-" Đúng rồi phụ thân, vì sao trưởng lão vẫn chưa quay về ?"
Phong Như nghi hoặc chớp chớp mắt, trưởng lão trong miệng nàng ta chính là vị trưởng lão trấn tông lúc trước tới Đan Y Tông gây chuyện bị Mặc Nguyệt làm thịt.
-" Linh bài của trưởng lão vỡ rồi, e rằng đã chôn thây ở Đan Y Tông rồi."
Phong Phạm thần sắc nặng nề, tên trưởng lão trấn tông kia bản tính nôn nóng, chắc chắn chọc giận người trong Đan Y Tông, bị Đan Y Tông xử lý rồi.
Nếu không phải các trưởng lão trấn tông khác đang bế quan, ông ta cũng sẽ không để tên trưởng lão trấn tông tính tình nóng nảy đó chạy đến Đan Y Tông, ông ta bây giờ cũng không dám tới bên kia đòi công đạo, lỡ như chọc người Đan Y Tông tức giận, họ không bán đan dược cho Phong Thần Tông của ông ta nữa thì sao ?
Tức chết ông ta rồi mà !!!
Quả thật thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều !
-" Nữ nhi nghe nói Phượng Thiên Tông sắp có người thành hôn ?"
Phong Như thấy Phong Phạm càng lúc càng giận, vội vàng chuyển đề tài.
-" À, nghe nói là con của một tên trưởng lão chi thứ, tổ chức cũng không lớn, không mời ai."
Phong Phạm xoa xoa cằm.
-" Phụ thân không đi tham gia sao, cô cô cũng không đi ?"
Không phải khi Phượng Thiên Tông có dịp gì là hai người luôn chạy tới phỉ báng người ta sao ?
-" Cô cô con bây giờ đang bị ta cấm túc rồi, suốt ngày chạy ra ngoài gây chuyện, huống hồ chỉ là cưới con của một chi thứ, chúng ta đến làm gì ?"
Người ta chỉ là chi thứ không danh phận, ông ta thân là tông chủ Phong Thần Tông lại chạy tới, không phải quá mức hạ thấp thân phận à ?
Quả thật ba môn phái còn lại đều nghĩ như vậy, sẽ không định tới Phượng Thiên Tông gây chuyện, quá mất thân phận.
Nhưng nếu để bọn họ biết, người sắp thành thân là hai kẻ bọn họ muốn chia rẽ nhất, không biết sắc mặt sẽ có màu gì !
_____________________
Khi Mặc Nguyệt mang người quay về Phượng Thiên Tông, Phượng Thiên Tông nơi nơi đều giăng đè lồng treo lụa đỏ, trên cửa dán đầy chữ hỉ, vốn nên là không khí vui tươi, nhưng lại có cảm giác âm u, giống như đây không phải đám cưới mà là đám tang.
Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm bốn mắt nhìn nhau.
Đoàn người hạ khỏi phi kiếm, tiến vào từ cửa sau, nơi này là nơi ở của Thái Thượng Trưởng Lão, bình thường không ai được phép bén mảng tới, cho nên dù Mặc Nguyệt mang người tiến vào cũng không có ai phát hiện.
Vừa vào cửa, một cục bông tròn tròn đỏ rực đã lao tới, nhào vào lòng nàng.
Tiểu Điểu Nhi cười khanh khách, tiếng gọi vô cùng giòn giã :
-" Mẫu thân, phụ thân !"
-" Để con chờ lâu rồi."
Mặc Nguyệt ôn nhu vuốt ve mái tóc của Tiểu Điểu Nhi, Thiên Xích Viêm bên cạnh lại cảm thấy tên nhóc này thật không vừa mắt, nhéo nhéo má hồng của nó.
-" Phụ thân chơi xấu !"
Tiểu Điểu Nhi ôm má, trốn trong ngực Mặc Nguyệt.
-" Ba người vui vẻ quá nhỉ."
Mặc Kinh Phong và Vân Nhược Vũ đứng cách đó không xa, cười như không cười nhìn về phía bọn họ, Mặc Nguyệt phất phất tay để đám người phía sau lui ra.
-" Mọi thứ chuẩn bị thế nào rồi ?"
Mặc Nguyệt hỏi.
-" Rất ổn, giá y cũng đã đưa tới rồi."
Mặc Kinh Phong gật đầu nói.
-" Mấy trưởng lão cùng trưởng tử của Phượng Thiên gia chủ đã biết Phượng Thiên thiếu chủ tỉnh lại rồi, tuy chuyện này bị các Thái Thượng Trưởng Lão phong bế, nhưng e rằng cũng chẳng giấu được nữa !"
Vân Nhược Vũ lo lắng không yên, trước đây Phượng Thiên Tử Mạc tỉnh lại, vì để bảo toàn mọi chuyện sẽ thành công nên y vẫn ở tại chỗ các Thái Thượng Trưởng Lão, không biết làm sao bị đám trưởng lão kia phát hiện ra.
-" Nhi tử thấy bọn họ hình như muốn ép buộc gia gia làm gì đó, người ép buộc gia là người xấu !"
Tiểu Điểu Nhi mím chặt môi, biểu cảm tràn đầy tức giận.
Nó còn thấy gia gia nhíu mày giận dữ, bọn họ nhất định là kẻ xấu !
-" Vậy thì tốt nhất nên tiến hành ngay hôm nay, tránh cho đêm dài lắm mộng !"
Thiên Xích Viêm nheo nheo mắt, đáy mắt ánh lên tia sáng, nếu Tứ đại tông phái biết được Phượng Thiên Tử Mạc tỉnh lại, hôn lễ chắc chắn sẽ không thể thuận lợi tiến hành.
Mặc Nguyệt cũng gật đầu đồng ý.
Bỗng nhiên lúc này từ xa đi đến một hôi bào lão giả, lão chắp tay sau lưng, tư thế không kiêu ngạo không siểm nịnh, như một tiên nhân tiên phóng đạo cốt.
Đại trưởng lão.
Mặc Kinh Phong vừa liếc mắt là biết lão giả này là ai, nhưng Mặc Nguyệt lại không biết.
Mặc Kinh Phong ôm quyền, cùng Vân Nhược Vũ cúi đầu :
-" Đại trưởng lão."
Mặc Nguyệt ánh mắt sáng ngời quét qua đại trưởng lão, hoá ra lão là trưởng bối của mình à ?
-" Đại trưởng lão."
Mặc Nguyệt cùng Thiên Xích Viêm liếc nhau một cái, đồng thời cúi đầu ôm quyền thi lễ với trưởng bối, nhìn không ra khuyết điểm.
-" Tiểu thiếu gia, tiểu thư, Vân cô nương, Thiên công tử, tông chủ cho mời."
Đại trưởng lão làm dấu mời, tất nhiên là không cho phép cự tuyệt.
Bốn người bất đắc dĩ đi theo.
___________________________
Trong phòng nghị sự, tất cả các trưởng lão đều tụ tập tại đây, tông chủ Phượng Thiên lão gia tử ngồi ở chủ vị, bên tay trái là nam tử tuấn mỹ bất phàm, một thân khí tức lạnh lùng tàn khốc, chỉ đơn thuần là ánh mât liếc qua cũng khiến đám trưởng lão sởn tóc gáy.
Tay phải là một nam nhân thoạt nhìn ôn nhu nho nhã, hiền lành dễ tiếp xúc, bất quá sâu trong mắt lại là một mảnh âm trầm mưu tính.