Ác Nữ Quay Về

Chương 76: Thủ đoạn cay độc



"Lăng Nhược Hi! Ngươi dám, ngươi thả ta ra!" Lăng Thanh Ngọc không ngờ rằng có nhiều người xung quanh như vậy, Lăng Nhược Hi còn có thể bình tĩnh đến thế, nghĩ thấy có nhiều người của mình như vậy còn bị Lăng Nhược Hi nắm ở trong tay, Lăng Thanh Ngọc liền tức đến mức muốn thổ huyết.

"Có gì không dám? Lăng Thanh Ngọc, ngươi có muốn thử đoán xem một chút hay không, là ta chết trước, hay là ngươi chết trước?" Giọng của Lăng Nhược Hi không lớn, nhưng lại giống như là hầm băng ngàn năm, trâm vàng trong tay, nhẹ nhàng đung đưa trước mặt.

Cảm thấy Lăng Nhược Hi không phải là đang nói chơi, Lăng Thanh Ngọc lập tức thay đổi thần sắc, âm thanh run rẩy nói: "Đừng mà, ngươi đừng manh động! Chuyện gì cũng từ từ, có chuyện gì từ từ nói."

"Có thể từ từ nói sao? Thế nhưng ta thấy thái độ này của ngươi, sao lại không có ý như muốn từ từ nói chuyện nhỉ." Lăng Nhược Hi ôn nhu dán sát vào lỗ tai Lăng thanh ngọc, ngữ khí ôn nhu, nhưng Lăng Thanh Ngọc lại cảm thấy rùng mình, nhất là hơi ấm từ trong giọng nói của Lăng Nhược Hi phun đến bên tai nàng ta, càng khiến cho nàng ta cảm nhận được mùi vị của tử vong.

"Các ngươi cái đám phế vật này, ngơ ra đây làm gì? Cút hết ra ngoài cho ta, chuyện ngày hôm nay nếu dám để lộ ra nửa chữ, ta nhất định sẽ rút lưỡi của các ngươi!"

Lăng Thanh Ngọc không phải kẻ ngu, tất nhiên biết Lăng Nhược Hi có ý gì, đám người phía dưới nhìn thấy Lăng Thanh Ngọc như vậy, trong lòng kỳ thật cũng nổi dậy một trận khinh thường, nhưng vẫn ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn sót lại ba người Lăng Nhược Hi Mai Hương còn có Lăng Thanh Ngọc, Lăng Nhược Hi khinh thường buông Lăng Thanh Ngọc ra, nhàn nhạt nhìn nàng ta: "Chuyện hôm nay, như vậy coi như xong, nếu như sau này Thanh Ngọc tỷ tỷ còn đến tìm Nhược Hi để gây phiền phức nữa, vậy thì đừng trách Nhược Hi không màng đến tình cảm tỷ muội."

Lăng Nhược Hi, hôm nay ngươi không chơi chết ta, ngày khác ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn! Ngươi nghĩ kỹ đi, có nên thả ta đi không? "Lăng Thanh Ngọc vốn là người tham sống sợ chết, nhưng nhìn thấy sự khinh thường trong mắt Lăng Nhược Hi, vẫn là không nhịn được, bắt đầu kêu gào.

" Vậy thì Nhược Hi sẽ rửa mắt trông mong, thừa lúc ta vẫn chưa thay đổi chủ ý, Thanh Ngọc tỷ tỷ vẫn nên mau mau rời đi thì hơn, nếu ta hối hận, lẽ nào tỷ tỷ muốn trông thấy cảnh máu tươi lan tràn khắp ba thước sân? "

Lăng Nhược Hi khinh thường nhìn Lăng Thanh Ngọc, biểu tình kia giống như là đang nhìn một con chó lang thang ven đường vậy.

" Lăng Nhược Hi, ngươi bớt làm ra vẻ này kia ở nơi đây đi, ngươi căn bản cũng không dám giết ta, ngươi không dám! "Lăng Thanh Ngọc thẹn quá hóa giận, gắt gao trừng mắt nhìn Lăng Nhược Hi.

" Có gì không dám? Bất quá cũng chỉ là một thứ nữ chẳng ra gì mà thôi, so với nha đầu đê tiện không cao quý hơn được bao nhiêu, ngươi cảm thấy, ta chơi chết ngươi, sẽ có người nào vì ngươi mà lên tiếng không? Là Dưỡng mẫu của ngươi, hay là phụ thân bạc tình bạc nghĩa kia của ngươi? "

Lăng Nhược Hi trông thấy ánh mắt của Lăng Thanh Ngọc bỗng nhiên trở nên có hơi đồng tình, nhưng loại đồng tình này lại khiến cho sắc mặt của Lăng Thanh Ngọc càng trở nên thêm khó coi, gắt gao trừng mắt liếc Lăng Nhược Hi, nghiến răng nghiến lợi:" Lăng Nhược Hi, thời gian còn nhiều, ta sẽ không bỏ qua ngươi đâu! "

" Đi thong thả, không tiễn. "Lăng Nhược Hi không nhịn được phất phất tay, hành động như vậy, giống như là đang đuổi một con ruồi con muỗi vậy.

Lăng Thanh Ngọc thầm liếc đến lư hương trong phòng, lộ ra một tia cười lạnh, phất tay áo mà đi.

Mai Hương nhìn Lăng Thanh Ngọc rời đi, dây thần kinh căng cứng trong nháy mắt dần trầm tĩnh lại, cả người đều xụi lơ trên mặt đất, không thể tin được nhìn Lăng Nhược Hi vẫn đang bình tĩnh:" Tiểu thư, ngài không sao chứ? "

Lăng Nhược Hi thấy Mai Hương như vậy, có chút không vui:" Bất quá cũng chỉ có mấy câu mà thôi, đã bị dọa thành cái dạng này rồi, nếu như sau này vẫn còn không có tiền đồ như vậy, thì xuất phủ lấy chồng đi thôi. "

" Tiểu thư, nô tỳ biết sai, nô tỳ sẽ mạnh mẽ hơn, xin Tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi. "Mai Hương quá sợ hãi, đôi mắt ửng đỏ, nhìn Lăng Nhược Hi, một mặt khẩn cầu.

" Mai Hương, ta không phải là không thương em, ta chỉ là không nguyện ý để em cùng ta vượt mọi chông gai, thừa dịp bây giờ ta vẫn chưa chìm vào vòng xoáy, thừa dịp bây giờ ta còn có năng lực sắp xếp cho em một mối hôn sự tốt, em vẫn nên chọn một người thích hợp, sinh sống đàng hoàng, đừng giống như ta, máu lạnh vô tình, có được không? "

Lăng Nhược Hi thở dài, nàng là thật tâm suy nghĩ cho Mai Hương, ở kiếp trước Mai Hương cũng chính là như vậy đem hết thời gian tuổi tác tốt nhất cho nàng, cuối cùng lại bị gả cho một tên vô lại, bị đánh chết tươi, một kiếp này, Lăng Nhược Hi thật sự chỉ muốn để bọn họ đều được an ổn, chuyện khác, cứ để nàng làm, như vậy là đủ rồi.

" Không! Tiểu thư, nô tỳ không sợ, nô tỳ cũng không tiếp tục khóc nữa, nô tỳ không muốn gả cho người, nô tỳ chỉ muốn cả một đời hầu hạ Tiểu thư! "Mai Hương nhìn Lăng Nhược Hi không giống như là đang nói đùa lập tức có chút sốt ruột.

Muốn quỳ xuống, nhưng lại nhớ ra rằng Lăng Nhược Hi đã từng nói, ghét nhất là những người khúm núm, cho nên toàn thân đều đứng thẳng dậy, gấp quá thành ra xoay vòng vòng.

Lăng Nhược Hi thấy Mai Hương như vậy, có chút bất đắc dĩ cười cười, tiến lên phía trước kéo lấy cánh tay của Mai Hương, ôn nhu nói:" Tình ý của em đối với ta ta tất nhiên biết rõ, chỉ là con đường mà ta muốn đi, sẽ rất mệt mỏi lại còn rất nguy hiểm, ta không muốn liên lụy đến các em, các em vốn nên có một cuộc đời tốt hơn, em hiểu không? "

" Nô tỳ không hiểu, nô tỳ chỉ biết là, nếu không có Phu nhân, sinh mạng của nô tỳ đã sớm kết thúc, trước lúc Phu nhân lâm chung, cũng không nói gì cả, chỉ bảo nô tỳ chăm sóc cho Tiểu thư thật tốt, cho nên, nô tỳ có chết cũng sẽ không đi, tuyệt đối không đi! "Trong mắt của Mai Hương, chan chứa sự quật cường mà trước nay chưa từng có, khiến cho Lăng Nhược Hi có chút dở khóc dở cười.

Hờn dỗi nhìn Mai Hương một lát, rầu rĩ nói:" Không đi thì không đi, đang êm đẹp lại nói gì mà chết với chả sống, nhiều điềm xấu đấy. "

Mai Hương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sợ đến mức thiếu chút là rơi nước mắt xuống, rầu rĩ nói:" Tiểu thư, Lão gia sắp trở về rồi, đến lúc đó sẽ chẳng có ai dám khi dễ chúng ta cả, Lão gia nhất định sẽ làm chủ cho Tiểu thư, Tiểu thư cũng không cần quá lo lắng. "

Nhắc đến Lão gia, suy nghĩ của Lăng Nhược Hi trôi dạt đến nhiều năm trước kia, lúc ấy, phụ thân từ biên cương trở về, nhìn thấy mình bị tra tấn không ra hình người, lập tức nổi trận lôi đình, phát sinh xung đột rất nghiêm trọng với mọi người trên dưới trong phủ, ngày hôm sau, kinh thành liền truyền tai nhau Đại tướng quân bất kính với mẫu thân, Hoàng đế giận dữ, còn bởi vậy mà mắng chửi, khiến phụ thân trở thành trò cười cho trên dưới khắp kinh thành này.

Cũng chính là dùng chuyện này để làm ngụy trang, kém chút thì tước mất binh quyền của phụ thân, trước mắt phụ thân đã sắp trở về, Lăng Nhược Hi tự nhiên sẽ không để cho lịch sử tái diễn.

Nhẹ gật đầu, có chút mỏi mệt vuốt vuốt huyệt Thái Dương của mình, chợt phát hiện thân thể có cảm giác khô nóng không nói rõ được, loại cảm giác này, lạ lẫm lại quen thuộc, Lăng Nhược Hi gắt gao cắn răng, không ngờ mình cẩn thận đến như vậy, vậy mà lại trúng mưu kế đáng chết kia của Lăng thanh ngọc!"

Lần này cảm giác khô nóng như muốn long trời lỡ đất, Lăng Nhược Hi rất nhanh sau đó liền chống đỡ không nổi, gắt gao cầm tay lấy tay của Mai Hương, vội vã nói: "Nhanh đi, gọi Liễu Tuyền đến đây!"

Mai Gương trông thấy dáng vẻ bối rối như thế của Lăng Nhược Hi, lập tức có chút gấp gáp, không màng hỏi nhiều, vội vàng chạy ra ngoài.

Toàn thân Lăng Nhược Hi đều nóng lên, cũng không dám ngất đi, gọi Lục La vào, lấy một thùng nước lạnh lớn cho mình, không hề nghĩ ngợi liền lao vào.

Lục La thấy thế, quá sợ hãi: "Tiểu thư, ngài như vậy sẽ sinh bệnh đấy!"

"Cút ra ngoài!" Lăng Nhược Hi gầm rít lên ba chữ, gắt gao trừng mắt nhìn Lục La.

Trong mắt Lục La lóe lên một tia áy náy, nhưng vẫn mở miệng nói: "Tiểu thư, nô tỳ biết ngài là người tốt, đối với những hạ nhân cũng hết mực quan tâm, nhưng nô tỳ thật sự không có cách nào khác, tính mạng của cả nhà nô tỳ đều nằm trong tay Đại phu nhân, nô tỳ không có lựa chọn nào khác."

Lăng Nhược Hi đã sớm biết những người Đại phu nhân đưa tới căn bản không đáng tin, cho nên cũng không đặt chuyện Lục La phản bội vào lòng, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi tốt nhất cam đoan hôm nay có thể lấy được tính mạng của ta, bằng không mà nói, ta sẽ cho ngươi biết có rất nhiều chuyện, so với chuyện mất đi thân nhân càng thống khổ hơn gấp vạn lần."

Lục La nghe nói như thế, một chút áy náy còn sót lại trong mắt cũng biến mất không thấy nữa, trực tiếp gật nhẹ đầu: "Tam tiểu thư, đi đường bình an."

Sau khi nói xong, trực tiếp căn dặn hạ nhân trong viện, mở hết cửa phòng ra, đồng tình nhìn Lăng Nhược Hi một chút: "Tam tiểu thư nếu không muốn chịu khổ, một lát nữa tốt nhất không nên phản kháng."

"Cút!"

Lăng Nhược Hi nghiến răng nghiến lợi, gắt gao trừng mắt nhìn Lục La, nhưng bởi vì toàn thân gần như nhũn ra, cho nên cũng không có cách nào có thể làm gì được Lục La.

Lục La nhanh bước rời đi, ngay sau đó liền có hai người nam nhân tướng mạo hèn mọn ung dung bước vào, ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hi, mang theo hương vị tình dục trần trụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.