Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 173: Thí Thiên Tôn giả (2).



Bỗng giọng nói khàn khàn vang lên, doạ cho cả ba người nhảy dựng, lông tơ trên người đều dựng đứng lên.

Nhưng không giống như Tiểu Điểu Nhi sợ đến mức nắm chặt lấy áo nàng gọi mẫu thân liên tục, nước mắt cũng sắp chảy ra thì Mặc Nguyệt, Thiên Xích Viêm lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn ôm chặt lấy nàng, bảo hộ nàng và Tiểu Điểu Nhi trong lồng ngực.

Đến cả người trầm tĩnh lạnh nhạt như Thiên Xích Viêm cũng căng thẳng liền biết Thí Thiên Tôn giả có bao nhiêu đáng sợ.

-" Cẩn thận, có gì lát nữa đứng sau lưng ta."

-" Tiểu tử, không cần thiết phải phòng bị như vậy, lão phu sẽ không tổn hại đến các ngươi, vào đi."

Như nghe thấy lời nói của Thiên Xích Viêm, người bên trong cười trầm thấp vài tiếng, giọng điệu như dụ dỗ tiểu hài tử.

Thiên Xích Viêm đương nhiên là sẽ không buông xuống phòng bị, ngược lại còn đề cao cảnh giác.

Mặc Nguyệt lại bị lời trước đó hấp dẫn, nàng đột nhiên giãy khỏi lồng ngực Thiên Xích Viêm, chủ động nắm lấy tay hắn, cất bước đi vào trong.

Phượng Thiên Huyền Vũ...

Phượng Thiên...

Nếu thật sự là Thí Thiên Tôn giả, vậy là lão ta có quen biết với người Phượng Thiên gia ?

Và... Phượng Thiên Huyền Vũ là ai ?

Lão nói nàng là hậu nhân của y ?

Trong lòng nàng rất nhiều câu hỏi, hoàn toàn không chú ý Thiên Xích Viêm khác thường, hắn ánh mắt có chút ảm đạm, bàn tay đang nắm lấy tay nàng không tự chủ siết chặt hơn.

Hậu nhân...Nguyệt nhi...

Khi bước vào bên trong, trận pháp trấn áp tà ma toả ánh sáng đỏ làm tim Mặc Nguyệt nhảy lên một cái, những ký ức kiếp trước không tự chủ chảy vào trong đầu nàng.

Mặc Nguyệt cố kiềm nén cảm xúc, khi quét mắt nhìn xung quanh nàng phát hiện hai thân ảnh nữa, tất nhiên là đang nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Cơ Dung Tuyên, Phượng Thiên Tiên Nhiên !

Có lẽ bọn họ bị truyền tống trực tiếp tới tầng chín này.

Thiên Xích Viêm hoàn toàn không nhìn bọn họ, cũng không quan tâm bọn họ sống hay chết, ánh mắt chỉ đặt trên một mình Mặc Nguyệt, còn lại chính là cảnh giác nam nhân bị trói bằng xích sắt treo lơ lửng kia.

-" Người là, Thí Thiên Tôn giả ?"

Mặc Nguyệt hỏi, mặc dù trong lòng nàng đã có đáp án.

-" Phải..."

Nam nhân không ngẩng đầu, tóc rũ xuống che khuất gương mặt, không nhìn ra biểu tình gì.

Nhưng Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm lại có thể cảm nhận được, lão quái vật kia đang cười, còn cười rất kinh khủng.

-" Đã lâu rồi, không được gặp lại người của Phượng Thiên gia, hôm nay hậu nhân của Phượng Thiên Huyền Vũ tự mình đến, lão phu cảm thấy thật vinh hạnh."

Lời nói làm như thụ sủng nhược khinh nhưng điệu bộ hoàn toàn không có chút thành ý tí nào.

-" Người biết Phượng Thiên gia ? Phượng Thiên Huyền Vũ là ai ?"

Mặc Nguyệt dường như đã lấy lại đủ bình tĩnh, ánh mắt tĩnh lặng như hồ nước mùa thu nhìn vào thân ảnh của Thí Thiên Tôn giả.

Mục Tiêu Thiên :"..."

Thí Thiên Tôn giả đột nhiên ngọ nguậy một chút, mái tóc liền để lộ ra một con mắt màu đỏ, có chút khó tin lại cổ quái nhìn nàng.

Nàng căn bản không biết Phượng Thiên Huyền Vũ là ai ?

Hậu nhân của mình lại không biết mình, Phượng Thiên Huyền Vũ nếu biết liệu có tức đến mức từ Tiên giới xông xuống đây để bóp chết nàng không nhỉ ?

Thiên Xích Viêm như nhìn ra suy nghĩ của Thí Thiên Tôn giả liền thay Mặc Nguyệt trả lời :

-" Nàng bởi vì xảy ra chút chuyện nên được nuôi dưỡng ở bên ngoài, gần đây mới trở về, hẳn là chưa biết hết chuyện Phượng Thiên gia."

Thí Thiên Tôn giả ánh mắt thâm sâu khó dò liếc nhìn hắn một cái, chạm phải ánh mắt lạnh giá kia của hắn liền nhíu mày, dời đi tầm mắt, nói :

-" Phượng Thiên Huyền Vũ, người sáng lập Phượng Thiên gia, đã Phi Thăng từ rất lâu rồi. Và y, cũng là người phong ấn lão phu ở đây."

Mặc Nguyệt ồ một tiếng, không ngờ người phong ấn Thí Thiên Tôn giả cường đại này, vậy mà lại là lão tổ Phượng Thiên gia.

-" Khi đó đối thủ duy nhất của Thí Thiên Tôn giả chính là Phượng Thiên lão tổ, hai người hai phái chính tà, cạnh tranh rất lâu mà vẫn bất phân thắng bại."

Thiên Xích Viêm bồi thêm một câu.

-" Tiểu tử, hiểu biết không ít."

-" Tiền bối quá khen, là nghĩa phụ đã nói cho ta biết."

Thiên Xích Viêm nói.

-" Hừ, lão quái vật đó ỷ mình có chút thiên tư hơn người, cùng lão phu cá cược, ai Phi Thăng trước thì người còn lại phải tự phong ấn chính mình, vậy mà lão khốn nạn đó thật sự Phi Thăng trước lão phu, đúng là tức chết lão phu mà !"

Bỗng nhiên Thí Thiên Tôn giả ủy khuất phun ra một tràng, đều đem Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm ngẩn ngơ tại chỗ, hai người không nghe lầm chứ, vị Thí Thiên Tôn giả thần thần bí bí này vậy mà có thể làm ra cái giọng điệu hài tử cáo trạng này ?

Thật khiến người ta nổi da gà.

Thí Thiên Tôn giả dường như đem toàn bộ tức giận bao năm nay của mình với Phượng Thiên Huyền Vũ phát tiết ra ngoài.

-" Này này tiểu mỹ nữ, mau mau giải phong ấn cho lão phu đi !!!"

Mục Tiêu Thiên ngẫm một hồi cũng không biết nên gọi nàng là gì, thấy nàng xinh đẹp tuyệt mỹ liền như vậy gọi một tiếng "tiểu mỹ nữ".

Mặt Thiên Xích Viêm nháy mắt hoá đen, hình tượng mà lâu nay hắn biết về Thí Thiên Tôn giả lập tức sụp đổ.

Không biết xấu hổ !

Dám gọi nữ nhân của hắn là tiểu mỹ nữ, thật muốn đem lão bất tử này đánh thành đầu heo !

Thiên Xích Viêm ôm lấy nàng, hung tợn trừng mắt với Mục Tiêu Thiên.

-" Ta có tên, Mặc Nguyệt !"

Mặc Nguyệt không nhanh không chậm nói ra tên mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.