Ác Nữ Quay Về

Chương 90: Tuyển tú



Ánh mắt Lăng Nham nhìn Lăng Nhược Hi có chút kỳ lạ, thở dài, thấp giọng nói: "Nhược Hi à, có chút chuyện, con phải chuẩn bị, hoàng thượng muốn tuyển tú, thiên kim của quan viên tam phẩm trở lên đều phải vào cung tuyển chọn, cho nên, con cũng không ngoại lệ."

Nghe đến đây, nhất thời Lăng Nhược Hi lại không thể tin trợn to hai mắt, phải biết hoàng đế Bắc Đường Sóc tuổi đã hơn năm mươi, theo lý mà nói thì không nên tuyển tú với quy mô lớn, hơn nữa, đã nhiều năm không tuyển tú, năm nay, rốt cuộc là thế nào?

Nhìn ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác của đại phu nhân, Lăng Nhược Hi nhàn nhạt cười một tiếng, mặt đầy bình tĩnh gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đại bá phụ yên tâm, Nhược Hi nhất định học tập lễ nghi cung đình, sẽ không để Lăng phủ mất mặt."

Rõ ràng Lăng Nham không ngờ phản ứng của Lăng Nhược Hi lại bình tĩnh như vậy, vốn chuẩn bị đầy cả bụng mấy câu an ủi, bây giờ tất cả lại không còn tác dụng, ngượng ngùng gật đầu một cái, thản nhiên nói: "Nếu là như vậy, thì con liền chuẩn bị đi, ba ngày sau, sẽ phải vào cung."

Nghe đến đây, trái lại Lăng Nhược Hi cảm thấy thật ngoài ý muốn, không ngờ chuyện này lại khẩn cấp như vậy, ba ngày, Lăng Nhược Hi thật sự không biết mình có kịp tìm cách tránh thoát lần tuyển tú này không.

Đại phu nhân thấy Lăng Nhược Hi hơi thất thần, trong lòng muốn cười vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ đau lòng cho Lăng Nhược Hi, tiến lên một bước nắm tay Lăng Nhược Hi, dịu dàng nói: "Nhược Hi à, đại bá mẫu biết chuyện này ấm ức cho con, nhưng không còn cách nào khác, chức quan của cha con, thiên mệnh khó phạm, con cũng không nên quá khổ sở."

Trong lòng Lăng Nhược Hi lạnh lùng cười một tiếng, sau đó thản nhiên nói: "Lời này của đại bá mẫu Nhược Hi lại nghe không hiểu, có thể vào cung hầu hạ hoàng thượng, là phúc bao nhiêu người mấy đời cũng không có được, sao có thể nói là ấm ức Nhược Hi chứ?"

Nghe đến đây, Lăng Nham hung hăng trừng mắt liếc đại phu nhân, tiếp lời Lăng Nhược Hi, gật đầu nhẹ giọng nói: "Quả nhiên Nhược Hi là người hiểu chuyện, con có thể nghĩ như vậy, ta yên tâm rồi."

Lăng Nhược Hi cười lạnh một tiếng, khinh thường gật đầu, sau đó thản nhiên nói: "Đa tạ đại bá phụ quan tâm, ba ngày sau Nhược Hi phải vào cung rồi, cho nên bây giờ có một số việc cần phải chuẩn bị, không cùng bá phụ nói chuyện được."

Sau khi nói xong trực tiếp xoay người đi ra ngoài, dù sao bây giờ mình cũng là tú nữ đã định, cho dù bọn họ có trăm ngàn lá gan cũng không dám làm gì mình.

Sau khi trở lại viện của mình, Lăng Nhược Hi phát hiện một vị khách không mời mà đến, hơi cau mày đi lên phía trước, nhàn nhàn mở miệng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây."

Người tới không phải ai khác, chính là tiểu nha đầu ngày đó Lăng Nhược Hi cứu ở ven hồ, Lăng Thanh Na, Lăng Thanh Na nhìn thấy ánh mắt kì lạ của Lăng Nhược Hi, cúi thấp đầu, do dự một chút, lúc này mới lên tiếng: "Ta nghe nói tam tỷ tỷ phải vào cung tuyển tú, sợ tam tỷ tỷ thương tâm, cho nên tới thăm tam tỷ tỷ."

Lăng Nhược Hi không nghĩ tới Lăng phủ lớn như vậy, đến lúc này, vậy mà lại có một tiểu nha đầu tới quan tâm mình có vui hay không, nhất thời trong lòng có chút cảm giác khó chịu là lạ, cười một tiếng, thản nhiên nói: "Ta không sao, ngươi về đi."

Lăng Thanh Na nhìn bộ dạng không chút thương tâm nào của Lăng Nhược Hi, nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái, đuổi theo bước chân Lăng Nhược Hi, vội vàng nói: "Tỷ tỷ, tỷ không muốn vào cung, đúng không?"

Lăng Nhược Hi xoay người nhìn Lăng Thanh Na mặt đầy lo lắng, thản nhiên nói: "Lời này của tứ muội tỷ tỷ ta nghe không hiểu, có thể vào cung, là chuyện bao nhiêu người ước mong, sao lại lại không muốn chứ?"

"Tam tỷ tỷ nhất định không muốn, bởi vì Thanh Na biết, tam tỷ tỷ có nhiều chuyện phải làm hơn, hậu cung như đầm rồng hang hổ, nếu tỷ tỷ đi, sợ là không làm được gì cả." Lăng Thanh Na chà xát lòng bàn tay mình, tiếng nói mặc dù run rẩy, nhưng vẫn nói ra điều mình muốn nói rất rõ ràng.

Nghe đến đây, nhất thời Lăng Nhược Hi cảm thấy có chút buồn cười, nhàn nhạt nhìn Lăng Thanh Na: "Ta thích những người có lời thì nói thẳng."

"Ta muốn vào cung."

Lăng Thanh Na nhìn vào mắt Lăng Nhược Hi, lời nói có khí phách.

"Ngươi nói gì?" Lăng Nhược Hi thật sự không ngờ tới tiểu nha đầu lần trước gặp mặt còn bảo sao làm vậy, vậy mà sẽ nói như vậy, nhất thời có chút không quen.

"Ta biết tỷ tỷ không muốn, nhưng ta nguyện ý, ta nguyện ý thay tỷ vào cung."

Lăng Thanh Na lần nữa mở miệng nói, trong mắt tràn đầy kiên định.

Nhìn bộ dạng này của Lăng Thanh Na, Lăng Nhược Hi cảm thấy giống như nhìn thấy bản thân cũng từng quật cường như vậy, cũng từng không để ý tất cả như vậy, cười một tiếng, thản nhiên nói: "Cho ta một lý do, tại sao ngươi phải vào cung?"

"Tam tỷ tỷ còn rất nhiều chuyện phải làm, nhưng ta lại không có, ta chỉ muốn cho Di nương một cuộc sống tốt, vào cung là cơ hội của ta, so với bây giờ, tính mạng bản thân đều nằm trong tay người khác, ta thà mang bản thân ra đánh cược."

Lăng Thanh Na biết mình nói chuyện với Lăng Nhược Hi hoàn toàn không cần thiết vòng vo, cho nên liền trực tiếp nói ra hết, hai mắt thật to kiên định nhìn Lăng Nhược Hi, không có chút ý nhượng bộ nào.

"Đi vào với ta." Lăng Nhược Hi nhàn nhạt nói một câu, xoay người mở cửa đi vào.

Lăng Thanh Na gật đầu rồi đi vào cùng Lăng Nhược Hi, sau khi vào cửa, Lăng Thanh Na trực tiếp quỳ xuống: "Tam tỷ tỷ, ta biết chuyện này không phải dễ dàng như vậy liền làm được, nhưng Thanh Na thật sự không có lựa chọn khác, van cầu tam tỷ tỷ giúp ta một tay, ta thật sự không muốn gả cho một người con nhà quyền quý."

Lăng Nhược Hi nhàn nhạt nhìn Lăng Thanh Na quỳ trên mặt đất nhìn qua vô cùng chân thành, có chút do dự, thản nhiên nói: "Công tử của Lại bộ Thị lang mặc dù là một tên công tử bột, nhưng dù sao cũng trẻ tuổi khỏe mạnh, hoàng thượng đã hơn năm mươi tuổi, còn lớn tuổi hơn cha ngươi, hơn nữa hậu cung ba ngàn giai lệ, lại phức tạp, ta thật sự nghĩ không ra, sao ngươi lại lựa chọn như vậy."

Lăng Thanh Na đương nhiên không nghĩ đến Lăng Nhược Hi sẽ hỏi những điều này, cho nên cũng chỉ có thể cúi đầu, cắn răng nói: "Gả cho con trai một đại quan, lấy thân phận của ta, cùng lắm chỉ là vợ lẽ, cả đời đều phải nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày, nhưng nếu vào cung, có thể từng bước leo lên, làm chỗ dựa cho Di nương, cho nên, ta không có lựa chọn khác."

Nghe đến đây, Lăng Nhược Hi mới hài lòng gật đầu, buông chén trà trên tay, thản nhiên nói: "Đúng là ta không muốn vào cung, nhưng ta muốn sắp xếp một người trong cung có thể giúp ta làm việc, như ngươi đã nói, đây chính là cơ hội ngàn năm có một."

Nghe đến đây, Lăng Thanh Na nhất thời có chút sốt ruột, liền vội vàng tiến lên một bước nói: "Tam tỷ tỷ có thể yên tâm, ta là người có ân tất báo, ta nhất định sẽ báo đáp tam tỷ tỷ."

Lăng Nhược Hi nhìn vẻ chân thành của Lăng Thanh Na, lạnh lùng cười một tiếng: "Lăng Thanh Na, ngươi có biết ta muốn ngươi làm gì không?"

"Bất kể tam tỷ tỷ muốn gì, Thanh Na đều nguyện ý làm." Lăng Thanh Na nhìn vào mắt Lăng Nhược Hi, mặt đầy kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.