của mình hôm qua còn vui vẻ, bây giờ đã không còn sức sống nằm ở đây, lập tức có chút không chịu nổi, ánh mắt như một con dao sắc, đâm mạnh về phía Lăng Nhược Hi: "Đều tại ngươi mang tới xui xẻo, tất cả là tại ngươi, đầu tiên ngươi khắc chết mẹ mình, giờ thì khắc chết con của ta, nếu không phải cái vòng tay kia của ngươi gây họa, sao bọn nó lại chết chứ?"

Lăng Nhược Hi nghe đến đó thầm cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ vô cùng oan ức: "Trương đại nương, cái vòng tay này vốn là di vật của mẫu thân để lại cho ta, sao ta có thể dễ dàng đưa cho bọn họ được, lúc trước ta cũng đã nói là bị Trương tỷ tỷ cướp đi, còn có rương đồ cưới to mà mẫu thân để lại cho ta cũng đã bị bọn họ cướp mất!"

Người xung quanh nghe đến đây đều sôi nổi bàn tán: "Thảo nào bà Trương gia này ngày nào cũng bài bạc, còn có Trương Ngọc và Trương Đại Hải kia cũng tiêu tiền như nước, hồi trước còn tò mò tiền từ đâu tới, thì ra là có chuyện như vậy à!"

Bà Trương nghe đến đó lập tức chửi ầm lên: "Đại nhân ơi, oan chết ta rồi, đại tiểu thư ở chỗ ta ăn no ngủ kỹ, còn về những thứ kia đều là nàng chủ động đưa cho ta."

Người vốn đồng tình với Lăng Nhược Hi lại bắt đầu dao động, Lăng Nhược Hi cười lạnh, sau đó nhẹ nhàng kéo ống tay áo lên, để lộ cánh tay sưng đỏ bên dưới, đó là bởi lúc trước khi nàng giúp Trương Ngọc nấu cơm vô ý bỏ hơi nhiều ớt nên bị đánh một trận.

Mọi người thấy vết thương khiến người ta đau lòng này, lập tức tin lời Lăng Nhược Hi.

Ông cụ trên công đường thấy Lăng Nhược Hi như vậy liền nhíu mày, hét lớn một tiếng: "Lý nào lại vậy, đường đường là con gái của đại tướng quân lại bị một người đàn bà thôn quê tra tấn như thế, quả thực là đáng tội chết vạn lần!"

Bà Trương căn bản không đặt ông cụ nào vào mắt, chỉ cứng cổ, lớn tiếng nói: "Ta là biểu tỷ bà con xa của phu nhân đại phòng, các ngươi ai dám động đến ta! Ta viết một lá thư, chắc chắn các ngươi sẽ chịu không thấu!"

"Bốp!"

"Điêu phụ to gan! Chuyện đã đến mức này rồi mà vẫn dám ăn nói ngông cuồng!"

Ông cụ dùng sức gõ kinh đường mộc một cái, trực tiếp đánh thức huyện lệnh buồn ngủ bên cạnh, huyện lệnh đại nhân giật mình một cái, nhìn sang ông cụ, cung cung kính kính nói: "Khâm sai đại nhân, sao vậy?"

Khâm sai? Ông cụ này thế mà lại là khâm sai?

Cuối cùng lúc này thôn trưởng cũng nghe ra được chút manh mối bên trong, mở miệng nói thẳng: "Khởi bẩm đại nhân, vừa mới tra ra được điêu phụ này thông dâm với người khác, bây giờ lại ác độc đến mức này, thật là chết chưa hết tội!"

Khâm sai đại nhân trực tiếp đập kinh đường mộc một cái sau đó lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy, thế trước tiên phạt nặng năm mươi gậy rồi tròng lồng heo thả trôi sông, lấy làm răn đe người khác!"

Bà Trương nghe đến đó cả người đều mềm oặt, cho dù có trăm lần không cam lòng vẫn bị người ta kéo xuống.

Lúc này Lăng Nhược Hi mới ngẩng đầu nhìn ông cụ phía trên, đây chính là ngự sử đại nhân mà hoàng đế tín nhiệm nhất - Triệu Thiên Bình, là người công chính liêm minh, kiếp trước bởi triều đình tranh đấu đã sớm chết thảm, kiếp này, Lăng Nhược Hi nhìn thấy ông chỉ cảm thấy thổn thức một trận.

Mọi người tản đi, Lăng Nhược Hi nhẹ nhàng bước tới gần Triệu Thiên Bình, khẽ phúc thân, thỏa đáng nói: "Triệu đại nhân, thần nữ có một chuyện muốn nhờ, kính xin Triệu đại nhân có thể nhận lời thần nữ."

Triệu Thiên Bình nhìn dáng vẻ đúng mực của Lăng Nhược Hi, ánh mắt lóe lên một tia khen ngợi: "Đại tiểu thư có việc gì cứ nói đừng ngại."

"Thần nữ muốn cầu xin đại nhân viết một lá thư cho gia phụ, kể chi tiết tất cả tình huống hiện giờ của ta cho phụ thân biết."

"Chỉ là hiện tại Lăng đại tướng quân đang ở biên quan xa xôi, e rằng!"

Triệu Thiên Bình hơi khó xử, có vẻ không muốn dính vào vũng nước đục này.

Tất nhiên Lăng Nhược Hi biết rõ tâm tư của ông, vì vậy nói tiếp: "Ta biết Triệu đại nhân có điều khó xử, chẳng qua là tình cảnh của thần nữ, đại nhân cũng nhìn thấy, nếu còn tiếp tục thế này, chỉ sợ ngay cả mạng cũng không giữ nổi."

Triệu Thiên Bình nhìn dáng vẻ của Lăng Nhược Hi cũng đồng tình một trận, nhẹ gật đầu, sau đó nói khẽ: "Đại tiểu thư yên tâm, ta sẽ viết thư cho Lăng gia ở kinh thành ngay, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ đón tiểu thư trở về."

Lăng Nhược Hi cũng hiểu cái gì là làm từng bước, vì vậy thản nhiên nhẹ gật đầu, sau khi liên tục cảm ơn thì trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.