Phía dưới cầu thang có một nam tử đang bước lên. Hắn mặc một bộ y phục hơi khác thường ngày. Tuy là đặc biệt hơn thường ngày vì làm bằng chất liệu gấm nhưng vẫn là màu trắng ngà đơn giản thanh thoát. Không giống như các nam tử khác ở đây ăn mặc điểm trang đậm.
Phía sau hắn là hai người khác. Một là Y Bảo, người còn lại chính là ngườlll
L quen, Yến Thanh Sơn!
Tim Nhiễm Phi Nhiễm "lộp bộp" hai tiếng. Nàng cảm thấy vô cùng may mắn vì hôm nay lúc cắt đuôi 3 vị binh sĩ ca ca nàng đã lợi dụng Hồng Đình giả làm mình ngồi trong quán trà rồi. Nếu không hôm nay Hồng Đình gặp được Yến Thanh Sơn thì nguy.
Kiếp trước nàng cảm thấy Hồng Đình và Yến Thanh Sơn đúng là tuyệt phối, hơn nữa nếu Hồng Đình ở bên cạnh Thanh Sơn thì biết đâu Thanh Sơn sẽ hiểu hơn về nàng, nói vài lời tốt đẹp về nàng trước mặt Tịch Đàm.
Nhưng đó chính là một trong những quyết định sai lầm nhất đời nàng. Nam nhân như Yến Thanh Sơn, quá trung thành, dù cho hắn yêu Hồng Đình thì sao chứ? Hắn cũng không bước ra khỏi cái vòng do Yến Lạc Tịch Đàm vẽ ra được.
Nàng chỉ mong đời này Hồng Đình lấy được một nam nhân yêu thương nàng ấy, chăm lo được cho nàng ấy. Yến Thanh Sơn, cách càng xa càng tốt.
- Sao lại xuất thần đến vậy? - Phương Triển Nam huơ huơ bàn tay vẫn còn đeo móng để chơi đàn trước mặt nàng.
- À! Chỉ là đột nhiên nhớ đến 1 chuyện cũ thôi.
"Có lẽ là một câu chuyện buồn" - Phương Triển Nam nhìn thấy nét mặt mất mát của An Dương. Hắn không hiểu vì sao một đứa trẻ nhỏ tuổi như y lại hay làm cái vẻ mặt ưu tư như vậy.
- Phượng Nam huynh! Lần trước đệ rời đi gấp như vậy! Hôm nay có đem chút điểm tâm tạ tội nè! Để ở phòng của huynh rồi! - Phi Nhiễm than trời, bây giờ có thêm hai người nữa. Bánh đủ không đây...
À quên! Yến Lạc Tịch Đàm ghét ngọt, Yến Thanh Sơn thì làm gì có chuyện chủ không ăn mà tớ ăn.
Nàng nhanh chóng nắm tay áo Phương Triển Nam kéo đi.
Lúc đi ngang qua căn phòng ái muội lúc nãy, nàng ngược lại lại bị Phương Triển Nam nắm tay áo kéo đi.
Hai cái người này làm gì mà sợ nàng nhìn thấy mấy cái cảnh đó dữ vậy không biết.
*
Sau khi Y Bảo bày biện bánh ra, mọi người lại khách sáo mời nhau một lượt.
Y Bảo lại lui cui lấy một chậu nước nhỏ với 4 cái chén ra. Nhanh chóng múc nước ra chén để bọn họ rửa tay.
Phi Nhiễm gật gù. Thói quen rửa tay thế này dân thường ít để ý. Họ cho là người quý tộc thích phô trương làm quá lên. Nhưng nàng nhớ trong ký ức chắc khoảng vài năm nữa có một dịch bệnh rất khủng khiếp, cũng từ thói quen không vệ sinh tay sạch mà ra. Lúc đó công chúa Nhĩ Quốc đã mang sang một cuốn y thư, trong đó có khuyên mọi người nên rửa tay trước khi ăn.
- An Dương! Ta có dặn người làm cho đệ một bộ móng để học đàn rồi! - Phương Triển Nam đang tháo bộ móng trên tay xuống, hướng mắt ra lệnh cho Y Bảo đi lấy đồ - Đàn thì đệ dùng đàn của ta nhé!
Phi Nhiễm cầm lấy hộp gấm trên tay, mở ra, nhìn thấy bên trong là tám cái móng gảy đàn bằng đồi mồi, màu nâu có vện lên chút ngà... nàng bần thần.
"Thật giống màu mắt của Tịch Đàm!"
- Bình thường dùng ba cái này là được rồi, đây là của ngón cái, đây là của ngón trỏ, đây là của ngón giữa...
Phương Triển Nam cẩn thận để từng cái ra cho nàng phân biệt.
- Vì ta không chắc chắn tay đệ bao lớn nên đặt cho đệ loại này, khi dùng đệ phải lấy vải băng lại. Với lại ta cũng nghĩ đệ còn nhỏ, tay sẽ lớn thêm nên nếu dùng loại kia thì chỉ dùng được trong một đoạn thời gian thôi.
Giống như thói quen. Nhiễm Phi Nhiễm đưa tay ra trước mặt Phương Triển Nam, ý muốn để hắn đeo vào. Quả thật là đời trước nàng vì Tịch Đàm yêu thích nghe nên mới cô học thổi sao đánh đàn, lúc học đánh đàn, nàng phiền nhất chính là đoạn đeo móng này. Phương Triển Nam luôn làm cho nàng.
Chính vì loại hành động nam nhân chưa có thê tử "cầm tay âu yếm" nữ nhân đã có phu quân như vậy bị người trong phủ thấy được mà nàng mang danh dâm phụ quyến rũ sư phụ của mình...
Phương Triển Nam mặt có chút bất ngờ nhưng lại nghĩ tới có lẽ An Dương chưa từng đụng qua đàn nên không biết làm cũng là đương nhiên thôi.
Hắn hướng tới cầm lấy tay nàng bắt đầu quấn băng vải.
*
Yến Lạc Tịch Đàm nãy giờ vẫn ngôi đó im lặng quan sát như một người vô hình.
Đôi mắt hắn không rời ra được cái hình ảnh hai bàn tay của Phương Triển Nam đang cẩn thận tỉ mỉ đeo móng gảy cho An Dương. Một đôi bàn tay thon dài vừa nhìn đã biết tay của người chơi đàn cùng với mọt bàn tay nhỏ nhắn búp măng như của nữ tử nhưng trên tay vẫn mơ hồ thấy được vài vết chay do luyện võ...
Cảnh đẹo như vậy... nhưng lòng hắn thấy khó chịu. Hắn không rõ mình vì cái gì mà khó chịu nhưng chung quy chỉ cảm nhận được sự bình tĩnh bên ngoài của hắn bây giờ sắp không giữ được rồi.
Lúc hắn sắp đứng lên đi qua đó cắt bỏ một màn này thì hai tay Phương Triển Nam đã rời ra. An Dương thích thú nghịch nghịch mấy cái móng.
Hắn cứ nghĩ màn này đến đó là hết.
Nhưng sau đó chính là còn "kịch liệt" hơn nữa.
Phương Triển Nam ngồi ở sát bên cạnh An Dương cầm tay An Dương chỉ từng sợi dây.