Ác Nữ Quay Về

Chương 71: Ta không sao rồi



Lăng Nhược Hi giờ khắc này căn bản cũng không biết mình đang nắm lấy tay của Bắc Đường Ngôn, chỉ vì nhìn thấy Hoàng nhi của mình dần dần mất đi hơi thở, theo bản năng xiết chặt hai tay lại, thét ra tiếng: "Hoàng nhi!"

Lần này, Bắc Đường Ngôn rốt cục cũng nghe rõ ràng, không thể tin được nhìn Lăng Nhược Hi đang nằm trên giường: "Hoàng nhi? Hoàng nhi nào?"

Chỉ tiếc, Lăng Nhược Hi cũng không trả lời hắn, lại một lần nữa rơi vào trạng thái mê man.

Lần này Bắc Đường Ngôn lại không thể nào bình tĩnh được, rút tay mình lại sau đó lao cực nhanh đến phòng của Liễu Tuyền, vừa vào cửa đã nghe thấy trong phòng Liễu Tuyền nồng nặc mùi rượu, không để ý nhiều, trực tiếp đi đến trước mặt Liễu Tuyền trừng mắt nhìn hắn, vội vàng hỏi: "Ngươi mới bắt mạch cho nàng, có thể biết được chuyện nàng đã từng sinh con hay không?"

Liễu Tuyền uống một ngụm đầy Đào Hoa Nhưỡng trong miệng, lập tức phun ra không chệch một li trúng ngay mặt của Bắc Đường Ngôn: "Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy?"

"Ta hỏi ngươi, nàng có phải đã từng sinh con hay không!" Bắc Đường Ngôn bực dọc lau đi rượu trên mặt, cố chấp nhìn Liễu Tuyền.

"Sao lại có thể như thế được! Nàng rõ ràng vẫn là ••••••• Vẫn là ••••••••" Liễu Tuyền mặc dù là một đại phu, nhưng là cũng là một đại phu chưa lập gia thất, cho nên có những điều thật sự khó nói nên lời.

Mặc dù nói không nên lời, nhưng đối với Bắc Đường Ngôn mà nói như vậy đã đủ rồi, chỉ có điều nếu là như vậy, Bắc Đường Ngôn lại càng cảm thấy không thể lý giải được, nếu đã là chưa từng sinh con, vậy Hoàng nhi mà nàng nhắc đến, rốt cục là ai?

Mai Hương làm xong món cháo gà xé sợi mà Lăng Nhược Hi thích nhất, lúc quay lại phát hiện trong phòng của Lăng Nhược Hi đã không còn bóng người nào, hơi nhíu mày, trong lòng có chút không vui.

Vừa đặt tô cháo xuống, lại nghe thấy Lăng Nhược Hi nhẹ giọng thầm thì: "Đừng mà! Không được! Hoàng nhi! Hoàng nhi của ta! Đừng mà!"

Mai Hương nghe không được rõ ràng lắm, áp sát tới, muốn nghe thử xem Lăng Nhược Hi nói gì, nhưng lại không ngờ rằng Lăng Nhược Hi lại mở mắt ngay lúc này, trong đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ hoảng sợ: "Hoàng nhi! Hoàng nhi của ta!"

Mai Hương trong lúc nhất thời vẫn không nghe rõ được, cho nên liền kéo kéo cánh tay của Lăng Nhược Hi, ôn nhu nói: "Tiểu thư yên tâm, Vương gia vẫn tốt, chẳng có việc gì cả."

Nghe thấy giọng nói của Mai Hương, Lăng Nhược Hi lúc này mới tỉnh táo lại, chỉ có điều vừa nhìn thấy hình ảnh đau khổ giãy giụa của Hoàng Nhi trong giấc mộng, vẫn khiến Lăng Nhược Hi đau thấu tim gan.

Thấy Lăng Nhược Hi gắt gao xiết chặt nắm đấm, Mai Hương lập tức có chút sốt ruột: "Tiểu thư, Tiểu thư làm sao vậy? Tiểu thư đừng dọa nô tỳ mà!"

Lăng Nhược Hi hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, bình phục lại tâm tình của mình, lúc mở mắt ra lại, trong mắt đã trở lại một mảnh yên tĩnh, nhàn nhạt lắc đầu: "Ta không sao rồi!"

Nhìn lại quanh cảnh quen thuộc chung quanh một chút, Lăng Nhược Hi khẽ mày: "Ta đang ở đâu đây?"

"Tiểu thư, nơi này là y quán của Liễu công tử, nhờ có ơn của Liễu công tử, Tiểu thư mới tìm lại được một mạng!" Nói đến đây, Mai Hương lại cảm thấy có chút ủy khuất, rầu rĩ nói: "Thật không ngờ Đức Phi nương nương lại là loại người như vậy, Tiểu thư vì cứu Vương gia, gần như ném luôn cái mạng của mình, ngay cả một đại phu tốt cũng không chịu mời khám cho Tiểu thư, thật khiến trái tim người ta băng giá."

Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, khẽ nhíu mày, nghĩ đến ánh mắt phức tạp của Đức Phi khi đứng trên bờ lúc trước, nhàn nhạt cười: "Đúng vậy nhỉ, đời này đây là lần đầu tiên xen vào việc của người khác, lại gặp kết cục như vậy, thật đúng là có chút đáng thương!"

Nhìn dáng vẻ khổ sở của Lăng Nhược Hi, Mai Hương bỗng nhiên phát hiện bản thân tựa như đã nói sai gì đó, cho nên liền vội vàng bưng bát cháo gà xé sợi đã có đôi chút lạnh ở bên cạnh tới: "Tiểu thư bị nhiễm phong hàn, vẫn nên ăn chút cháo, làm ấm người lên!"

Bây giờ Lăng Nhược Hi căn bản không có chút khẩu vị gì lắc đầu, có chút tò mò nhìn quanh: "Thu Cúc đâu?"

"Tiểu thư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nô tỳ sợ đêm nay Tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại, cho nên bảo Thu Cúc gửi một bức thư về phủ, tránh để đám người Đại phu nhân lại làm lớn chuyện lên!" Mai Hương vừa đút cháo gà xé sợi vào miệng Lăng Nhược Hi, vừa trả lời.

"Em nói cái gì? Em để Thu Cúc một mình hồi phủ?" Lăng Nhược Hi quá sợ hãi, nhận lấy bát cháo, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp húp hết một bát cháo gà xé sợi lớn!

Cảm giác đã khôi phục lại được một chút thể lực, vội vàng xốc chăn lên chuẩn bị xuống đất: "Chúng ta bây giờ phải hồi phủ!"

Mai Hương thất kinh: "Tiểu thư không thể được, thân thể người còn đang suy yếu, không thể ra khỏi cửa được!"

"Ta không chết được! Thu Cúc một mình trở về, bị lăng Thanh Ngọc bắt được, nhất định sẽ làm lớn chuyện lên, e rằng ngay cả tính mạng còn không giữ nổi! Mau mau cùng ta hồi phủ!"

Lăng Nhược Hi quá biết con người Lăng Thanh Ngọc hung ác đến mức nào, một nữ nhân vừa nhìn thấy mặt thì thiếu chút nữa hại chết của mình, sao lại bỏ qua cơ hội này? Một tội danh chăm lo không chu toàn, cũng đủ để Thu Cúc phải chết tám đời!

Nghe đến đó, Mai Hương cũng sốt ruột, nhưng vẫn tiến lên một bước, kéo Lăng Nhược Hi lại, vội vã nói: "Tiểu thư không thể đi, để nô tỳ đi, nô tỳ nhất định sẽ cứu được Thu Cúc ra!"

"Hoang đường! Em đi, còn không phải là cùng nộp mạng hay sao? Chuyện này chỉ có ta có thể làm!" Lăng Nhược Hi lúc này đã ăn vận chỉnh tề, trực tiếp đi ra khỏi cửa, Mai Hương biết Lăng Nhược Hi cố chấp, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, đi theo ra.

Vừa ra khỏi cửa, liền vừa vặn gặp ngay Bắc Đường Ngôn, trông thấy trên gương mặt tái nhợt tiều tụy của Lăng Nhược Hi tràn đầy vẻ lo lắng, Bắc Đường Ngôn hơi nhíu mày: "Sao thế? Cái mạng này vừa nhặt được về, bây giờ lại sốt ruột muốn lại lần nữa vứt đi sao?"

"Tránh ra!" Hiện tại trong lòng Lăng Nhược Hi đều đang lo lắng cho sinh tử của Thu Cúc, căn bản không có thời gian nhiều lời với Bắc Đường Ngôn.

Bắc Đường Ngôn cũng không hề nghĩ rằng Lăng Nhược Hi vừa tỉnh lại câu nói đầu tiền nói với mình lại chính là câu nói này, lập tức cứng họng, sau đó tức giận nói: "Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng ngươi như vậy ư?"

Lăng Nhược Hi nghe vậy, mặt lạnh như băng nhìn Bắc Đường Ngôn, thản nhiên nói: "Đa tạ ân cứu mạng của Vương gia, chỉ là Nhược Hi hiện tại thật sự có chuyện rất quan trọng, vẫn xin Vương gia đừng cản ta!"

Vừa nói, Lăng Nhược Hi vừa suy yếu thở hổn hển, đôi chân càng thêm mềm nhũn khó chịu, nhưng Lăng Nhược Hi lại không cho phép chính mình nằm trên giường ngay thời điểm này, Thu Cúc đối với nàng mà nói thật sự quá quan trọng, nàng không thể nhìn nàng ấy tìm chết được.

"Nhìn xem cái dáng vẻ bây giờ của ngươi xem, có thể làm được chuyện gì?" Bắc Đường Ngôn cũng không biết vì sao nhìn thấy Lăng Nhược Hi như vậy, ngoại trừ phẫn nộ, còn có thêm một trận đau lòng!

Liễu Tuyền nghe tiếng náo loạn trong viện lập tức mất kiên nhẫn mở cửa mắng: "Lại sao nữa đây? Còn dài dòng nữa thì cút hết ra ngoài cho ta!"

Trông thấy Lăng Nhược Hi đứng trong sân, sắc mặt Liễu Tuyền trong nháy mắt càng trở nên thêm khó coi: "Nếu ngươi muốn chết, thì đi ra ngoài chết cho ta! Đừng ô uế chỗ ở của ta!"

Lăng Nhược Hi hướng về phía Liễu Tuyền chắp tay: "Đa tạ ân cứu mạng của Liễu công tử, chuyện ta đã đồng ý ta nhất định sẽ làm được, hôm nay thật sự là có việc gấp, cáo từ trước!"

Nói xong câu này, Lăng Nhược Hi trực tiếp bước nhanh hơn lượn một vòng rồi ra ngoài, trông thấy ngoài cổng có buộc một con tuấn mã toàn thân đen nhánh, mỉm cười, dùng hết khí lực toàn thân, phóng lên ngựa, hung hăng vỗ vào lưng ngựa một cái, tựa như một mũi tên, xông ra ngoài.

Bắc Đường Ngôn nhìn người đang tạo phản, có chút bất đắc dĩ cười cười, lại rầu rĩ nhìn sang Mai Hương giống như cười mà không phải cười: "Tiểu thư nhà ngươi thật đúng là thần thông quảng đại! Chiến mã của Bản vương cũng bị nàng ta bắt cóc đi rồi!"

Mai Hương đỏ mắt nhìn Bắc Đường Ngôn, do dự một chút, lúc này mới nghẹn ngào mở miệng nói: "Chuyến đi này không biết Tiểu thư sẽ gặp phúc hay là họa đây, vẫn xin Vương gia làm người tốt đến cùng, mau cứu Tiểu thư nhà nô tỳ!"

Bắc Đường Ngôn nghe đến đó, cũng hơi nhíu mày: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.