Ác Nữ Quay Về

Chương 43: Lấy mạng ra cược



Người đàn ông nhìn hồi lâu, bấy giờ mới cười như không cười nhìn Lăng Nhược Hi, sau đó đứng dậy trực tiếp chắp tay: "Nếu có một ngày chuyện lớn thành công, vẫn mong ta đạt được một tấm bảng hiệu thương hội đệ nhất thiên hạ!"

Kiểu gì Lăng Nhược Hi cũng không ngờ rằng mình chỉ nhờ hắn ta để ý chuyện triều đình trong quán trà nhiều hơn, hắn ta lại trực tiếp nhìn thấu mục đích của mình, quả nhiên, thành công của mỗi người đều không phải tình cờ!

"Tạm thời tiên sinh đừng nên đặt chuyện này bên miệng như vậy mới phải!" Lăng Nhược Hi ngược lại vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận, lời như vậy, nếu thật sự bị người có tâm nghe thấy, sợ rằng hai người bọn họ đều chết không có chỗ chôn.

Người đàn ông cười cười, lấy bút mực tới, trực tiếp ký tên mình vào sau khế ước, Lăng Nhược Hi nhận lấy, tập trung quan sát, bên trên rồng bay phượng múa: "Lục Thiểu Thành."

"Vậy Nhược Hi ta cung chúc ông chủ Lục mở cửa thuận lợi trước!" Lăng Nhược Hi cẩn thận cất khế ước trong tay, cười đến mặt mày cong cong, dưới ánh mặt trời có vẻ cực kỳ chói mắt.

Lục Thiểu Thành thấy Lăng Nhược Hi như vậy, thế mà mất khống chế đỏ mặt, cúi đầu, thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập của mình, mất tự nhiên một trận.

Có thể đây là chuyện thuận lợi nhất từ khi Lăng Nhược Hi sống lại đến nay nên nàng rất vui, không nhận ra Lục Thiểu Thành kỳ lạ.

Thừa biết mấy kẻ trong phủ không có ai là bớt lo nên nàng trực tiếp cười, vỗ vai Lục Thiểu Thành, ôn hòa nói: "Việc buôn bán của trà lâu sau này, nhờ ngươi để ý nhiều hơn!"

Lục Thiểu Thành gật đầu, nghiêm túc chắp tay: "Nhận nhờ vả của người thì làm việc hết lòng vì người! Tất nhiên Thiểu Thành sẽ cố gắng hết sức."

Lúc này Lăng Nhược Hi mới hài lòng gật đầu sau đó trực tiếp sải bước về Lăng phủ, cẩn thẩn lẻn vào từ cửa sau, sau đó cười ha hả nhìn Tiểu Thanh trông cửa, thấp giọng hỏi: "Trong phủ không có chuyện gì chứ?"

Tiểu Thanh thấy Lăng Nhược Hi như vậy chỉ thấy buồn cười, lắc đầu: "Tam tiểu thư nên nhanh chút đi, tai mắt trong phủ thật sự rất nhiều!"

Lăng Nhược Hi gật đầu, tiện tay ném bánh ngọt trong tay cho Tiểu Thanh, cười ha hả nói: "Đây là bánh của Phú Dụ Trai, ngươi nếm thử đi!"

Sau khi nói xong trực tiếp tung tăng đi tới viện của mình, chỉ là đi được nửa đường, trông thấy cạnh đình có một tiểu cô nương mặc quần áo màu xanh, xem chừng, hình như là muốn nhảy xuống.

Lăng Nhược Hi lập tức cuống quýt, bước nhanh đến tóm lấy cô bé suýt nữa nhảy xuống, thở hồng hộc nói: "Ngươi điên rồi hả? Giữa trời đông mà ngươi nhảy xuống, không muốn sống nữa đúng không?"

"Thả ta ra! Tam tỷ tỷ tỷ thả ta ra! Ta không muốn sống nữa đó, không muốn sống nữa!" Cô bé khóc không thành tiếng, dùng sức giãy giụa.

Lăng Nhược Hi nghe thấy thế lập tức thấy là lạ, cẩn thận nhìn lại mặt của cô bé, bấy giờ mới phát hiện người mình ôm chẳng phải ai xa lạ, chính là con gái của Tứ di nương đại phòng, Lăng Thanh Na.

Trong khoảng thời gian ngắn không thể quan tâm quá nhiều nên trực tiếp cho Lăng Thanh Na một bạt tai thật nặng, nghiếng răng nghiến lợi thấp giọng quát: "Nếu như muội chết, vậy Tứ di nương phải làm sao đây? Sao muội lại không có tiền đồ như vậy! Có chuyện gì lớn đến mức phải tìm đến cái chết?"

Lăng Thanh Na bị bạt tài này đánh đến mơ hồ, bụm mặt, ngơ ngác nhìn Lăng Nhược Hi: "Tam tỷ tỷ~"

Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ đáng thương của Lăng Thanh Dương, nhất thời có chút chùng tay, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, đỡ Lăng Nhược Na dậy, dịu dàng nói: "Cuối cùng là sao?"

Lăng Thanh Na nhẹ lau nước mắt, sau đó nghẹn ngào nói: "Tam tỷ tỷ, thật ra ta không phải là đứa bé không hiểu chuyện, ta cũng biết Di nương sống trong phủ không dễ dàng, nhưng ta thật sự hết cách rồi, Mẫu thân nhất quyết gả ta cho con thứ của thị lang Lễ bộ, nhưng kẻ đó là thiếu gia ăn chơi, ta thà chết đi cho rồi!"

Lăng Nhược Hi nhìn Lăng Thanh Dương buồn bã gần chết hơi nhíu mày, kiếp trước, nàng đã gả vào Vương phủ nên không rõ mấy đứa em thứ trong phủ gả đi đâu lắm, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, dựa vào tính tình của Đại phủ nhân, chắc bọn họ cũng sống không quá dễ chịu.

Thở dài, Lăng Nhược Hi nhẹ nhàng sờ tay Lăng Thanh Na, không biết tại sao, thấy Lăng Thanh Na như vậy, dường như Lăng Nhược Hi thấy được bản thân kiếp trước, chỉ mới chớp mắt trước thôi, nàng cũng tuyệt vọng như vậy, không nơi nương tựa như vậy.

Lăng Nhược Hi cười, sau đó dịu dàng nói: "Thanh Na, thật ra chết là chuyện dễ dàng, khó là sống thật tốt, miễn là còn sống thì còn hy vọng, miễn là còn sống, sẽ có một lối thoát tốt, muội không muốn gả đã nghĩ đến chuyện tự tử, muội chết thì hay rồi, xong hết mọi chuyện, nếu chết không được, chẳng phải nhất định cũng phải gả à?"

Lăng Thanh Na nghe thế hơi sững sờ, nhìn Lăng Nhược Hi, nghẹn ngào nói: "Tam tỷ tỷ, tỷ nói nghe nhẹ nhàng, sao ta có thể chống đối Đích mẫu* chứ? Di nương vẫn còn nằm trong tay bà ta!"

*Đích mẫu: Đại phu nhân của một gia tộc

Lăng Nhược Hi cười nhạt, thờ ơ nói: "Hai nhà thông gia đâu phải chuyện đơn giản như vậy, trong đó có rất nhiều chuyện phải bàn bạc thật kỹ lưỡng, nên cũng sẽ có rất nhiều bất trắc, đúng không?"

Lăng Thanh Na không phải kẻ ngốc, vì vậy trong nháy mắt đã hiểu ý Lăng Nhược Hi, lập tức kích động nhẹ gật đầu, sau đó nắm chặt tay Lăng Nhược Hi: "Tam tỷ tỷ, cảm ơn tỷ! Thanh Na thật sự cảm ơn tỷ!"

Lăng Nhược Hi thản nhiên lắc đầu, đứng dậy, cười bảo: "Hôm nay ta không thấy gì, cũng chẳng nói gì, biết chưa?"

Lăng Thanh Na có chút khó hiểu nhìn Lăng Nhược Hi: "Cả Di nương cũng không được nói sao?"

"Chờ ngày nào đó muội đã đủ mạnh, có thể khiến Di nương không phải chịu ấm ức thì muội cứ nói cho bà ấy biết!" Lăng Nhược Hi thản nhiên nói xong, trực tiếp xoay người tiếp tục đi về phía sân của mình.

"Tam tỷ tỷ!" Lăng Thanh Na trực tiếp sải bước đuổi theo Lăng Nhược Hi, vội vàng nói: "Tam tỷ tỷ, tỷ giúp ta chút đi, giúp Di nương được không?"

"Có vài việc ta có thể giúp muội, nhưng có vài việc ta không giúp được muội, Thanh Na à, mọi chuyện tốt nhất nên tự dựa vào bản thân, biết không?"

Sau khi nói xong, Lăng Nhược Hi trực tiếp xoay người bỏ đi, Lăng Thanh Na đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn bóng lưng Lăng Nhược Hi, đăm chiêu, đúng vậy, đôi khi, vận mệnh có lẽ nằm ngay trong tay mình, không phải ư?

Trở về viện, Mai Hương vội vàng ra đón, giúp Lăng Nhược Hi thay đồ, sau đó có chút lo lắng nói: "Mới nãy Hồng Vân tỷ tỷ trong phòng của Lão phu nhân đến, bảo là cơ thể Lão phu nhân không khỏe, kêu ngài có rảnh thì đến thăm, qua lại nhiều một chút."

Nghe đến đó, Lăng Nhược Hi lập tức thấy hơi buồn cười, thản nhiên nói: "Cuối cùng cũng là cáo già! Tính toán thật tinh tế! Em đi đi, kiểm tra mấy thứ Đức phi cho ta, lấy ra vài món tốt đưa qua cho bà ta, cứ nói nhất định ta sẽ đến vấn an Tổ mẫu mỗi ngày!"

Mai Hương nghe thấy thế lập tức cảm thấy là lạ, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, em có chút không hiểu, rõ ràng ngài biết Lão phu nhân không yêu thương mình thật lòng, sao còn tặng quà cho bà ta, lúc nào cũng cung kính vậy chứ?"

Lăng Nhược Hi cười nhạt, sau đó nghiêm túc nói: "Mai Hương à, trăm thiện hiếu đứng đầu, vì vậy chúng ta chỉ có thể cung kính với Lão phu nhân, nếu gánh tội danh bất hiếu, chúng ta căn bản không có chỗ sống yên ở kinh thành, em hiểu chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.