Lý Minh Kỳ trầm ngâm, nhớ tới vị nam tử trung niên ngồi xe lăn kia, nhớ
tới lời ông ấy nói, nhớ tới thăm dò của ông ấy, một màn này phảng phất
trước mắt, trong ý nghĩ chợt thoáng qua một chữ ‘duyên’.
Ông ấy cho nàng một chữ duyên, duyên thế nào? Duyên thầy trò ư?
”Minh Kỳ, thân thể Thất thúc ta bị thương nặng, chịu khổ nhiều năm, nhiều lắm chỉ còn ba năm dương thọ. Mấy năm nay thúc ấy tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm một người hợp ý để truyền thụ y bát* của mình, đáng tiếc vẫn chưa toại nguyện, cho đến khi gặp ngươi, lòng
thúc ấy mới an. Mấy thứ này ngươi nhất định phải nhận lấy, dù muốn chối
từ, cũng mong ngươi tự mình trả lại cho thúc ấy.” Vẻ mặt Tuyết Nữ ảm
đạm, không giống như làm bộ. (*vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những
nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học
thuật, kỹ năng... truyền lại cho đời sau)
”Tiên sinh nên gọi thế nào?” Nàng có ấn tượng rất sâu với Thất thúc
trong miệng Tuyết Nữ, bộ dạng và giọng nói của người nọ, vẫn chưa hề
quên.
Tuyết Nữ thở một hơi dài nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía nàng dịu đi vài
phần, cười nói: “Thất thúc họ Trọng, tên là Thất Lâu, người quen biết
thường gọi là Tiểu Lâu, tựa như việc mọi người gọi ta là Tuyết Nữ.”
”Bức họa này do ông ấy vẽ?” Lý Minh Kỳ buông mi mắt, cảm thấy có nhiều chỗ kỳ quái, nhưng kỳ quái ở đâu, nàng vẫn không rõ lắm.
”Đúng vậy, bức tranh do tự tay tiểu thúc vẽ, ngươi còn gì muốn hỏi
không?” Thời gian không còn sớm, nhóm người Trầm Ngạn Khanh cũng sắp về
rồi.
”Tiên sinh ở nơi nào?”
”Thúc ấy ở rất gần ngươi, chắc ngươi phải biết chứ.” Tuyết Nữ trừng mắt
nhìn, như đang nói ngươi biết ta biết, trăm ngàn lần không thể để cho
người thứ ba biết, “Có gặp hay không đều do ngươi quyết định, Thất thúc
nói, dù thúc ấy và ngươi có duyên thầy trò, nhưng vẫn phải xem ngươi có
nguyện ý hay không.”
Ông ấy vì muốn nhận mình làm đồ đệ mới đến Thành Kỳ Sơn? Điều này khiến nàng không thể nào tin được.
”Ta cũng không thích nói đùa, Vô Trần cung đề phòng nghiêm ngặt, Thẩm
cung chủ lại sốt sắng bảo vệ ngươi, thuộc hạ của thúc ấy không ai vào
được, mà thúc ấy lại đi đứng không tiện, không thể lên núi, cho nên mới
nhờ cậy ta đi một chuyến, thay thúc ấy chúc mừng một câu. Ta đến chỉ để
truyền lời, đáng tiếc Thẩm cung chủ đối với ta ngàn phòng vạn chống,
trước đó vài ngày còn suýt giết ta như giết giặc, ngươi nói xem có đáng
giận không?” Tuyết Nữ buồn cười liếc mắt nhìn hai nha đầu một cái, ánh
mắt như đang nói, ta không sợ các ngươi tố cáo đâu.
Có một số việc là bí mật, không thể nói, sở dĩ không thể không nhận Lý
Minh Kỳ, cũng không chỉ vì tư chất nàng tốt, bên trong cũng có nguyên do khác.
Trọng Thất Lâu cảm thấy mình mắc nợ Trầm Thiên Tư, mắc nợ Trầm gia, liền muốn bù đắp. Ông ấy không sống bao lâu nữa, công lực cả đời không thể
tiễn theo quan tài, cho nên muốn thừa dịp còn sống mà làm thêm chút
việc.
Việc này, Lý Minh Kỳ đương nhiên không thể biết, mà ngay cả Trầm Ngạn Khanh cũng không hề biết.
Lý Minh Kỳ uống một ngụm trà, nén việc này xuống trước, tiếp đó thuận
theo lời nàng ta mà cười nói: “Quả có chút đáng giận, ngươi để ta suy
nghĩ cẩn thận, hai thứ này ta tạm thời nhận lấy vậy.”
”Minh Kỳ, ngươi nhất định phải nghĩ cho kỹ.” Tuyết Nữ nhấn mạnh từng
chữ, đến nay nàng ta làm việc chỉ luôn nhận một loại kết quả, huống chi
còn liên quan đến Thất thúc nhà mình.
Lý Minh Kỳ trịnh trọng gật đầu đồng ý.
Tuyết Nữ cười đáp lại, mục đích đã đạt thành, trời đã dần trưa, “Đến đã lâu rồi, nếu không đi, Thẩm cung chủ sẽ về tới mất.”
Lý Minh Kỳ vội giữ nàng ta lại, cười nói: “Chàng về mặc chàng, ngươi
ngồi mặc ngươi, hiếm khi mới đến được một lần, tán gẫu với ta chút
chuyện nhà đi, Vô Trần cung to như vậy, một bằng hữu để nói chuyện ta
cũng không có, thực cô đơn.” Nàng tò mò chuyện của Tuyết Nữ và Phong
Thiển Ảnh đã lâu, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được chính chủ, nên thỏa
mãn lòng hiếu kỳ một chút.
”Nói vậy, ta cần phải giúp ngươi giải quyết chút cô đơn rồi.”
”Ngọc nhi, lại đi pha một bình trà mang đến đây đi.” Dặn dò xong, hứng
trí cực cao nhìn Tuyết Nữ, “Tuyết Nữ, nếu không ngại, ta muốn nghe một
chút về chuyện của ngươi và Phong Thiển Ảnh, sao có thể ở cùng nhau?”
Tuyết Nữ cũng không biết vì sao chẳng những không ghét việc nàng gần
gũi, ngược lại còn cảm thấy thực thoải mái, “Đều là chuyện cũ, ngươi đã
muốn nghe, ta xem như kể chuyện xưa mà nói cho ngươi nghe.”
Mắt Lý Minh Kỳ sáng lên, bày ra tư thế rửa tai chăm chú lắng nghe.
Gặp nhau hiểu nhau yêu nhau, đều là duyên phận.
Từ nhỏ tư chất Phong Thiển Ảnh đã thông minh, hơn nữa bộ dạng cũng xinh đẹp, mặt ngọc da phấn, khiến người vô cùng yêu thích.
Vô Trần Tử đi ngang qua liếc mắt một cái liền nhìn trúng, khi đó ông ấy vừa nhận Trầm Ngạn Khanh, nghĩ muốn giúp tiểu đồ nhi tìm bạn chơi cùng, bồi dưỡng tốt thì tương lai cũng là trợ lực, Phong Thiển Ảnh cứ vậy mà bái Vô Trần Tử làm sư.
Một năm kia, Phong Thiển Ảnh rèn luyện thành tài, xuống núi về nhà mừng thọ phụ thân.
Cùng năm, Tuyết Nữ cũng đã qua rèn luyện, trong lúc rảnh rỗi liền nhận một nhiệm vụ.