Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 192: Chấn kinh, đan dược ngũ phẩm (5)



Mỗi năm hắn phải dùng ít nhất ba viên Thọ Nhân Đan, nhưng những năm gần đây, ba viên đã không đủ để kéo dài chút thọ mệnh đang sói mòn của hắn.

Mặc Nguyệt nhíu mày, nàng không hiểu, rốt cuộc thì Thiên Xích Viêm đang nghĩ gì, rốt cuộc điều gì đã khiến hắn dùng thọ mệnh để đổi lấy thực lực ?

Tại sao ?

Nàng có cảm giác thế lực sau lưng hắn không đơn giản, cho dù hắn không cường đại mạnh mẽ cũng có thể sống an nhàn đến cuối đời.

Vậy thì tại sao, tại sao hắn lại muốn dùng cái giá lớn như vậy chỉ để có thực lực ?

Mặc Nguyệt ôm lấy mặt, mệt mỏi dựa vào thân cây.

-" Đã tới vì sao còn không xuất hiện, hay muốn ta đích thân mời ngươi ra ?"

Thanh âm lành lạnh mang theo sát khí kinh người phóng ra tứ phía, đáng tiếc đáp lại nàng chỉ là sự im lặng, âm u tĩnh mịch của khu rừng.

Rất lâu sau, phía sau một thân cây vang lên tiếng bước chân đạp vào lá sàn sạt, một thân ảnh với áo bào màu xám tro xuất hiện trong tầm mắt của nàng.

Người này thân hình thon gầy, cả người trùm lẻn một bộ áo bào với đường nét hoa văn uốn lượn tinh xảo, một đầu tóc dài xõa tung, màu mắt đỏ hung tàn trong bóng tối càng dị thường đáng sợ.

Xung quanh gã Ma khí vờn nhẹ, nhưng lại khiến người khác cảm thấy áp bức.

Hai đôi mắt hung quang dày đặc chạm nhau, hệt như hai con dã thú chực chờ cơ hội vồ chết đối phương.

-" Thí Thiên Ma Tôn, hạnh ngộ, hạnh ngộ."

Mặc Nguyệt ngọt ngào cười, đối với Thí Thiên Ma Tôn có vài phần bất mãn cùng tức giận.

Bất mãn gã khi không lại vô thanh vô thức xuất hiện ở tông môn của nàng, nếu không phải biết gã tới không phải để gây chuyện, nàng sớm đã chém gã !

-" Đừng dùng giọng điệu kinh tởm đó để nói chuyện với bổn tôn."

Mục Tiêu Thiên phẩy phẩy tay, bộ dáng ghét bỏ. Nha đầu này ăn nhầm quả ớt à ? Mới gặp đã phát hoả như vậy.

Mặc Nguyệt tâm trạng buồn bực, đương nhiên là tức giận, bây giờ Mục Tiêu Thiên tự nhiên đâm đầu tìm chết, nàng sao có thể cho gã sắc mặt tốt.

-" Thí Thiên Tôn Giả đại giá quang lâm, không biết muốn uống chén trà của bổn môn không ?"

-" Ha hả, thôi khỏi, bổn tôn không muốn tới Diêm Vương điện báo danh ! Bổn tôn tới là có chuyện muốn nói với ngươi."

Uống trà của nàng, nếu nàng trong lúc tức giận mà thần không biết quỷ không hay hạ độc vào rượu, thế gã liền đi gặp liệt tổ liệt tông ngay.

Ha ha, gã chưa muốn chết.

Suy cho cùng nàng cũng là Luyện Đan Sư và là Y sư.

-" Chuyện gì ?"

Mặc Nguyệt thái độ hoà hoãn một chút, giọng cũng không quá mức gắt gao.

-" Về tiểu tử Thiên Xích Viêm, hẳn ngươi cũng biết thể chất tiểu tử đó không tốt, trình độ tu luyện này đã vượt xa khả năng của hắn, chỉ sợ tiểu tử đó chỉ còn hơn mười năm thời gian."

Mục Tiêu Thiên vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên mặt Mặc Nguyệt, thấy nàng căng thẳng, ánh mắt chăm chăm nhìn gã, tiếp tục nói :

-" Bí pháp mà tên tiểu tử kia sử dụng có tên là Minh Nguyên Quyết, nó giúp thực lực tăng mạnh nhưng thọ mệnh cũng đồng thời rút ngắn, nói trắng ra, tu vi càng cao bao nhiêu thì thọ mệnh sẽ bị rút ngắn bấy nhiêu, có lẽ vì thế mà tiểu tử kia không dám thăng cấp. Bổn tôn chỉ biết nhiêu đó, còn về biện pháp chữa trị, phải xem ngươi rồi nhưng Minh Nguyên Quyết một khi sử dụng, sẽ không có biện pháp cứu chữa nào đâu."

Thiên Xích Viêm là trời sinh song linh căn Quang Hoả, nhưng thể chất hắn không tốt, cũng từng bị phế một lần khi còn nhợt, điều này ảnh hưởng rất lớn đến hắn.

Tuy hắn là thiên tài, nhưng không ai biết hắn đã đánh đổi những gì để có được cái danh xưng thiên tài này.

Mục Tiêu Thiên khẽ nhắm mắt thở dài một tiếng, đáng tiếc một tiểu tử tuyệt mỹ lại si tình.

-" Đa tạ."

Mục Tiêu Thiên nhìn Mặc Nguyệt chắp tay, cúi đầu nói ra hai từ 'đa tạ'. Nữ nhân cao ngạo này không ngờ sẽ có ngày nàng cúi đầu nói đa tạ, mà tất cả đều vì một nam nhân.

-" Có đáng không ?"

Gã hỏi.

Nàng yêu tiểu tử kia như thế nhất định sẽ dốc sức cứu hắn, nhưng Minh Nguyên Quyết là trao đổi công bằng, không ai có thể xoay chuyển, cho dù là Đại La Thần Tiên cũng cứu không được, nếu tên tiểu tử đó chết, chỉ sợ nàng sẽ suy sụp, thống khổ, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tiền đồ của nàng sau này.

Cho nên gã mới hỏi 'có đáng không ?'

Mặc Nguyệt ngẩn người một lúc, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Mục Tiêu Thiên mà cười phá lên.

Mục Tiêu Thiên cả người chấn động, nàng cười rộ lên rất đẹp, đẹp đến kinh diễm lòng người, nhưng gã chấn động không phải vì nàng đẹp, mà là nụ cười của nàng, nó chân thật và tha thiết !

Trước đây nàng phần lớn chỉ là cười lạnh hoặc khinh thường, nhưng bây giờ, nụ cười của nàng lại vô cùng dịu dàng tha thiết, chân thật tới mức Mục Tiêu Thiên tưởng mình nhìn lầm.

Cái chân thật này, ngoại trừ Mặc Kinh Phong và Thiên Xích Viêm, nàng chưa cười với bất kỳ một ai cả.

-" Có, rất đáng !"

Mặc Nguyệt khẳng định, nghiêm túc nói.

Trong mắt nàng bây giờ một tia hung quang cũng không có, chỉ có dịu dàng, nhu tình, tha thiết.

Mục Tiêu Thiên cười khổ, xem chừng không phải chỉ tiểu tử kia si tình, mà nàng, cũng si tình.

-" Nhưng bổn tôn nghĩ ngươi vẫn đi tìm nam nhân khác thì hơn, trên đời này thiếu gì thanh niên tài tuấn."

Mục Tiêu Thiên lại khuyên, mặc dù gã biết rằng nói lời này với một thiếu nữ si tình thì cũng chẳng có tác dụng gì.

-" Tôn giả, khi nào người yêu người sẽ hiểu, chỉ cần một ngày Mặc Nguyệt ta còn tại, ta tuyệt đối sẽ không để chàng rời khỏi ta."

Mặc Nguyệt kiên định nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.