Ác Nữ Tái Sinh

Chương 5: Tiếng sáo tỏ lòng



Nhiễm Phi Nhiễm mệt mỏi thả cục tròn vo về với mẫu thân của nàng. Mẫu thân của nàng đúng là một trang quốc sắc thiên hương a. Xinh đẹp không kém mấy vị phu nhân quyền quý mà Nhiễm Phi Nhiễm từng biết.

Xem kìa xem kìa, nhìn nàng ôm cục tròn vo khóc mà như hoa lê đái vũ, đến Phi Nhiễm là nữ nhân còn không chịu nỗi nữa là....

- Công tử... xin... dừng bước!

Phi Nhiễm vừa bước đi thì bị gọi lại. Nhìn sơ qua bộ dáng của mẫu thân cục tròn vo, Nhiễm Phi Nhiễm ngại nàng nói chuyện khó khăn nên Phi Nhiễm thi lễ mở miệng trước:

- Tại hạ An Dương! Chỉ là chút chuyện nhỏ! Mong đại thẩm đừng để tâm! - nói rồi nàng quay sang nhìn cục tròn vo - Tiểu Cầu! Có duyên gặp lại! - vừa nãy nàng nghe được tên của cô nhóc tròn vo này là Tiểu Cầu.

- Có duyên gặp lại!

Cô nhóc tròn vo đó đáng yêu học lại y chang bộ dáng của nàng. Thật là muốn chạy tới cắn một ngụm cho thỏa lòng mà!

*

Nhiễm Phi Nhiễm vừa rời đi chưa lâu thì một nam nhân chạy thẳng vào trong nhà của Tiểu Cầu, dáng vẻ gấp gáp đến không chịu nổi.

- Tiểu Cầu! Tiểu Cầu!

- Cậu!

Tiểu Cầu lao vào vòng tay nam nhân đó, để cho hắn tàn sát hai gò má một lúc thật lâu.

- A Nam! Đệ về đây như vậy Kim ma ma có nói gì không... - mẫu thân của Tiểu Cầu rót cho đệ đệ của mình một chén nước rồi ngồi xuống nhìn ngắm hai cậu cháu.

"A Nam" sau khi nựng bảo bối nhà mình thật thõa thích rồi mới tiếp chuyện tỷ tỷ của mình:

- Kim ma ma đã nhận tiền của đệ, bà ta còn có thể nói cái gì? Còn nữa, lúc nãy trên đường nghe mọi người nói là Tiểu Cầu được một công tử nhỏ tuổi khí chất cao quý đưa về...

- Là An Dương công tử! Tỷ cũng chỉ biết được đơn sơ như vậy thôi! Tuổi chừng mười hai, đúng là anh tuấn vô cùng...

Anh tuấn sao? "A Nam" dạng nam nhân nào mà chưa từng gặp qua chứ, anh tuấn thì cũng có một số tạm gọi là anh tuấn... Nhưng mà nhân phẩm thì.... Mà thôi, dù sao cũng có ơn cứu Tiểu Cầu, lại chưa từng diện kiến qua, hắn cũng không nên nghị luận thêm gì.

*

Dạo hết một vòng con phố hoa, Nhiễm Phi Nhiễm mới đến được Dạ Quỳnh Lâu. Mấy tên đại hán say rượu nói cho nàng biết trong Dạ Quỳnh Lâu quả thật có một nam kỹ bán nghệ không bán thân tên là Phượng Nam. Còn về hình dáng của Phượng Nam thế nào thì mỗi một tên lại tả một kiểu, Nhiễm Phi Nhiễm nghe đến hoa mắt chóng mặt mà vẫn không thấy giống hình dáng Phương Triển Nam chút nào. Nàng kết luận là bọn họ chắc cũng chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp qua "Phượng Nam" đó bao giờ. Nhưng mà kỹ danh là "Phượng Nam", bán nghệ không bán thân, lại giỏi âm luật thì chắc hết tám phần là Phương Triển Nam rồi.

Ma ma của Dạ Quỳnh Lâu nhìn chăm chăm vào Nhiễm Phi Nhiễm. Nhìn thì có vẻ như là công tử phú gia. Nhưng mà độ tuổi thì... Ây chà, mới chừng mười hai mười ba tuổi như vậy mà đã đến kỹ viện tìm nữ nhân rồi sao? Có được không?

Bà ta vừa suy nghĩ vừa liếc xuống cái nơi chứa bộ vị quan trọng nào đó của nam nhân. Nhiễm Phi Nhiễm xém nữa giật thót cả người với ánh nhìn cháy bỏng của bà ta. Nàng dịch dung hóa trang rất kỹ nhưng ma ma trong giới này lăn lộn lâu như vậy, có khi nào nhìn ra thân phận của nàng không?

- Xin hỏi công tử muốn tới tìm ai? - giác quan thứ sáu cho bà ta biết, vị tiểu công tử này không phải tầm thường, hơn nữa, ai lại ban ngày ban mặt đi phố hoa.

- Tại hạ nghe danh Phượng Nam công tử ở đây đã lâu, lại nghe nói Phượng Nam công tử bận bịu, sợ không tới sớm không có cơ hội được cùng công tử đối ẩm một phen! - Phi Nhiễm gom hết khí khái nam tử ra để qua lọt cửa ải của vị ma ma này.

Kim am ma à một tiếng. Ra là tìm nam kỹ... Nhưng mà độ tuổi này vẫn còn quá nhỏ đi, vẫn chưa nhìn ra được là... Mà Phượng Nam trước nay chỉ bán nghệ không bán thân, trước nay chính vì cái danh bán nghệ không bán thân đó của hắn mà thu hút không biết bao nhiêu già trẻ lớn bé trai gái đến Dạ Quỳnh Lâu hòng thu phục trái tim của hắn. Xem ra tiểu công tử đây cũng là loại ham chơi muốn chinh phục đó.

- Tiếc quá! Phượng Nam hôm nay gia quyến có chút chuyện nên đã xuất quan, đến giờ chưa hồi môn... Nếu công tử có thể đợi thì.... Nhưng ta cũng không biết đến khi nào Phượng Nam mới hồi môn...

- À... Vậy tại hạ sẽ đợi....

- Nghe nói hôm nay trên phố chợ có đánh nhau, dân chúng náo loạn. Nhiễm nguyên soái đúng lúc đó đi ngang qua vì cứu người mà ngã ngựa bị thương rồi... Ngươi nói xem Nhiễm nguyên soái đó đúng là nam nhân chân chính lại anh tuấn, nhân phẩm cũng tốt biết bao nhiêu... Vì cứu người mà không tiếc xả thân...

Tiếng nói của hai cô nương vừa đi tới càng lúc càng rõ. Nhiễm Phi Nhiễm giật mình.

Phụ thân ngã ngựa rồi?!

- Tại hạ có việc gấp, ngày sau tái ngộ! - Nhiễm Phi Nhiễm nghe xong nhanh chóng lao đi như một cơn gió để lại Kim ma ma với vẻ mặt khó hiểu.

*

- Phụ thân! Phụ thân!

Nhiễm Phi Nhiễm từ ngoài cổng xông thẳng một đường vào phòng của Nhiễm Phi Bình. Thấy phụ thân đang bị đại phu bó thuốc nằm trên giường, nàng liền lao tới như đại bàng vồ mồi.

- Con! Còn ra cái hệ thống gì nữa!

Hở?

Trời đất! Nàng quên mất mình vẫn còn mặc nam trang, hơn nữa còn dịch dung. Hèn gì ở ngoài cổng xông vào bị gia nhân đuổi theo.

Nàng nhanh chóng chùi lớp dịch dung trên mặt mình đi, nhìn phụ thân cười hề hề. Vậy mà phụ thân vẫn nhận ra nàng!

Đại phu bên cạnh chính là huynh đệ nhiều năm của phụ thân nàng, Quách thúc thúc. Quách thúc thúc lúc nãy nhìn thấy nàng xông vào cũng giật mình. Sau cũng liền nhận ra nàng nên đã nhanh chóng bảo gia nhân lui ra ngoài, còn cẩn thận dặn dò. Nếu không nay mai sẽ có gia nhân viết thư về tố cáo với mẫu thân nàng là phụ thân có con rơi rớt bên ngoài lớn đến từng này. Lúc đó phụ thân chắc chắn là không xong a.

- Quách Chính Phù! Mọi chuyện nhờ đệ!

- Vâng! Đại ca!

Quách thúc thúc nhận lệnh rời đi. Lúc bước ra còn không quên điểm điểm mấy cái lên trán của nàng răn đe "Nha đầu lớn rồi! Sắp gả đi được rồi! Cứ càng quấy!"

Sau khi Quách thúc thúc đi rồi. Nàng liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh giường của phụ thân, đem hai đôi mắt to tròn long lanh ra bán manh với phụ thân.

- Đi chơi vui không?

- Dạ vui!

- Biết lỗi chưa?

- Dạ biết!

- Sẽ bị phạt gì?

- Ưm! Bị phạt ở bên cạnh chăm sóc phụ thân cả đời!

Nhiễm Phi Bình đưa hai tay đầu hàng. Hắn cả đời anh minh nghiêm khắc, chỉ là không đấu lại nha đầu này. Hắn giơ tay lên vờ đánh, Tam nương liền nhíu mắt rụt cổ lại nhưng không có bỏ chạy. Cuối cùng hắn hạ tay xuống vuốt lên mái tóc bóng mượt được búi kiểu nam nhân của con gái mình. Xem hài tử của hắn sinh sao mà khéo thế. Mặc nữ nhi phục thì yểu điệu xinh đẹp lại đáng yêu, mặc nam phục thì khí khái anh tuấn...

- Phạt không được ra ngoài ba tháng!

Nhiễm Phi Nhiễm nghiêng người lấy búi tóc chà chà mấy cái vào mặt phụ thân mình sau đó ngoan ngoãn chạy đi sắc thuốc cho phụ thân. Phụ thân nói phạt ba tháng nhưng thật ra người cần tịnh dưỡng ba tháng buồn chán nên muốn nữ nhi luôn ở bên chứ gì. Phụ thân của nàng không biết làm sao trên quan trường đấu đá được... người nghĩ gì liền hiện lên hết trên khuôn mặt...

Nhiễm Phi Nhiễm vừa sắc thuốc vừa nhìn ngắm bầu trời xế chiều. Lòng nàng thực hạnh phúc. Thì ra đời trước nàng luôn có những hạnh phúc thế này, vậy mà nàng lại không biết. Lại đi chạy theo những tham vọng phù du...

*

Ba tháng sau.

- Công tử! Người ở đây! A Đình đi đến bên kia tìm mua ô!

- Ừm!

Nhiễm Phi Nhiễm vừa hết ba tháng cấm túc của phụ thân liền rủ Hồng Đình cùng nàng dịch dung phẫn nam trang ra ngoài dạo chơi. Chính là, đi đến cái nơi có tượng nam nhân Nhĩ quốc si tình luôn ngóng về kinh thành đó. Lúc ra ngoài cả hai cũng không nghĩ là trời sẽ mưa, nên chỉ mang theo một cái ô duy nhất.

Bây giờ trời mưa cũng khá to. Hồng Đình mang cái ô duy nhất chạy đi đến gần đó tìm mua ô, để lại Phi Nhiễm ngồi trong đình thủy ta nghỉ chân một lát.

Đình thủy tạ này nằm giữa hồ sen, khung cảnh vô cùng xinh đẹp, lại thêm mưa lất phất... Quả là khung cảnh lãng mạng thích hợp để nam nữ tình tự. Nhưng mà nàng ở đây chỉ có một mình...

Nhìn xa xa thấy những bông hoa sen bị gió đẩy nghiêng ngả, nàng chợt nhớ tới thật lâu rồi ở kiếp trước. Cũng có một thời khác nàng và Yến Lạc Tịch Đàm yên tĩnh bên nhau ngồi ngắm hoa sen như thế này.

Cuộc đời thật vô thường, cứ ngỡ là hắn yêu nàng...

Nhiễm Phi Nhiễm buồn chán lấy sáo trúc ra thổi một khúc...

Một khúc bi thương!

Nàng tự tặng cho mình khúc bi thương này, cho mối tình vô vọng khờ dại của nàng...

...

Ở đình nghỉ mát phía xa xa, một nam nhân cũng ngẩn ngơ đi. Tiếng sao của vị công tử bên kia sao mà ai oán tuyệt vọng. Giống như tâm trạng của hắn bây giờ.

17.04.2018

Phong Điệp Y

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.