Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 183: Vạch trần thân phận (1)



Mặc Liên siết chặt nắm tay, bỗng nhiên hét lớn :

-" Yêu...yêu nữ, mau dẫn phu nhân chạy mau !"

Tỳ nữ cùng Lạc Nhạn ngẩn ra, không hẹn mà cùng nhìn về thiếu nữ trước mắt.

Nàng là...yêu nữ ?

-" Mau đi, ta sẽ cầm chân ả, các ngươi mau đi báo với gia gia !"

Các tỳ nữ rối loạn, nghe đến hai từ "yêu nữ" liền cuống cuồng bảo vệ Lạc Nhạn rời đi.

Ai mà ngờ ngay giữa thanh thiên bạch nhật lại xuất hiện yêu nữ chứ ?!!

Lạc Nhạn mắt to trừng trừng, được tỳ nữ bảo hộ rời đi nhưng nữa khắc cũng không rời mắt khỏi gương mặt tuyệt mỹ kia. Thiếu nữ dưới ánh nắng, lam y như nước, trên người nàng như phủ một tầng quang mang nhạt màu.

Giống, quá giống !

Giống y hệt tiểu tiện nhân đã câu dẫn Phượng Thiên Tử Mạc, Tô Thần Phù !

Khi Lạc Nhạn rời đi, Mặc Kinh Phong cũng dẫn Vân Nhược Vũ vào phòng, tuy rằng hắn cũng rất muốn ra tay với Mặc Liên nhưng những chuyện này vẫn cứ để tiểu muội bảo bối làm đi thôi.

Trong sân chỉ còn lại ba người, Mặc Nguyệt híp mắt, cười :

-" Yêu nữ ? Không ngờ ngươi vẫn ấu trĩ như vậy."

-" Thế thì sao, tỷ tỷ..."

Mặc Liên cũng không sợ hãi, yêu mị nháy mắt với Thiên Xích Viêm.

-" Đừng gọi ta là tỷ tỷ, chúng ta vốn chẳng có quan hệ huyết thống đâu."

Mặc Nguyệt vẫn cười, nhưng nụ cười của nàng lại ẩn ẩn sát ý, bao hàm chút hung tàn độc ác.

Thiên Xích Viêm đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Mặc Liên, ánh mắt vẫn luôn luôn đặt trên người Mặc Nguyệt, bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng đặt trên người mình, hắn quay đầu lại nhìn.

Mặc Liên nháy mắt với Thiên Xích Viêm lần nữa, ánh mắt nàng ta giống như có thể thiêu cháy hắn vậy.

Mặc Nguyệt đứng bên cạnh nghe thấy tiếng khớp tay răng rắc, bàn tay thon dài của Thiên Xích Viêm nổi lên vài sợi gân xanh.

Có lẽ ánh mắt của Mặc Liên khiến hắn ghê tởm.

Chỉ cần một chút lửa nữa thôi, nàng chắc chắn Thiên Xích Viêm sẽ xông lên bẻ gãy cổ Mặc Nguyệt.

Nàng cười cợt, nói :

-" Mặc Liên, không giả làm Bạch Liên Hoa trong sáng nữa sao, ngươi bây giờ thích câu dẫn nam nhân vậy à ?"

-" Tỷ tỷ nói vậy là không đúng rồi, Viêm Tần Vương đây tài tuấn hơn người, nữ nhân bị mê hoặc cũng không phải là chuyện gì lạ thường."

Mặc Nguyệt nhíu nhíu mày, đã lâu lắm rồi nàng không nghe đến cái danh Viêm Tần Vương này.

-" Viêm tài tuấn hơn người, có một vị hôn phu như thế ta cũng vô cùng tự hào, nhưng để ngươi nhìn hắn bằng ánh mắt thèm khát đó, ta sợ hắn bị bẩn."

-" Ta sẽ tắm rữa sạch sẽ !"

Thiên Xích Viêm mặt mày nghiêm trọng, hệt như Mặc Liên nhìn hắn làm hắn thật sự bị bẩn.

Mặc Liên cố gắng đè nén ngọn lửa giận trong lòng, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng :

-" Tỷ tỷ, ta chỉ nhìn mà thôi, đâu nhất thiết phải làm quá lên như thế ?"

-" Ngươi rãnh rỗi đi nhìn nam nhân của ta thì chi bằng bỏ ra thời gian ở bên cạnh mấy tiểu bạch kiểm kia của ngươi đi. Ta nghe nói một đêm ngươi lên giường với hai ba người, ngươi không cảm thấy lực bất tòng tâm à ? Nếu không thì phải nói ngươi đúng là có thiên phú dị bẩm, thiên sinh đã là đồ đê tiện !"

Thiên Xích Viêm :"...."

Không thể không nói, mỗi lần Mặc Nguyệt đối đầu với Mặc Liên, nàng tuyệt đối sẽ trở nên độc ác vô cùng.

Đúng là thâm thù đại hận có khác.

-" Ngươi !!!!"

Mặc Liên mặt vặn vẹo, tức giận đến ngực phập phồng, nàng ta cho nàng sắc mặt tốt như thế, nàng vậy mà không biết tốt xấu !

Mặc Nguyệt tất nhiên là không hề cho Mặc Liên sắc mặt tốt gì, nếu ngươi có thể cho địch nhân sắc mặt tốt thì cũng thật bội phục ngươi.

Huống hồ Mặc Liên là kẻ mà nàng hận nhất.

Nhìn ánh mắt phẫn nộ cùng không cảm lòng kia của Mặc Liên, nàng liền nhớ tới mình của kiếp trước.

Khi còn là Trúc Cơ yếu ớt, nàng cho rằng kiếp trước bản thân không làm gì sai với Mặc Liên, cũng đối với nàng ta vô cùng tốt, vì sao nàng ta lại có thể đối nàng xuống tay ngoan độc như thế, nhưng sau khi đạt đến Kim Đan rồi Nguyên Anh, nàng đã biết, Mặc Liên sai, nàng cũng sai.

Nàng sai khi quá ngây thơ tin vào nhân tâm hiểm ác, coi một con bạch nhãn lang là muội muội tốt.

Một phần cũng là do chính nàng không đủ bản lĩnh.

Không có bản lĩnh để rồi bại dưới tay Mặc Liên.

Còn kiếp này, là Mặc Liên không đủ bản lĩnh, cuối cùng bị nàng khiến cho thành kẻ không nhà không cửa !

-" Tỷ tỷ, nếu tỷ đã nói như vậy, cũng đừng trách muội muội đây độc ác !"

Mặc Liên mặt toàn ác ý, không tốt nhìn chăm chăm Mặc Liên, kiêng kỵ Thiên Xích Viêm ở bên cạnh nàng nàng ta mới không ra tay, nhưng Mị Tôn lại nói có thể áp chế Thiên Xích Viêm, Mặc Liên mới có gan động thủ.

Mặc Liên tà áo tung bay, hồ nước xung quanh dao động kịch liệt, hệt như chỉ cần Mặc Liên ra lệnh, hồ nước đó sẽ lập tức dìm chết nàng vậy.

Quả nhiên sau đó, nước từ trong hồ vọt lên, như thủy triều dũng mãnh xông về phía hai người, đồng thời vào cùng lúc đó, Thiên Xích Viêm cảm nhận được một luồng ma khí xung quanh, đang kiềm chế hắn, mặt hắn lập tức âm trầm như nước.

Mị Tôn ra tay, muốn khống chế hắn để Mặc Liên giết Mặc Nguyệt !

Thiên Xích Viêm cong môi, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười lãnh liệt.

Trời còn sáng, Mị Tôn và Mặc Liên đã thích nằm mơ !!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.