Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 115: Mây mù tan hết chỉ còn cười vui



Lý Minh Kỳ giật mình tại chỗ, với tay sờ sờ trước ngực, đáng tiếc không chạm được vào Ngọc Phượng đông ấm hạ mát kia. Đúng rồi, ngọc bội đã bị Trầm Ngạn Khanh lấy lại, cất ở đâu, nàng cũng không hỏi rõ.

Chưa từng nghĩ ngọc bội mình đeo hai mươi năm lại là tín vật của quốc mẫu, việc này khiến nàng khó mà tin được. Nàng có rất nhiều nghi vấn tắc nghẽn nơi cửa miệng, muốn nhanh chóng thốt ra, nhưng nên thốt ra thế nào đây?

Mình biết hắn hai đời, nay đã gả làm vợ hắn, cả đứa bé cũng đã có, mà nàng lại không hề biết thân phận thật sự của người mình đã gả cho? Có chút muốn cười, lại như muốn khóc, đây là loại cảm xúc dở khóc dở cười phức tạp thế nào, miễn cưỡng giữ vững tinh thần, “Sư phụ, chuyện này quá đột nhiên.” Trong khoảng thời gian ngắn nàng rất khó tiêu hóa hoàn toàn, cha mẹ thì sao? Cũng biết chứ? Mà đương sự - Trầm Ngạn Khanh khẳng định là biết rõ, nếu sư phụ không nói rõ, hắn còn muốn giấu giếm mình tới khi nào? Sau đó, nàng lại nghĩ, tương lai bọn họ phải đi con đường nào? Thật phải tiến cung? Không phải điều nàng mong muốn!

Vô Trần Tử thấy tâm tình nàng như đã hiểu ra, một lát sau mới nói tiếp:“Quả có chút đột nhiên, vi sư tin tưởng con sẽ nhanh chóng tiếp nhận.”

Lý Minh Kỳ chỉ cười khổ chống đỡ, “Sư phụ, ngài quá xem trọng con rồi.” Có một số việc, nếu đã thành sự thực, quả không thể buồn rầu, sau đó lại hỏi: “Sư phụ, nếu chàng mang thân phận thái tử, sao lại thành Tam công tử của Trầm gia? Chuyện chàng là thái tử, có bao nhiêu người biết?”

”Việc này nói ra rất dài dòng, phải bắt đầu từ chuyện ở Phật sơn hai mươi năm về trước.” Chuyện xưa như rành rành trước mắt, Vô Trần Tử thở dài, quyền lợi lớn nhất trong thiên hạ chính là ngôi vua, bề tôi thân cận hành thích vua, con giết cha, đệ hại huynh, sử truyền không dứt.

Lý Minh Kỳ sinh ra khi chiến loạn đã dừng, cho nên việc nàng biết cũng không nhiều, chỉ nghe đồn đãi, “Là việc Hiền vương phạm thượng mưu phản?” Nghe nói năm đó, cả Hoàng Thành đều tắm máu, sát thủ trong chốn giang hồ như châu chấu ào ạt kéo về kinh thành, khuấy đảo gây ra một trận mưa gió.

Trong đầu hiện lên một ý nghĩ, nàng vội hỏi: “Sư phụ, mẹ đẻ của Ngạn Khanh là đệ nhất mỹ nhân Trầm Ngạo Tuyết của Bắc Minh Sơn Trang?” Nếu là như vậy, liền có thể hiểu được.

Bắc Minh Sơn Trang có mỹ nhân tên gọi Ngạo Tuyết, một bài múa chấn động kinh thành, bao nhiêu công tử danh môn bị hốt hồn, cuối cùng đóa hoa rơi vào nhà Vương gia, không ngờ lại thành hoa quý chết non khi đẹp nhất, chỉ để lại tiếng tiếc hận thổn thức ngập trời.

Vô Trần Tử gật đầu, Trầm Ngạo Tuyết vừa cập kê liền gả làm phi của thái tử.

Lúc trong nhà có họa thì bà ấy đang mang thai, sắp lâm bồn, cũng không ngờ họa sát thân từ trên trời giáng xuống, căn bản không để người ta có thời gian thở dốc. Vào lúc nguy nan, cũng may lão út Trầm Thiên Tư của Trầm gia ngang trời xuất thế, dựa vào Thanh Phượng kiếm mở một đường máu, mới cứu được hai mẹ con ra khỏi vũng máu. Đáng tiếc trên đường đi Trầm Ngạo Tuyết động thai, khó sanh mà chết.

Nói đến Trầm Thiên Tư, Vô Trần Tử cũng nhịn không được mà thầm than thở, cũng là một thế hệ tài năng. Nếu hắn ta không vung đao một trận, thần cản giết thần, Phật ngăn giết Phật, ép người trong U cốc lui về cũng cố lực lượng, nào có mấy năm Thái Bình vừa qua, đến nay vật đổi sao dời, cũng không muốn Sát Tinh lại xuất hiện, hi vọng kiếp này có biện pháp lưỡng toàn.

Vì giữ lại huyết mạch hoàng thất, Trầm Thanh Nhai nhận nuôi dưỡng cháu ngoại trai của mình, với bên ngoài chỉ nói là Tam công tử của Trầm gia. Người ngoài cũng không biết tam công tử của Trầm gia sinh vào lúc nào, lúc này mới nhờ kế thay mận đổi đào, tránh thoát nhiều ám sát.

Trầm Thanh Nhai giấu kín chuyện này, đừng nói là người ngoài, ngay cả Thánh Thượng cũng bị ông ta giấu kín, nếu không thật sự phải tiết lộ, có thể ông ấy vẫn sẽ tiếp tục giữ kín.

Trầm Ngạn Khanh vốn sinh ra đã yếu ớt, sau khi ra đời thân thể vẫn không tốt, nhiều lần trị liệu đều nói mạng không sống lâu. Trầm Thanh Nhai hết cách mới nói rõ tình hình năm đó cho Vũ Đế, Vũ Đế biết được, một ít đại thần tâm phúc trong triều khẳng định cũng sẽ biết được.

Lý Minh Kỳ nghiêm túc nghe, nói như thế, bí mật thân phận của Trầm Ngạn Khanh đã công khai trên triều đình rồi. Đồng thời nghĩ tới thân phận của Triệu Hân Linh, vậy các sư huynh đệ khác thì sao? Chẳng lẽ cũng đều là người trong triều sao?

Sao Vô Trần Tử không nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, “Ta đã già rồi, vốn không có ý định thu nhận đồ đệ, không ngờ vừa nhận lại nhận cả năm, hơn nữa thân thế đều bất phàm.”

Quả nhiên là thế, nàng bình tĩnh chờ đợi, trong lòng ngứa ngáy, có chút gấp gáp muốn biết càng nhiều về chuyện của hắn. Qua hôm nay nàng sẽ đến gần hắn thêm một chút, không chỉ về mặt tình cảm mà còn cả linh hồn.

Mặc dù trong lòng suy đoán, mà khi sự thật bày ra trước mắt lại vẫn không nhịn được mà kinh hãi.

Quân Nho hiền lành hòa nhã là con trai lớn của đương kim Thừa tướng, Phong Thiển Ảnh cười như hồ ly là thiếu chủ của Lục Liễu Sơn Trang, mà Tô Diễn cười giấu dao găm cũng là hậu nhân của danh môn, chỉ là số mệnh long đong bị cướp mà bơ vơ cơ khổ trở thành dạng người như bây giờ.

Vô Trần Tử nhận vài đồ đệ, đều là người tài giỏi xuất sắc, đều là nhân vật nguy hiểm mỗi bước chân trời rung đất nứt.

Lý Minh Kỳ thầm mãnh liệt kiểm điểm chính mình, mặc dù nàng là chỉ con thỏ nhỏ, nhưng cũng là con thỏ nhỏ đã sống hai đời, bên người đàn sói vờn quanh, nàng lại vẫn không hề phát hiện, thật là... thật là ngu muốn chết mà.

Vô Trần Tử thấy nàng trầm tư, cũng không mở miệng, chỉ chờ nàng hoàn hồn.

Lý Minh Kỳ ổn định tâm tình xong, mỉm cười châm trà giúp Vô Trần Tử, “Sư phụ, ngài uống một ngụm trà rồi hãy tiếp tục, Minh Kỳ vẫn theo hầu.”

”Tốt lắm, đây là việc thứ hai vi sư muốn con giúp.”

Qua hôm nay, sẽ không còn chuyện gì khiến nàng hoảng loạn luống cuống nữa rồi, “Sư phụ, có chuyện thì ngài cứ dặn dò, Minh Kỳ nhất định dùng hết toàn lực hoàn thành.”

Vô Trần Tử thực vừa lòng với biểu hiện của nàng, nên như thế, mặc kệ gặp chuyện gì đều nên thong dong bình tĩnh, như thế mới là bộ dáng đương gia chủ mẫu nên có, ông giũ giũ phất trần trong tay, hiền từ nhìn nàng, nói: “Không phải là việc khó gì, đã nhiều năm rồi, Ngạn Khanh vẫn không chịu nhận tổ quy tông, Minh Kỳ, con phải khuyên nhủ đôi lời, trên đời này, người nó nghe lời nhất, chỉ có con thôi.”

Có nghĩ cũng không nghĩ đến việc này, nàng đột nhiên bắt đầu chán ghét việc quay về Thượng Kinh sinh sống, “Sư phụ, con nhất định sẽ làm hết sức.”

”Nó không muốn tiến cung cũng không sao, chỉ cần các con dốc sức giữ lại cho hoàng triều một huyết mạch, thiên hạ to lớn, không phải sẽ mặc cho các con vẫy vùng sao?”

Lý Minh Kỳ dồn sức nhìn về phía ông ta, từ trong mắt ông, nàng chỉ nhìn thấy cơ trí và bao dung.

Vô Trần Tử vuốt râu cười, tầm mắt cũng dời tới cửa phòng, “Ngạn Khanh à, Đồng nhi của ta chẳng trêu chọc gì con, đừng ức hiếp nó, mau vào đi.”

Thời gian dần trôi, Trầm Ngạn Khanh càng không kiên nhẫn, phi thân nhảy lên nóc nhà, nâng hai tay, phóng khí lạnh ra ngoài, còn lạnh hơn thời tiết vài phần.

Tiểu Đồng quét sân bị khí thế của hắn dọa, cái chổi trên tay cũng run theo, lại không dám xin khoan dung, chỉ có thể chịu đựng, vị tiểu gia này, cậu nhóc không chọc nổi, cũng may tổ sư mở miệng cứu nguy.

Thân hình Trầm Ngạn Khanh biến ảo, chưa đầy chớp mắt, người đã đẩy cửa bước vào trong. Đầu tiên mắt liền nhìn về phía Lý Minh Kỳ ngồi nghiêm chỉnh, thấy sắc mặt nàng như thường, mới nhẹ nhỏm, khom người hành lễ,“Ngạn Khanh bái kiến sư phụ.”

”Hừ, thằng nhóc kia, mau đến xem coi ta có khi dễ nương tử nhà con không.”

Lý Minh Kỳ kinh ngạc, không ngờ Vô Trần Tử tuổi cả bó rồi mà vẫn còn có thể nói đùa, mi dài bay lượn, bộ dáng như một đứa trẻ tinh nghịch, biến hóa trước sau thật quá lớn rồi.

Trầm Ngạn Khanh cũng đã thành quen, cứng mặt, tỉ mỉ nhìn ông nửa ngày, ngặt nổi sư phụ thật sự cáo già, hắn chẳng nhìn ra được gì, “Sư phụ, có lời gì muốn dặn dò đồ nhi?”

”Chỉ hai người lặng lẽ nói với nhau là được, đừng tưởng ta không biết con nghe lén ở góc tường.” Vô Trần Tử chợt nhíu mày, ngay cả râu cũng run lên.

Trầm Ngạn Khanh đen mặt, hắn thật có tâm tư nghe lén, nhưng bốn phía phòng ốc đều là tường năng lượng, sao hắn có thể thâm nhập bước vào, hơn nữa, cũng có chút không được tự nhiên, “Kỳ Kỳ, hai người đã nói gì vậy?”

Lý Minh Kỳ che miệng cười, rốt cục nàng cũng nhìn thấy thế nào là thực sự phẫn nộ, vừa vặn Vô Trần Tử nháy mắt với nàng, nàng cười đáp lại,“Hai người bọn thiếp nói gì sao? Đương nhiên là...... Bí mật.”

”Sư phụ, ngài già mà không đứng đắn, Minh Kỳ, nàng đừng học xấu theo ông ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.