Ác Nữ Tôi Yêu Em

Chương 114: Lời Cầu Cứu



Tịnh Kỳ ngồi trên phòng với tâm trạng lo sợ, cô liên tục kéo rèm cửa nhìn xuống phía dưới, để ý xem Mạc Tư Hàn đã rời đi hay chưa?

Mãi đến khi thấy xe anh ra khỏi cổng, một lúc lâu sau cô mới có thể bình tĩnh trở lại, kể cả khi anh rút súng giết người, cô cũng không thấy anh đáng sợ như lúc này.

Là anh vừa đòi cô phải bỏ thai, là anh vừa muốn cô phải giết chết đứa con còn chưa ra đời, làm sao cô có thể chấp nhận nỗi.

Henry nói đúng, Mạc Tư Hàn là kẻ vô cùng tham vọng, ngay từ đầu anh ta chỉ xem cô là vật thí nghiệm không hơn không kém, mà vật thí nghiệm thì không thể nào mang huyết nhục của Mạc gia bọn họ được.

Nếu còn ở lại, đứa trẻ của cô nhất định sẽ gặp nguy hiểm, phải mau chóng rời khỏi nơi này, rời xa Mạc Tư Hàn càng nhanh càng tốt.

Tịnh Kỳ vội vã bước xuống lầu, cô gấp gáp lao thẳng vào phòng của người giúp việc. A Hoa lúc này đang chuẩn bị đi ngủ, trông thấy cô liền kêu lên với vẻ mặt ngạc nhiên.

- Tiểu thư, có chuyện gì vậy?

- A Hoa, A Hoa, cô hãy giúp tôi, xin cô hãy giúp tôi, cho tôi mượn điện thoại có được không?. Làm ơn hãy cho tôi mượn điện thoại.

Tịnh Kỳ nắm chặt lấy cánh tay A Hoa, giọng nói van nài đầy thương cảm.

- Tiểu thư không được đâu, tôi không thể đưa nó cho cô được.

- A Hoa, không phải cô cũng thấy rồi sao, là Mạc Tư Hàn muốn tôi bỏ đứa bé này đi, là anh ta muốn giết con của tôi, tôi không thể để anh ta làm thế được.

- Tiểu thư, xin cô hãy bình tĩnh...

- A Hoa, tôi không cần gì hết, cũng sẽ không chen chân vào cuộc sống của bọn họ, tôi chỉ cần đứa trẻ này thôi. Xin hãy giúp tôi rời khỏi nơi đây, tôi hứa sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, vĩnh viễn không trở lại nơi này, làm ơn hãy giúp tôi, xin cô đấy, làm ơn hãy giúp tôi.

Tịnh Kỳ quỳ dưới sàn, đưa hai bàn tay chấp lại phía trước ngực mà xoa đi xoa lại cầu xin, A Hoa hoảng sợ, vội nắm chặt lấy bàn tay gầy gò của cô mà rơm rớm nước mắt.

- Tiểu thư, xin cô hãy đứng lên đi, đừng làm như thế mà.

- A Hoa, cô biết mà phải không?. Chẳng người mẹ nào lại chịu từ bỏ con mình cả, tôi cũng vậy, tôi không thể để ai làm tổn hại đến con tôi được. Cầu xin cô, nếu lần sau Mạc Tư Hàn quay lại, anh ta nhất định sẽ tìm cách giết chết nó mất.

- Tiểu thư...

A Hoa không nén được thương cảm mà rơi nước mắt, mủi lòng chậm chạp đưa chiếc điện thoại ra trước mặt Tịnh Kỳ, cô cũng không muốn thấy cảnh đau lòng như vậy xảy ra. Chính Tịnh Kỳ cũng đã nói sẽ rời xa khỏi bọn họ, nếu vị tiểu thư này đã không có lòng tham hư vinh, địa vị thì thà để cô ấy và đứa trẻ rời xa khỏi nơi này còn hơn.

Tịnh Kỳ giật liền chiếc điện thoại từ tay A Hoa, gấp gáp ấn số gọi cho Bạch Tử Phong, vừa nghe được giọng anh, cô đã vội vàng tiếng.

- Tử Phong, anh mau cứu em với, hãy mau cứu em với.

Nghe giọng cô run sợ cầu cứu qua điện thoại mà tim Bạch Tử Phong như bị ai đó bóp chặt, anh hoảng hốt vội vàng đứng bật dậy.

- Tịnh Kỳ, chuyện gì xảy ra vậy?. Em đang ở đâu hả?

- Tử Phong, Tư Hàn muốn giết chết con em, anh ta muốn giết chết đứa con trong bụng của em, anh làm ơn hãy tới cứu em với.

Cô như không kìm chế được cảm xúc mà hoảng loạn kêu lên.

- Tịnh Kỳ, em hãy bình tĩnh, nói anh nghe em đang ở đâu, anh sẽ tới đó ngay bây giờ.

Cô đưa tay quệt đi dòng nước mắt, vội vã trả lời Bạch Tử Phong.

- Em đang ở biệt thự riêng của Tư Hàn, nó nằm ngoại vùng Thành Đô, địa chỉ là....

"Tít"

- .....

- A lô, Tịnh Kỳ! Tịnh Kỳ...

Nhìn thấy cuộc gọi đột ngột bị ngắt, biết rằng có thể cô lén gọi cho anh và đã bị ai đó phát hiện, Bạch Tử Phong liền bực tức chửi thề một câu, ngay sau đó khoác áo chạy ra bên ngoài. Vừa đi vừa ấn số gọi cho Tô Cẩm Tuyết.

Bị giật điện thoại Tịnh Kỳ bất ngờ nhìn lên. Vĩ Mai đứng trước mặt cô nhanh chóng đưa tay kết thúc cuộc trò chuyện, còn cẩn thận tắt luôn cả nguồn.

- Cô..., xin hãy đưa nó cho tôi, làm ơn hãy đưa nó đây.

- Tiểu thư, cô làm thế này là hại chúng tôi đó cô biết không?

- Hãy để tôi rời khỏi nơi này đi, tôi xin cô.

- Không được đâu thưa tiểu thư, xin cô hãy về phòng đi, nếu cô rời khỏi chúng tôi sẽ không gánh nỗi trách nhiệm đâu. A Hoa, lần trước bị trách phạt cô còn chưa sợ hay sao hả.?

- Vĩ Mai, thật sự tiểu thư rất đáng thương...

A Hoa vừa nói vừa cẩn thận đỡ Tịnh Kỳ từ dưới sàn đứng lên. Vĩ Mai ánh mắt kiên định nhìn cô, tay đem chiếc điện thoại cất vào bên trong túi áo.

- Vậy cô ấy đi rồi chúng ta không đáng thương sao?. Tiểu thư xin cô đừng làm khó chúng tôi nữa, kể từ giờ chiếc điện thoại này tôi sẽ giữ, có chuyện gì sẽ trực tiếp liên hệ với anh Tiêu. A Hoa, cô mau đưa tiểu thư về phòng đi.

Tịnh Kỳ không còn có thể nói thêm điều gì, cô thất thần bước theo chân A Hoa, thân thể yếu ớt cứ lầm lũi đi như trong vô thức.

...

- Bạch Tử Phong?. Đêm rồi cậu còn gọi cho mình làm gì?

Bị tiếng chuông của Bạch Tử Phong làm cho thức giấc, Tô Cẩm Tuyết có phần khó chịu mà than vãn.

- Cẩm Tuyết, mình thực sự có việc rất gấp.

- Nói mình nghe xem?

Cô nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường, chưa bao giờ thấy giọng Bạch Tử Phong lại nghiêm túc như vậy, nên bản thân cũng thấy có chút sốt sắng theo anh.

- Cậu có thể giúp mình kiểm tra địa chỉ biệt thự, mà Mạc Tư Hàn mới xây dựng ở ngoại Thành Đô gần đây được không?.

- Cái này, không thuộc quyền quản lí bên mình, để mình hỏi bên kĩ thuật thiết kế, có thể họ phụ trách lắp đặt thiết bị ở đó.

- Vậy cậu cố gắng thật nhanh giúp mình nhé!

Vừa tắt máy, Bạch Tử Phong đã sốt ruột nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, chưa đầy 2 phút sau thì Tô Cẩm Tuyết đã gọi đến.

- Sao rồi?. Tra ra không?

- Mình không ngờ được là Hàn tổng lại có thể mua được mảnh đất này, nó vốn thuộc tài sản quốc gia và không nằm trong diện rao bán. Đó

là nơi hấp thụ tia UV, và ngoại tử cực thấp, không khí và địa lợi vô cùng tốt được ví như "ngọc khí" của Thành Đô. Địa chỉ thì vừa được gửi qua máy cho cậu đấy.

- OK! Cảm ơn cậu nhé Cẩm Tuyết.

Bạch Tử Phong chạy ra ngoài cửa biệt thự Bạch gia, trông thấy Nhất Tiếu - kẻ lái xe kiêm sai vặt của anh, đang loay hoay phía trước gara thì lớn giọng hét to:

- Nhất Tiếu, gọi thêm người đi cùng tôi.

Nhất Tiếu vừa ngẩng được đầu lên, thì đã thấy Bạch Tử Phong nhanh chóng ngồi vào xe khởi động máy, anh vứt luôn chiếc khăn đang cầm trên tay, co cẳng lao vút lại mở cửa ghế phụ, trên mặt vẫn là vẻ ngơ ngác như nai lạc trong rừng.

- Cậu chủ, chúng ta đi đâu vậy?

- Cứu người.

Nói rồi, Bạch Tử Phong đạp ga lao vút ra khỏi cổng lớn Bạch gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.