Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 102: Không cần mạng của ngươi



Rốt cục Trầm Ngạn Khanh cũng mở mắt, gió bão trong mắt đã bình ổn, bình tĩnh tự thuật: “Tiểu sư muội, nhiều năm qua, ta tự nhận đã đối xử với muội không tệ, vì sao muội lại phản bội.”

Triệu Hân Linh tuyệt vọng ngẩng đầu, từ khi gặp hắn, chính mình liền rơi vào cạm bẫy sâu nhất, nàng chỉ có thể giương mắt nhìn mình càng lún càng sâu.

Trầm Ngạn Khanh với nàng, là nam nhân bắt buộc không thể không gả, có lực hấp dẫn đòi mạng với nàng, tựa như thuốc phiện. Nàng làm bộ như không nhìn thấy sự lạnh lùng của hắn, không nhìn thấy sự đáng sợ của hắn, không nhìn thấy phiền chán ẩn dưới sự lạnh lùng của hắn. Vậy cái mà nàng nhìn thấy là gì? Dung mạo của hắn? Thân phận của hắn? Cùng với vinh quang mà hắn sẽ cho nàng trong tương lai? Không, không phải, là vì nàng thương hắn nên mới muốn gả cho hắn.

”Tiểu sư huynh, tình nghĩa của muội với huynh, huynh nhìn thấy mấy phần? Muội yêu huynh thì có gì sai?” Đối với Lý Minh Kỳ không nghe theo sao huynh lại yêu thích cưỡng ép đoạt lấy? Không nghe theo sao lại ở cùng nhau? Trong tình yêu, muội chỉ không mạnh mẽ như huynh, không tâm cơ thâm trầm như huynh mà thôi, muội yêu trong vị thế thấp kém, thì có gì sai?

”Ngay từ đầu muội đã bước lầm đường, muội có biết cái gì gọi là yêu không?” Trầm Ngạn Khanh vuốt vuốt mi tâm, đôi mắt lạnh như bị đóng băng, cả người đều tỏa khí lạnh. Sao hắn có thể chịu đựng nàng ta được nhiều năm đến vậy, vì sao không sớm ném nàng ta xuống núi nhỉ?

”Tiểu sư huynh, sao huynh chọn nàng ta mà không quan tâm đến muội? Huynh nói cho muội biết đi, để muội có chết cũng chết rõ ràng, được không?” Lý Minh Kỳ xuất hiện một cách kỳ lạ, hủy đi từng nền móng mà nàng tỉ mỉ củng cố, nàng ta có gì tốt chứ? Sao xứng mặc bộ áo cưới màu đỏ kia. Áp lực dưới đáy lòng khiến ý nghĩ trong đầu không bị khống chế mà bùng nổ thốt ra khỏi miệng, cũng quên tình cảnh của mình vào giờ phút này. Nàng đi đến bước này, không phải đều do ghen tị gây họa sao, không phải đều bởi vì yêu sao?

”Ta chưa bao giờ phải giải thích lý do, nể mặt hai vị sư huynh, ta không thể giết ngươi, mọi thứ Vô Trần cung cho ngươi đều phải trả lại hết, tự phế võ công xuống núi đi.”

”Không... Ta không muốn.” Một tiếng thét thê lương vang lên, dung nhan mềm mại xinh đẹp trở nên vô cùng dữ tợn, “Ta không muốn rời đi, ta là một phần tử của Vô Trần cung, ngươi không thể đuổi ta đi, ta muốn gặp sư phụ… đại sư huynh, tam sư huynh, các huynh hãy giúp muội.”

”Náo loạn đủ chưa.” Phong Thiển Ảnh chịu không nổi nàng ta kêu la ầm ĩ, quát khẽ một câu.

Triệu Hân Linh thấy rõ tình cảnh, biết kêu rách họng cũng sẽ không có ai quan tâm đến mình. Vẻ mặt của nàng ta thay đổi bất thường, khóc như hoa lê đẫm mưa cầu xin, “Tiểu sư huynh, muội sẽ không bao giờ chọc giận huynh nữa, muội sai thật rồi, huynh đánh muội mắng muội đều được, đừng đuổi muội đi. Muội sẽ không điêu ngoa tùy hứng nữa, huynh bảo gì muội sẽ nghe nấy, được không?”

”Tiểu sư huynh, chỉ vì muội yêu thích huynh mà thôi, huynh suy xét tình cảm nhiều năm của chúng ta, tha cho muội lần này được không? Muội sẽ không bao giờ cãi lại, không bao giờ cãi lại nữa. Huynh bắt muội làm nô làm tì làm thiếp đều không sao cả, chỉ cần cho muội ở lại bên cạnh huynh là được, được không? Tiểu sư huynh, muội van xin huynh.”

Tiếng khóc vang từng trận, khổ cho nàng ta còn nói ra từng chữ rõ ràng đến vậy. Phong Thiển Ảnh xoay mình nhìn lên trời xem thường, lớn đến bây giờ mới lần đầu gặp kẻ đê tiện như vậy, trước mặt mọi người mà cũng không cần chút tự tôn, không ngại xấu hổ, thực nên để Tô Diễn đến xem, xem thử rốt cuộc người trong lòng đệ ấy có đức hạnh gì, không có dáng vẻ bề ngoài đó, thì có đáng khiến cho người ta đau lòng thương xót không? Thực hận không thể tát một cái. Hừ, thế mà còn sống cùng nàng ta hơn mười năm, mẹ nó chứ, đúng là thứ người đáng ghét.

Trầm Ngạn Khanh bỏ qua cái kẻ đang nhào tới, đêm nay đã lãng phí quá nhiều thời gian, hắn không có kiên nhẫn tiếp tục xem nữa, cất giọng lạnh lùng: “Thiển Ảnh, nơi này giao lại cho huynh.”

”Ngạn Khanh, đệ nhanh về đi, Minh Kỳ tỉnh lại không thấy đệ bên người, e là sẽ sốt ruột.”

Thân mình Triệu Hân Linh mềm nhũn, vẻ mặt càng tỏ vẻ đáng thương, mềm mại tựa lên mặt đất, có chút sơ ý khiến từ trong lòng rơi ra một vật.

Phong Thiển Ảnh nhanh tay lẹ mắt nhặt lên, mở ra xem, trên bìa sách là vài chữ to, Ảo Ảnh Mê Tung thuật*, “Tiểu sư muội, muội còn không thừa nhận sao? Vậy muội nói thử cho ta biết, đây là cái gì?” (*hình như giống chiêu phân thân của Naruto)

”Đây... Đây là cái gì, muội... muội không biết, vì sao nó lại xuất hiện trên người muội. Tiểu sư huynh, huynh đừng đi, huynh hãy nghe muội giải thích, nghe muội giải thích được không?” Triệu Hân Linh lao mình về phía trước muốn cướp lại, đồng thời còn muốn quay đầu giữ chân người sắp đi.

Tay cầm sách của Phong Thiển Ảnh đặt bên cổ nàng ta một chút, một mạch ngầm theo kinh mạch chảy mạnh về đan điền, đồng thời nhét cho nàng ta một viên thuốc, “Tiểu sư muội, muội có lời gì vẫn nên nói với ta thôi.” Ngay cả bản thân ta còn hận không thể một tát đánh chết ngươi, Ngạn Khanh không thể vất vả chịu nhịn hơn đâu.

Triệu Hân Linh kêu đau một tiếng, đại huyệt cao thấp quanh thân truyền đến loại đau đớn như bị kim đâm, “Sư huynh... Sư huynh tha cho muội đi.”

”Thường nghe người ta nói, ‘nọc độc rắn Thanh Trúc, kim độc của ong vàng, hai loại này không độc, độc nhất - dạ đàn bà’.” Phong Thiển Ảnh khẽ thở dài không thể nghe thấy, nhìn nàng ta đau đớn, lại không chút không đành lòng, ngược lại có cảm giác hiểu ra cái gọi là ‘tự làm bậy không thể sống’.

Bốn tử sĩ thấy chủ nhân đau đớn đến vậy, miệng lại không thể nói, chỉ có thể giãy giụa, muốn khiến cho Phong Thiển Ảnh chú ý, hận không thể chịu thay chủ nhân.

”Các ngươi đau lòng cho chủ nhân sao? Đừng vội, các ngươi sẽ được đồng cam cộng khổ thôi. Ha ha, tiểu sư muội, nhẫn nhịn tàn nhẫn mạnh mẽ của muội đều biến đi đâu hết rồi? Hôm qua còn ngấm ngầm tác oai tác quái, không chỉ trộm sách ngọc trong cung, còn bỏ tiền làm ác, muốn biến một hôn lễ tốt đẹp thành chướng khí mù mịt, muội định khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của ai đây? Thông minh trí tuệ của muội chạy đi đâu rồi? Sao lại cho phép muội làm ra chuyện ngu xuẩn đến thế? Tiểu sư muội, muội thật khiến ta thất vọng rồi.”

Nước mắt làm nhòe gương mặt, thân thể nàng ta quay cuồng trên mặt đất, đau đớn kịch liệt khiến nàng ta khó thở, không thể lớn tiếng hô quát, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở. Phong Thiển Ảnh chỉ độc ác đứng xem, nàng ta giãy giụa ngẩng đầu lên, cầu xin: “Hu hu... Sư huynh... Muội sai rồi... A... Tha cho muội.”

”Yên tâm đi, ta sẽ không giết muội, lúc này chỉ như kim đâm vào tim thôi, qua tối nay, việc gì cũng không nhớ rõ, như thế cũng không phụ tình cảm huynh muội của ta và muội rồi.” Nếu muốn trả lại tất cả cho Vô Trần cung, đương nhiên cũng bao gồm trí nhớ, hắn nhìn tiểu sư muội quay cuồng, thở dài thật khẽ đến mức không thể nghe thấy, không biết Tô Diễn có thật sự buông bỏ chuyện này được không.

Hờn tủi trong mắt Triệu Hân Linh biến mất, chỉ còn sợ hãi, nàng tình nguyện để bọn họ đánh nàng tra tấn nàng, “Đừng... Sư huynh... Sư huynh... Cứu muội.” Không nhớ rõ điều gì, sống còn ý nghĩa gì chứ? Thời thơ ấu vui tươi, lúc tình đầu chớm nở, phụ thân tha thiết chờ mong, đã biết bao năm vất vả trả giá, đều sắp hóa thành bọt nước, đều sắp tan thành mây khói, nàng không muốn chỉ còn hai bàn tay trắng, trán dùng sức dập xuống đất, nếu vậy nàng tình nguyện chết đi.

Phong Thiển Ảnh đè bờ vai nàng ta lại, lộ vẻ dịu dàng, “Tiểu sư muội, qua tối nay, duyên huynh muội của ta và muội liền cắt đứt, muội còn nguyện vọng gì không?”

Tầm mắt Triệu Hân Linh tìm nửa ngày, mới nhìn được đến hắn, hai tay với lên cánh tay của hắn, “Sư huynh... có thể để muội gặp Diễn ca ca không? Van xin huynh.”

Phong Thiển Ảnh đóng chặt mắt, sớm biết thế này sao lúc trước còn làm, ngươi đã tổn thương đệ ấy quá sâu, còn muốn kéo đệ ấy cùng xuống Địa ngục sao? Lạnh lùng cười, bàn tay phải hạ xuống, trong ánh mắt không thể tin của nàng ta, đánh vỡ đan điền của nàng ta, “Tiểu sư muội, không gặp được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.