Hôm sau Lý Minh Kỳ dậy khá trễ, đầu mơ hồ có dấu hiệu nóng lên. Mấy ngày nay đường xa mệt nhọc, ban ngày ướt mưa nhiễm lạnh, buổi tối lại không
nghỉ ngơi tốt, không bệnh mới là chuyện lạ. Nàng biết ba người hôm qua
là huynh đệ đồng môn của Trầm Ngạn Khanh, kiếp trước nàng chưa từng tiếp xúc gần, mỗi lần gặp mặt ba người đó cũng chưa từng hòa nhã, luôn hỏi
vì sao nàng không rời xa tiểu sư đệ một chút, hỏi vì sao nàng chưa chết, sao lại khiến mọi người đều khốn khổ.
“Khách quan đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ?” Tiểu nhị thấy Lý Minh Kỳ xuống lầu, cười ha ha đon đả tiếp đón.
Trên mặt Lý Minh Kỳ mang mặt nạ, không chút nhìn ra là kỳ thật nàng đã
sốt đỏ cả mặt, nàng cười lễ phép với tiểu nhị, “Cũng không tệ lắm, phiền tiểu nhị ca, chuẩn bị giúp ta một ít lương khô mang theo trên đường, ta muốn đi.” Nàng tự hỏi ba người đó đang ở đây, có phải Trầm Ngạn Khanh
cũng đang ở nơi này không? Nếu phải liệu nàng có nên tìm hắn nói chuyện? Cách một đời, hắn có nghĩ nàng là một kẻ lừa đảo không? Dù sao nữ nhân
chủ động luôn khiến người ta coi thường, bất quá chuyện này chẳng sao
hết, chỉ cần bọn họ kết thúc là được.
“Được rồi, khách quan yên tâm, đảm bảo ngài sẽ vừa lòng.”
Lý Minh Kỳ không muốn ở lâu, dùng điểm tâm chỉ đơn giản là húp một ít
cháo và ăn một quả trứng luộc, khi rời khỏi còn cố ý hỏi một câu: “Tiểu
nhị ca, ta hỏi ngươi một chuyện, vị nam tử áo đỏ hôm qua là ai thế?”
“Chuyện này tiểu nhân cũng không rõ, bọn họ ở đây ba ngày, hôm nay trời
còn chưa sáng đã rời đi.” Tiểu nhị gãi gãi đầu, với ba vị khách kia, y
có ấn tượng rất sâu.
Lý Minh Kỳ nghe xong nhíu mày, sao lại vội vã rời đi như vậy, “Ta thấy
bộ dạng vị công tử kia trong trẻo, có chút tò mò, cũng không có ác ý,
ngươi có biết bọn họ đi theo hướng nào không?”
“Ừm, xem phương hướng hẳn là đến Thượng Kinh, khách quan không cần giải
thích, ba người kia đều là người luyện võ, ai mà gây chuyện với họ chắc
chẳng còn đường sống.”
“Cám ơn ngươi, cái này xin hãy nhận lấy.” Lý Minh Kỳ bị lời của tiểu nhị làm đỏ mặt, giải thích của nàng thật có chút dư thừa, bất quá trên mặt
nàng chẳng lộ ra chút ngượng ngùng nào.
“Không cần, khách quan giữ lại để dùng trên đường đi, lần sau đi ngang
qua đây, ghé vào ủng hộ khách điếm chúng tôi là được rồi.” Tiểu nhị đột
nhiên nói thêm: “Khách quan hẳn là người xứ khác, nơi đây có nhiều kẻ
cắp, ngài nên để ý tránh bị trộm.” Vị khách này có vẻ rất thành thật.
Từ khi Lý Minh Kỳ rời nhà, lần đầu gặp được người lương thiện như vậy,
nhìn gương mặt hiền lành chất phát của tiểu nhị, không khỏi cảm kích vạn phần, càng cảm thấy tiểu nhị hiền hậu dễ gần, “Ta biết rồi.”
Bên ngoài trời vẫn còn tối, mặt trời lúc ẩn lúc hiện, gió lạnh từng cơn, Lý Minh Kỳ không khỏi siết chặt quần áo trên người, cảm giác giày vò
khi lang bạt chẳng người thân, nàng đã hiểu.
Lúc đi ngang qua chợ, nàng bị một người kéo tay giữ lại, Lý Minh Kỳ
hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là một tấm bảng lớn, trên đó viết
Đoán đâu trúng đó.
“Ái chà chà, công tử, số mạng của ngươi rất kỳ lạ, lão phu xem tướng nhiều năm, lần đầu gặp được người như ngài.”
Lý Minh Kỳ biết rõ thầy tướng số ven đường, hơn phân nửa là lừa gạt,
nhưng vẫn nhịn không được mà thầm căng thẳng, “Vị cư sĩ này, trên người
ta không có tiền.”
“Gì chứ, ai nói cần tiền của ngươi, chàng trai trẻ đừng tức giận, ta thấy giữa ấn đường ngươi tối đen, không phải là điềm tốt, phải biết rằng đời người không
dễ sống được một lần, ta khuyên ngươi ở đâu thì nên về chỗ đó, bằng
không sẽ vui buồn lẫn lộn, vô cùng bất ổn.”
Lý Minh Kỳ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ người này thật sự là cao nhân, “Cư sĩ có biện pháp phá giải ư?”
Nghe thấy lời của Lý Minh Kỳ, ánh mắt vị cư sĩ này sáng lên, nghĩ là sẽ
được lợi, “Biện pháp là có, chỉ cần công tử tỏ chút lòng thành, lão phu
liền chỉ cho ngươi một con đường sáng, thế nào?”
Lý Minh Kỳ nghe xong liền giận mình ‘có bệnh liền tìm thầy khắp nơi’,
cũng không quan tâm lão nói những gì, “Thật có lỗi, tiểu sinh thật sự
không có tiền.”
Nói xong nhanh chóng lui về phía sau, không ngờ lại bị một gã lưu manh ở phía sau xô tới. Lý Minh Kỳ không đề phòng, túi hành lý trên người bị
rơi xuống đất, gã lưu manh nhanh tay lẹ mắt tóm lấy rồi bỏ chạy.
Lý Minh Kỳ vừa vội vừa giận, thứ duy nhất đáng giá trong túi chính là
miếng ngọc Phượng, nếu mất, sẽ rất phiền. Nàng cố sức đuổi theo, nào
biết gã lưu manh kia vừa rẽ vào một cái ngõ liền biến mất tăm. Lý Minh
Kỳ ủ rũ muốn cào tường, giờ phải làm sao đây? Nàng không quen biết ai,
chạy đi đâu tìm tên trộm kia? Không có ngọc bội làm tín vật, nàng nên nói thế nào với hắn đây? Hắn sẽ tin sao?
“Hẳn đây là lần đầu vị huynh đài này rời nhà?” Trên chợ có một tú tài
làm nghề kể chuyện, thấy mắt nàng dại ra, cũng có chút đồng tình.
“Vị đại ca này, ngươi có biết tên trộm kia là ai không? Đang ở nơi nào?”
“Ta khuyên ngươi vẫn nên chịu thiệt để yên thân, tên trộm đó tên là
Thuận Tử, gia cảnh rất phức tạp, đừng chọc tới gã, một lần vấp ngã một
lần khôn, ra ngoài một mình, tiền tài đừng chỉ gom vào một nơi, chợ này
trộm cắp không ít, phải để ý một chút.”
Đêm qua Thuận Tử thua không ít tiền, sáng nay về nhà liền bị mẹ già ở
nhà tát cho một cái, tâm trạng vô cùng khó chịu. Gã đã không vui, liền
không muốn người khác vui, người khác khó chịu, tâm trạng gã liền tốt
hơn rất nhiều, có phải là phép dịch chuyển không? Thuận Tử bước ra khỏi
Câu Lan* viện, đi thẳng vào chợ, liếc mắt một cái liền thấy một thư sinh áo trắng, dáng vẻ thực gầy yếu, rất dễ để bắt nạt, lại mới rời khỏi
Tùng Hạc lâu, trên người nhất định có không ít bạc, tiền đánh bạc của
ông đây có thể thu hồi rồi. (*nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên)
Thuận Tử vô cùng quen tay quen việc tóm lấy túi đồ, vùng thoát khỏi
người mất của, đến chỗ không người, mở túi ra, bên trong chỉ có hai bộ
quần áo, một xu cũng không có, Thuận Tử bắt đầu chửi rủa.
Vừa muốn ném quần áo xuống dẫm đạp, đột nhiên cảm thấy quần áo hơi cộm,
xé rách, lộ ra một miếng ngọc Phượng vô cùng sống động. Ánh mắt Thuận Tử lập tức mở to, ngọc này đúng là bảo vật, vô giá. Gã nâng miếng ngọc
lên, nương theo ánh nắng mỏng manh, nhìn kỹ, con Phượng trên ngọc bội
như còn sống, rất sống động, Thuận Tử nuốt nước miếng ừng ực, “Mẹ ơi,
giàu to rồi.”
Thuận Tử nhìn trái ngó phải, thấy không có ai bèn giấu kỹ miếng ngọc vào người, chạy thẳng về Hoan Hỉ lâu, lão nương nhà gã đang huấn luyện các
cô nương trong lâu, Thuận Tử gấp gáp không thôi, kéo mẹ gã lên lầu.
“Ngóc con, chán sống rồi sao?” Sáng sớm Thúy nương đã không vui, bị nha
đầu làm vỡ chiếc bình hoa yêu thích, thằng con trai hư hỏng nhà mình lại ba ngày hai bữa chọc giận bà, khiến bà ca thán về nghiệp chướng đời
trước, không biết phải sống sao đây.
“Mẹ già ơi, mẹ xem con mang thứ tốt gì về nè.” Thuận Tử bị đánh dày da,
không sợ đau, lấy ngọc bội ra quơ trước mắt mẹ mình, cười cực kỳ ghê
tởm.
Thúy nương cũng là người biết nhìn hàng, vừa thấy hai mắt liền tỏa sáng, thứ tốt như vậy, bán đi liền đủ cho mẹ con họ sống sung sướng nửa đời
sau. Nhưng nghĩ kỹ lại, người có được miếng ngọc này chắc cũng không tầm thường, chẳng nhẽ con mình đã trộm của người không nên trộm, “Nói,
thằng nhóc này lại lừa gạt ai sao? Ngọc này từ đâu mà có?”
“Mẹ à, mẹ nghe con nói, miếng ngọc này con trộm được từ một tên thư sinh áo trắng, nhìn dáng vẻ của y sao có thể là người có thân phận địa vị.
Còn nữa, ở cái đất Lâm Nghi này, y có thể làm khó dễ được mình sao, chỉ
cần ngọc bội này rời tay, y tìm được chẳng phải cũng chỉ là người khác
thôi sao?”
“Thằng nhóc này cũng khôn lanh đó.” Thúy nương đảo tròng mắt, thầm nghĩ
có tiền thì chẳng sợ gì nữa, chỉ là sang tay miếng ngọc này cũng không
dễ dàng, xem ra phải tìm gã nhân tình ở huyện nha kể lể một hơi mới
được.