Ác Nữ Quay Về

Chương 91: Quay về chờ đợi



Nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Thanh Na, Lăng Nhược Hi cuối cùng cũng hài lòng, gật đầu, thản nhiên nói: "Nếu nói như vậy, vậy thì muội hãy trở về đi, thứ mà muội muốn, tỷ sẽ cho muội."

Lúc này Lăng Thanh Na mới đứng dậy, nhìn Lăng Nhược Hi chằm chằm, do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Tam tỷ có thể hứa với muội một chuyện được không?"

"Muội muốn gì?" Lăng Nhược Hi cũng biết Lăng Thanh Na không phải là không có chủ ý trên người mình, ngược lại có hơi tò mò nhìn nàng ta, trong lòng thầm suy đoán nàng ta sẽ yêu cầu cái thứ gì.

Nghe đến đây, Lăng Thanh Na khẩn trương cuối đầu, chà chà góc áo, nhỏ giọng nói: "Muội muốn tam tỷ tỷ đảm bảo cho di nương của muội được bình an."

Lăng Nhược Hi thản nhiên gật đầu: "Tỷ sẽ cho mẫu thân của muội trở thành thê tử đại phòng danh chính ngôn thuận."

"Lời này là thật sao?" Lăng Thanh Na trợn tròn mắt không thể tin được nhìn Lăng Nhược Hi: "Tam tỷ tỷ thật sự có thể làm được thế sao?"

"Nếu không tin tỷ, vì sao muội còn đứng ở trước mặt tỷ? Trở về đi, chuẩn bị thật tốt, hậu cung chính là nơi cá lớn nuốt cá bé, trong vòng ba ngày, chỉ cần muội hối hận, thì cứ đến tìm ta, tỷ tự khắc sẽ có an bài khác."

Lăng Nhược Hi không biết vì sao khi đối mặt với Lăng Thanh Na, vẫn luôn có một tia khoan dung, có thể vì nha đầu này có vài phần tương tự với nàng chăng?

Tuy rằng Lăng Thanh Na cũng muốn biết rốt cuộc Lăng Nhược Hi làm sao mới có thể lo liệu hết thảy mọi chuyện này, nhưng cũng rất thức thời không hỏi gì cả, tuân theo quy củ lui ra ngoài.

Lăng Thanh Na vừa rời đi, Mai Hương cùng Thu Cúc rươm rướm nước mắt đi tới: "Tiểu thư, mệnh người thật khổ, lão gia không ở bên người, thế này thì sao mà an ổn đây?"

"Chuyện này liên quan gì tới phụ thân? Cho dù ông ấy có ở bên cạnh, thì làm sao có thể ngăn cản chuyện hoàng đế tuyển tú đây? Dù sao thì, ông ấy là quân, chúng ta là thần, ngay từ đầu đã không có tư cách chống lại." Sắc mặt Lăng Nhược Hi rất bình tĩnh, âm thanh không gợn sóng không sợ hãi.

"Tiểu thư, chẳng lẽ người thật sự muốn vào cung sao? Rõ ràng tiểu thư biết như vậy sẽ không có hạnh phúc!"

Mai Hương nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, tim đau như cắt, gắt gao nắm tay lại, hận không thể thay Lăng Nhược Hi tiến cung.

Lăng Nhược Hi nhìn thấy bộ dạng thương tâm này của hai người, trong lòng cảm thấy thật tốt, thản nhiên cười cười, sau đó nhẹ giọng nói: "Thật ra cũng không có gì đáng lo ngại, không cần phải như vậy, bất quá cũng chỉ là tuyển tú thôi mà, cũng không trực tiếp vào cung, cùng lắm thì, cũng có thể không trúng tuyển mà!"

"Tiểu thư, người thật quá ngây thơ, lần này vào cung đều là nữ tử của quan viên tam phẩm trở lên, khả năng không trúng tuyển rất thấp!" Thu Cúc ở phía sau nhịn không được, trực tiếp bước lại gần.

Lăng Nhược Hi cũng biết đại khái tên hoàng đế kia muốn làm gì, nói không chừng do tuổi đã cao, việc trên triều đình lại có chút lực bất tòng tâm, dưới tay có mấy đứa con đều an phận, muốn dùng biện pháp như vậy để thu phục lòng người, lôi kéo triều thần, không thể không nói, một chiêu này, vẫn là rất khôn khéo.

Khẽ nhíu mày thở dài, kéo tay Mai Hương cùng Thu Cúc lại, do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Ba ngày sau ta sẽ tiến cung, trong cung có rất nhiều mối nguy, nên ta không muốn đưa hai em cùng vào, trong ba ngày này, ta sẽ tìm được một nhà chồng tốt nhất cho các em, các em đều phải yên tâm mà gả cho người thôi."

"Tiểu thư, nô tỳ không muốn lấy chồng!" Mai Hương phản ứng mạnh nhất, trực tiếp rút tay mình lại, nhìn chằm chằm vào Lăng Nhược Hi, đỏ mắt nói: "Tiểu thư cũng đã nói, trong cung có rất nhiều nguy hiểm, nếu bên cạnh không có một người đáng tin cậy thì làm sao, chuyện này sao có thể được?"

Thu Cúc thấy Mai Hương cự tuyệt, cũng lắc đầu theo, nhẹ giọng nói: "Ý của tỷ tỷ là, mạng của hai tỷ muội chúng nô tỳ đều do tiểu thư cho mới có, chúng nô tỳ tuyệt đối không thể bỏ tiểu thư lại ở phía sau, không thể."

Lăng Nhược Hi nhìn thấy bộ dáng một mực kiên định của hai người, nói không cảm động là không phải, nhưng con đường sau này càng ngày càng gian nan, cho nên Lăng Nhược Hi không có cách nào đảm bào an toàn cho hai người, chỉ có thể trầm mặc: "Rốt cuộc các em có nghe ta nói hay không?"

Lăng Nhược Hi có thể ngờ được, Mai Hương biết nói đạo lý, do dự một hồi, sau đó nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, bất luận người nói thế nào, chúng ta cũng nhất định không rời bỏ tiểu thư được, nếu tiểu thư có tài năng có thể ổn định địa vị trong cung, hoặc hóa giải nguy cơ lần này, chúng nô tỳ liền nghe theo lời tiểu thư nói, ngoan ngoãn lập gia đình, bình thản cả đời."

Nghe đến đây, Lăng Nhược Hi do dự đã lâu, mới cảm động nói: "Theo đạo lý, tiến cung chỉ được mang theo một nha hoàn, Mai Hương thận trọng, theo ta tiến cung đi, Thu Cúc, tuổi em còn nhỏ, lại còn lỗ mãng, tiến cung làm ta rất lo lắng, em ở bên ngoài đi."

Nói tới đây, Lăng Nhược Hi hơi nhíu mày, Mai Hương ở phía sau cũng như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết một người có thể che chở cho Thu Cúc!"

"Em nói ai?" Lăng Nhược Hi hoàn toàn không biết hai nha hoàn này còn có thể quen biết được người đặc biệt nào trong kinh thành này?

"Liễu Tuyền, Liễu Tuyền công tử, lần trước tiểu thư vô ý rơi xuống nước, trong thời khắc sinh tử, Thu Cúc có đồng ý với Liễu công tử sẽ hầu hạ hắn trong ba tháng, bây giờ thực hiện lời hứa thật đúng lúc!" Vốn dĩ chuyện này Mai Hương cũng đã quên béng đi rồi, nhưng tình huống hiện tại cấp bách, cái gì cũng có thể nghĩ ra.

Nghe đến đây, Thu Cúc nhất thời đỏ mặt: "Tỷ tỷ, muội không cần, muội còn lâu mới chịu đi theo hầu hạ cái tên Liễu Tuyền kia, muội phải đi theo tiểu thư tiến cung."

"Muội im miệng cho ta, lời đã nói là phải làm, muội xem muội bây giờ, nếu thật sự tiến cung, còn không phải là cùng lúc hại chết chính mình và cả tiểu thư hay sao, nghe lời ta, đến chỗ Liễu công tử, hầu hạ cho đàng hoàng."

Mai Hương rất ít khi nổi giận với Thu Cúc, nhưng sự tình lúc này không đơn giản, mỗi bước đi đều có thể tan xương nát thịt, cho nên Mai Hương chỉ có thể nghiêm mặt la mắng.

Tuy rằng Thu Cúc bình thường luôn cứ như người không tim không phổi, nhưng cũng không phải là một đứa không hiểu chuyện, nhìn thấy vị tỷ tỷ ngày thường yêu thương mình lại nổi nóng như vậy, nhất thời cực kì ủy khuất, nhưng lại không dám khóc, chỉ có thể đỏ mắt gật đầu: "Vâng, muội biết rồi, muội đi là được chứ gì."

"Đến lúc đó ta sẽ đánh tiếng trước với Liễu Tuyền, chắn hẳn, hắn sẽ không làm khó dễ em."

Nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của Thu Cúc, Lăng Nhược Hi thản nhiên cười, nhẹ giọng nói: "Ta sắp phải tiến cung rồi, lần này đi ít nhất phải là nửa năm, trước khi đi, cần phải tặng cho Đại phu nhân một phần lễ mọn! Mai Hương, em đi nói với Liễu Tuyền một tiếng, ta cần phấn mỹ dung dưỡng nhan tốt nhất."

Mai Hương nghe đến đây liền cảm thấy kì lạ, nhìn bộ dạng của Lăng Nhược Hi, cũng không phải là người chú trọng vẻ bề ngoài!

"Tiểu thư, người nói là phấn mỹ nhan sao?" Mai Hương tưởng mình nghe lầm, cẩn thận hỏi lại một nữa.

"Đúng vậy, chính là phấn mỹ nhan, em nói như vậy với Liễu Tuyền, hắn sẽ hiểu được, đi đi." Lăng Nhược Hi có hơi mệt mỏi hơi cụp mắt xuống, ngổi ở bàn bên cạnh, phiền não một trận.

Mai Hương nghe xong cũng không hỏi nhiều, trực tiếp liếc mắt trắng nhìn Thu Cúc một cái: "Chăm sóc tiểu thư thật tốt, ta đi hay muội đi."

Thu Cúc dường như không muốn đi tới chỗ của Liễu Tuyền, kiềm lòng không được nói: "Hay là để muội đi cho?"

"Muội đi? Vậy phải cẩn thận chút." Cũng không phải là chuyện gì to tát, Mai Hương cũng không để tâm, trực tiếp phất tay, sau đó xoay ngưởi đi vào buồng.

Lăng Nhược Hi nhìn thấy hai người tự lo việc của mình, có hơi bất đắc dĩ, trong lòng thật sự rất bất an, đời trước không có chuyện tuyển tú như lúc này, cho nên, Lăng Nhược Hi cũng không biết có phải việc mình trùng sinh đã thay đồi quỹ đạo vốn có, cảm giác bất an thế này, khiến lòng nàng có chút không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.