Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 21: Mặc Liên bị phạt



Liễu Nham dĩ nhiên sẽ không buông tha, tiếp câu sau của Thiên Xích Viêm :

-" Thân là khuê các tiểu thư, học múa cũng là để giúp ích, ít nhất là biết cổ vũ tinh thần hay chúc thọ, Mặc Liên tiểu thư đây lại biến hoá thành vũ kỹ thanh lâu, người cho rằng ai ở đâu cũng thích những nữ tử phong tình lẵng lơ ? Múa những điệu để bàn dân thiên hạ ngắm nhìn ? Sao tiểu thư không suy nghĩ trước khi múa, chẳng lẽ người có ý xem tất cả chúng ta ngồi đây là nam tử chuyên ghé thanh lâu ? Mặc Liên tiểu thư không sợ làm bẩm mắt hoàng thượng, hoàng hậu, thái hậu ?"

-" Nếu ngươi muốn làm kỹ nữ thanh lâu, bổn vương không ngại đem ngươi đi bán đâu, tránh ở đây làm bẩn mắt phụ hoàng cùng tổ mẫu, cũng tránh lại khéo Nguyệt nhi vào mấy cái chuyện dơ bẩn này."

Một lần nữa mọi người hít phải ngụm khí lạnh.

Độc !

Quả nhiên rất độc !

Từ một lời nói liền đem vũ kỹ của đệ nhất tài nữ thành vũ kỹ thanh lâu, không những thế còn chọc tới tận Viêm Tần vương, mọi người âm thầm liếc nhìn nhau, đều thấy hoảnh sợ trong mắt đối phương, thầm nghĩ sau này tránh chọc tới vị Liễu trang chủ độc miệng kia, kẻo có ngày hắn xuyên tạc tới tận thế giới nào thì khổ.

Sắc mặt của Mặc Liên cùng Mặc Đặc chuyển thành màu xanh đỏ tím vàng như cầu vồng cực kỳ đẹp mắt, Mặc Nguyệt cười thầm, đúng là Liễu Nham không phải tên dễ chọc, ngày đó nàng cứu hắn quả nhiên không phải lựa chọn sai lầm, lại phối hợp rất ăn ý với Thiên Xích Viêm là người dám nói dám làm đúng là một cặp. Nhưng Thiên Huyết Tô, hoàng hậu và thái hậu mới không cần nhắc đến, hàn khí từ người ông toả ra như đóng băng mọi thứ.

Thiên Huyết Tô ghét nhất là kỹ nữ, căn bản ông từng yêu chân thành một kỹ nữ, cuối cùng lại bị phản bội. Nàng biết vì nguyên một kiếp nàng đã điều tra ông vì y, kiếp này nàng muốn sử dụng điểm này để giáng một gậy vào Mặc Liên, không thể tin Liễu Nham dễ dàng khơi lại chuyện xưa như thế.

Thiên Dạ lên tiếng cầu xin :

-" Phụ hoàng, có lẽ Liên nhi không cố ý."

Tiếng xì xào bàn tán sôi nổi :

-" Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong."

-" Đến cả tỷ tỷ cũng muốn ép để mua vui cho người khác."

-" Thất hoàng tử sao còn bảo vệ nàng ta ?"

-" Vô liêm sĩ."

............

Nước mắt Mặc Liên lăn dài trên gò má, nàng ta nhanh chóng quỳ xuống khấu đầu :

-" Hoàng thượng, dân nữ biết sai rồi, xin người trách tội. "

-" Hoàng thượng, thần/ thần phụ thỉnh cầu người tha Liên nhi."

Mặc Đặc, Thuân thị cùng quỳ gối cầu xin. Mặc Nguyệt gắt gao nắm chặt tay, bọn họ chưa bao giờ vì nàng mà cầu xin như thế, được... được lắm....hôm nay ta cho các ngươi thấy con gái yêu của mình chịu đau, cho các ngươi trả lại những gì đã cướp của ta.

Một bóng người lao đến ôm chặt lấy Mặc Liên, nói :

-" Hoàng thượng, Liên nhi tuổi nhỏ, nói năng không hiểu chuyện, mong người lượng thứ."

Mặc Liên ngẩn ra, Mặc Nguyệt nhanh chóng kéo nàng ta dậy ôm vào lòng như bảo vệ muội muội ruột :

-" Hoàng thượng, thái hậu hoàng hậu anh minh, xin hãy tha cho Liên nhi lần này."

Một màn khiến mọi người không kịp phản ứng, chỉ có Như Mộng, Liễu Nham cười lạnh, tiểu thư/chủ nhân mà tốt đến mức bảo vệ nàng ta mặt trời mọc ngược.

-" Hoàng thượng, hãy để dân nữ thay muội ấy chịu phạt."

Mặc Nguyệt giơ cao tay, chuẩn bị tát vào mặt mình, một bàn tay to lớn ấm áp giữ tay nàng lại, Thiên Huyết Tô đập tay vào long ỷ, hừ lạnh :

-" Trẫm không phải kẻ mù, Nguyệt nhi quá lương thiện rồi, kẻ làm thì phải chịu, bất kính với tỷ tỷ như thế, lôi ra ngoài đánh 100 cái tát."

Thiên Xích Viêm buông lỏng tay nàng, liền lập tức nàng ôm trọn lấy Mặc Liên lắc đầu nói :

-" Không được đâu hoàng thượng, Liên nhi sẽ không chịu nổi mất."

Thiên Dạ nhìn hai vị đại mỹ nhân trước mặt, phản đối :

-"Phụ hoàng hay thôi bỏ qua đi."

Thiên Huyết Tô trừng mắt :

-" Lùi sang một bên."

Hoàng hậu ngồi bên không nói, cười trừ. Ai chết cũng được, miễn sao thái tử chi vị vẫn ở trong tay con trai bà là được. Thái hậu thấy nàng kịch liệt phản đối liền đau đầu không thôi. Đứa trẻ Nguyệt nhi quá ngây thơ rồi, bị muội ruột nói như thế vẫn tin nàng ta là muội muội tốt, bà ra lệnh :

-" Nguyệt nhi, tránh sang một bên, người đâu lôi ra đánh."

Nàng ngoan ngoãn tránh sang, Mặc Liên ngơ ngẩn để mặc mình bị kéo đi, lúc này nàng ta mới thấy sự khinh bỉ mọi đáy mắt nàng, Mặc Liên hiểu, nàng ta bị nàng tính kế.

Từ ngoài vọng vào tiếng bạt tay rõ mồn một.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.