Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 109: Đấu



Tô Diễn đứng cách hai bước bên cạnh, mở to hai mắt, nhìn tiểu sư đệ từ đầu đến chân một lần, rất chân thành lương thiện nở nụ cười, “Tiểu sư đệ, ở đây, cả ở đây nữa.” Hắn sờ sờ cằm, lại sờ sờ cổ mình, không ngại học hỏi kẻ dưới, nói: “Thiển Ảnh, miệng sâu lớn vậy sao?” Màu rất nhạt, nhưng phải nói là rất đẹp mắt, vừa nhìn liền biết là kiệt tác của Minh Kỳ, đừng nói là đêm qua thừa dịp tiểu sư đệ ngủ mà gây ra nhé? Có thể giấu giếm được tiểu sư đệ thật đúng là không dễ dàng, điều này cũng chứng tỏ, tiểu sư đệ không hề đề phòng nàng.

Phong Thiển Ảnh chỉ sợ việc còn chưa đủ lớn, nghĩa lớn ngang trời nói: “Lão Tứ, mau đến cho ca ca coi xem, sâu gì mà lớn gan thế, lại dám cắn người, nếu đúng thế, huynh sẽ dạy dỗ nó cho.” Vốn nghĩ Minh Kỳ là con thỏ đơn thuần, không ngờ cũng biết ăn thịt, thật cũng không tệ, chuyện như vậy về sau vẫn nên làm nhiều một chút.

Hai vị Sư đệ là đang tìm ngược sao? Không cảm thấy càng ngày càng lạnh sao? Bất quá, suốt hai mươi năm tiểu sư đệ mới có một lần gây trò cười như vậy, không cười một trận, thì thực có lỗi với tinh thần không biết sợ của Minh Kỳ.

Quân Nho thật không nhịn nổi nữa, cười ha ha nói: “Sư đệ, tục ngữ nói oan có đầu nợ có chủ, nếu đệ tức giận, thì đừng tìm sai đối tượng.”

Trầm Ngạn Khanh đâu có ngốc, sao không nghe ra bọn họ đang chế nhạo, không phải chỉ vài dấu hôn thôi sao, đáng cười vậy sao? Hắn sờ sờ cằm mình, Kỳ Kỳ làm thật sao? Tâm tình trở nên vô cùng kỳ diệu. Có chút muốn cười, muốn ôm nàng hung hăng hôn vài cái, ai bảo nàng tác quái, lại dám để phu quân nhà mình mang dấu hôn đầy mặt ra cửa, chả trách sao một gã rồi hai gã đều kỳ quái cười như không cười.

Vấn đề đâu còn có đó, hắn đã hiểu rõ rồi, tức giận hay không chỉ cần một dấu hiệu mà thôi, đường đường là cung chủ đứng đầu một cung lại thành trò cười cho mọi người, sao có thể nhịn? “Mọi người rảnh quá phải không? Nên tìm chút chuyện cho mọi người làm nhỉ.” Giọng điệu bình tĩnh lại có chút cảm giác cắn răng.

Ba Sư huynh đệ vô cùng hiểu biết hắn, đương nhiên sẽ không bị hắn dọa, ngược lại có chút ngạc nhiên về thái độ của hắn, thế mà không lập tức bước lên tẩn bọn họ một trận.

Phong Thiển Ảnh xoa bụng, khóe miệng càng nhếch càng lớn, “Úi chà, úi chà, bụng ta vẫn còn đau đây.”

”Do đói hay do vui sướng khi người gặp họa?” Tô Diễn trước nay vô cùng hiểu hắn ta, vào lúc cần thiết tuyệt đối không để hắn ta tẻ nhạt biểu diễn một mình.

Trầm Ngạn Khanh chắp tay sau lưng, nhìn không ra cảm xúc, hôm nay gọi bọn họ đến vốn để thắt chặt tình cảm, “Nếu các sư huynh đã hâm mộ như vậy, không bằng một người tiếp một người, cùng xông lên ứng với lời thề có phước cùng hưởng đi.”

Chịu gì thì cũng không chịu thiệt! Đây là điều thứ nhất của cung quy Vô Trần cung, thân là cung chủ đương nhiên phải đi trước làm gương, thề sống chết bảo vệ mới đúng, “Sư đệ đây vừa lĩnh ngộ được một điều, xin ba vị sư huynh chỉ giáo.”

Thân hình cao to như mọc rễ trên mặt đất, hai tay sau lưng đột nhiên xoay vặn, bàn tay trào ra lực hút, bông tuyết màu trắng tung bay cuồn cuộn không ngừng tập trung vào lòng bàn tay hắn, ngưng tụ lại thành viên, mức độ nguy hiểm đã gia tăng gấp bội.

Nhóm Quân Nho rõ ràng cảm giác được không khí quanh thân thay đổi, so chiêu với tiểu sư đệ quả không thể tùy ý qua loa.

”Tiểu sư đệ, thật hẹp hòi mà, không phải chỉ nhìn một cái cười một trận thôi sao.” Phong Thiển Ảnh bực bội, nực cười, ai ở không rảnh rỗi muốn bị đánh đâu.

Không khí căng thẳng, hết sức căng thẳng.

Tô Diễn liếm liếm môi khô, mắt to đen bóng híp thành một đường, phát ra ánh lửa, “Nhị Sư Huynh, huynh đừng không tiền đồ như vậy được không? Đại sư huynh, chúng ta cùng lên thôi.” Biết rõ sẽ thất bại thảm hại, hắn cũng không nhịn được hăng hái, so chiêu với cao thủ, đối với tu vi của bản thân rất có lợi, mặc dù trả giá là bị tẩn ba ngày không xuống được giường, hắn cũng chấp nhận.

Quân Nho vỗ vỗ bả vai Tô Diễn, cảm xúc của Tam Sư Đệ rất không ổn định, gần đây tính tình thường xuyên hấp tấp lại rất dễ nổi giận, biết đáy lòng sư đệ có một con thú nhỏ nóng lòng muốn xông ra, muốn dốc hết sức lực một lần, “Bình tĩnh một chút.”

Phong Thiển Ảnh nhảy ra rất xa, cách bọn họ thật xa, liên tục xua tay với Trầm Ngạn Khanh, cười lấy lòng: “Ngạn Khanh à, trong cung còn có khách đó, đừng để người ngoài nhìn thấy mà chê cười, đệ nói phải không. Muốn đánh, đệ đánh bọn họ đi, ta không tham gia đâu.” Hắn yêu nhất chính là mặt mình, nếu giống như lời tiểu sư đệ, cũng mang cái mặt đỏ bầm, rất khó nói mà cũng không dễ nhìn, chủ yếu là, về rồi thì phải ăn nói thế nào với vợ đây? Đến lúc đó lại gây ra gia bạo, hắn làm sao mà chịu nổi.

Trầm Ngạn Khanh híp mắt, vẻ mặt nghiền ngẫm, ngôn từ bá đạo, “Ai dám cười.” Không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định, băng nắm trong tay đã to bằng đầu trẻ sơ sinh, hắn ước lượng trọng lượng trong tay, đủ rồi, nên thử với ai trước đây?

Phong Thiển Ảnh dậm chân, nghiến răng nghiến lợi giả vờ tức giận nói:“Thường ngày ca ca thương đệ thật uổng công, đệ là đồ vô lương tâm.”

Quân Nho và Tô Diễn lau lau mồ hôi không tồn tại trên trán, yết hầu như nghẹn lại, mắc ói hà, ngay sau đó bên tai truyền đến một tiếng nức nở, hai người nhịn cười thầm thương tiếc ai đó.

Phong Thiển Ảnh vuốt vuốt cái mũi bị chọi đau, tru lên một tiếng, chống nạnh tức giận mắng, “Hai người khốn kiếp kia, còn chờ gì hả, mau lập trận với ta.”

Tô Diễn tức giận, “Ai bảo huynh tự nhào vô tìm phiền phức, cả đống tuổi còn trẻ con như vậy, bị đánh chết cũng đáng.”

Nói mát thì nói thế, động tác trên tay cũng không dám ngừng, nhuyễn kiếm run run được rút ra từ bên hông lập tức trở nên cứng rắn thẳng tắp.

Bình thường Quân Nho không cần vũ khí, hôm nay cũng hiếm thấy mà rút một thanh trường kiếm từ giá binh khí.

Trầm Ngạn Khanh thoải mái đứng trong sân, ung dung nhìn động tác của bọn họ.

Bốn Sư huynh đệ thường xuyên thân thiết trao đổi võ nghệ, trước đây lúc so chiêu, khi Trầm Ngạn Khanh không ở trạng thái phát điên, ba người bọn họ có thể đánh ngang tay với hắn, đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví như khi trạng thái Phong Thiển Ảnh tốt, đánh lén thành công, bọn họ cũng có vài trận thắng nhỏ.

Đó đã là chuyện cũ, nay Trầm Ngạn Khanh toàn thân công phu biến hóa khôn lường, thiên hạ mấy ai chống được?

Ba Sư huynh đệ đồng loạt xông lên, tạo thành kiếm trận hình tam giác vây quanh người ở giữa, bước chân hỗn loạn, thân hình thấp thoáng lúc xa lúc gần, công kích cũng hư hư thật thật, trong thời gian một cái xoay người, ba thanh kiếm đã liên tục công kích hơn trăm lần, đáng tiếc vẫn không chạm được đến gần Trầm Ngạn Khanh.

Tô Diễn càng đánh càng hăng, gương mặt trẻ con đỏ bừng, người treo giữa không trung khẽ hừ một tiếng, nhuyễn kiếm được hắn sử dụng biến hóa khôn lường, ẩn chứa kiếm khí mà không phát ra, tích lũy đến mức độ nhất định, ầm ầm đánh tới đỉnh đầu tiểu sư đệ, “Tiểu sư đệ, tiếp của ta một chiêu, Lạc Tinh thức.” Kiếm khí tung hoành như sao băng rơi xuống, dồn dập như mưa to, khiến người ta chùn bước.

Phong Thiển Ảnh không cam lòng thua kém, nhỏ giọng thầm thì: “Chọc đến tôn nghiêm của nam nhân, hôm nay nhất định không thể để tiểu sư đệ toại nguyện, bằng không cuộc sống sau này sẽ rất náo nhiệt.” Cổ tay áo phất qua, như có sợi bông màu đỏ bị ném đầy trời, mũi hắn đỏ bừng, khẽ quát:“Tiểu sư đệ, tiếp của ta một chiêu, Mưa Bụi đoạt hồn.”

Quân Nho vẫn bình thản như thường, phối hợp với công kích của hai vị Sư đệ, cũng tung ra chiêu thức của mình, Huyền Thiết Trọng Kiếm đâm thẳng về trước, kiếm khí từ mũi kiếm bắn ra, một tỏa thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, kiếm khí hư ảo và kiếm thật cùng đánh tới, hắn cười nói: “Tiểu sư đệ, một chiêu xác định thắng bại, Trục Nguyệt kiếm.”

Đối mặt với một chiêu như sét đánh của ba người, Trầm Ngạn Khanh không hề né tránh, đường đường chính chính đánh trả. Trong công kích của Ba vị sư huynh, khiến hắn đau đầu vẫn là cái gọi là Mưa Bụi đoạt hồn kia.

Độc dược của Phong Thiển Ảnh đứng đầu Thiên Hạ, lại không một khe hở, từ thuở thiếu niên, ngay cả sư phụ hắn cũng từng nói, dù một thân tu vi có đao thương bất nhập cũng không thể vô độc bất xâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.