Nắng ấm xuyên qua cửa sổ khắc hoa dừng trên thảm lông tơ thêu sợi vàng,
Tiểu Bạch ỉu xìu nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía chủ nhân. Mà sự chú ý của Lý Minh Kỳ đều tập
trung hết vào Tuyết Nữ, đương nhiên không chú ý tới vẻ mặt đáng thương
đang chờ đợi nàng cúi xuống vuốt ve của cún con đáng yêu nhà mình. Tiểu
Bạch uất ức trừng mắt, tự chạy đi chơi.
”Ngươi và Phong Thiển Ảnh biết nhau bao lâu rồi?” Theo lời của Trầm Ngạn Khanh, Tuyết Nữ vô cớ mất tích hai năm, hai năm nay nàng ta đã làm gì?
”Cũng đã bốn năm rồi.” Tuyết Nữ có chút ngẩng ngơ, không nghĩ thì không
cảm thấy, nay vừa nghĩ đến, bèn không thể không cảm khái thời gian dễ
phai, đời người dễ tàn.
Bọn họ quen biết bốn năm, thời gian ở cùng nhau được có bao lâu? Thật đã lãng phí rất nhiều ngày đêm, điều duy nhất khiến nàng thấy may mắn là,
hắn luôn một mực chờ nàng, cuối cùng không vuột mất hắn.
Bốn năm tan tan hợp hợp, trong đó phát sinh rất nhiều việc không ngờ,
hai người có thể vượt qua rất nhiều trở ngại khó khăn để đến với nhau,
cần có cảm tình chân thực và niềm tin cố chấp không nàng không cưới,
không chàng không gả, vài ba câu căn bản không thể nói rõ những gian khổ trong đó.
Tuyết Nữ nâng chén lên uống một ngụm trà thơm, hương trà thoang thoảng,
vào miệng ngọt ngào trong trẻo, vào bụng lại như một dòng nước ấm, toàn
thân dễ chịu. Chuyện xưa đã chìm đắm sâu trong biển lòng, từng ly từng
tí kỷ niệm khi quen biết hắn luôn cẩn thận nâng niu nơi đáy lòng, dốc
lòng sắp xếp thành văn, cũng không bởi vì năm tháng trôi qua mà mờ nhạt
hoặc khiếm khuyết.
Thanh danh của Lục Liễu Sơn Trang trong chốn giang hồ thật vang dội,
người muốn kết giao đương nhiên không ít. Vào ngày sinh thần của Phong
Hoa Nam - Phong đại trang chủ, có rất nhiều khách đến thăm.
Tuyết Nữ dịch dung thành lão bà tóc trắng xoá, xen lẫn vào trong đám
người tìm kiếm người mình muốn giết, vừa tìm kiếm, vừa xem phong cảnh
Sơn Trang. Lần này nàng nhận nhiệm vụ không có chút thách thức nào, sở
dĩ muốn nhận, có hai nguyên nhân, một là rảnh rỗi muốn rời cốc du ngoạn, hai là có thể tìm người sống thí nghiệm loại độc mới.
Tuyết Nữ khi đó còn trẻ, trẻ tuổi đương nhiên hăng hái, còn có chút cao
ngạo, độc của nàng đều do nàng tự mình nghiên cứu chế tạo, không màu
không vị, người võ công cao sâu tới đâu cũng khó đề phòng được, trong
thiên hạ có ai chỉ trong vài nhịp thở liền có thể giải được độc mà nàng
hạ? Cho nên căn bản nàng chẳng việc gì phải lo.
Nhưng việc gì cũng sẽ có lỡ như, ông trời thích nhất chính là trêu đùa.
Nam tử trung niên xui xẻo bất ngờ phải nằm đau đớn rên rỉ, Tuyết Nữ ra
tay xong liền chuẩn bị rời đi, nào ngờ được sẽ bị Phong Thiển Ảnh làm
hỏng việc.
Tuyết Nữ trợn tròn mắt tại chỗ, đầu tiên là không thể tin, tiếp đến liền muốn tranh cường háo thắng. Mục tiêu chưa bị giết chết là chuyện nhỏ, công phu dùng độc của mình bị khiêu khích là chuyện lớn, tuyệt đối không thể tha thứ, phải tìm cơ hội so tài một phen.
Vóc dáng Phong Thiển Ảnh rất đẹp, thiếu niên anh tuấn, phong lưu phóng
khoáng, đi ngang chốn bướm hoa luôn bị các cô nương chào đón, người đời
đặt cho biệt danh là Ngọc Diện công tử.
Hiếm khi mới có thời gian về nhà thăm người thân, rốt cục không phải tu
luyện, hắn rảnh rỗi liền thích đến thanh lâu nghe hát khúc, uống chút
rượu, chẳng gì hơn. Mặc kệ các cô nương khiêu khích giữ lại thế nào, vẫn không rướt chút họa hoa đào nào. Thậm chí có hoa khôi nhào đến muốn
cùng hắn ái ân đều bị hắn dịu dàng uyển chuyển chối từ.
Tuyết Nữ muốn trả thù rồi sỉ nhục, lại không tìm thấy biện pháp đến gần
hắn, nghĩ tới nghĩ lui liền vào thanh lâu hắn thường đến mà ôm cây đợi
thỏ.
Phong Thiển Ảnh vốn cảm thấy bộ dạng mình đã rất đẹp, chưa từng nghĩ hắn cũng có lúc bị sắc đẹp mê hoặc. Tuyết Nữ đẹp khiến hắn ngẩn ngơ, nhìn
chăm chú, ngay cả hô hấp cũng quên.
Đêm hôm đó, mắt say tâm mê, Tuyết Nữ múa hát một bài, da phấn má đào, ngượng ngùng e ấp.
Sóng mắt mỹ nhân lưu luyến mời hắn uống cạn rượu trong chén, hắn vui vẻ
đón lấy, khi vừa nhấc chén liền phát hiện không thích hợp, rượu trong
chén chiết xuất từ một loại thực vật hiếm thấy, ngửi mùi cũng đã trúng
độc.
Dịu dàng thơm tho mềm mại tuy đẹp, nhưng còn mạng mới tận hưởng được.
Phong Thiển Ảnh nhấp chén thưởng thức, mỗi khi định uống lại tìm đề tài
phân tán sự chú ý, trán Tuyết Nữ nổi gân xanh, cảm thấy mình đang bị hắn trêu đùa.
Cuối cùng hai người động đao kiếm ở thanh lâu, Phong Thiển Ảnh thương hương tiếc ngọc rốt cuộc nể chút tình.
Tuyết Nữ thừa nhận mình không đánh lại hắn, vậy thì sao chứ? Hùng hổ gửi thư khiêu chiến hắn, nội dung thi đấu là độc.
Phong Thiển Ảnh nghĩ nàng chỉ đùa thôi, cho đến khi người trong võ lâm
liên tiếp tìm hắn xin thuốc giải, hắn mới bừng tỉnh hiểu ra, đây là đấu
độc mà nàng nói. Tuy hắn không phải là nhân vật chính phái gì, nhưng vẫn sẽ không vì mong muốn của bản thân mà khiến người khác dấn sâu vào nguy hiểm, nên rất khó hiểu về việc Tuyết Nữ gây ra. Phong tiểu gia bừng lửa giận, nàng quá kiêu ngạo càn quấy, nhất định phải hung hăng trừng trị.
Hai người vừa đấu liền đấu một tháng, biệt hiệu Thánh nữ Y Độc của Tuyết Nữ bị Phong Thiển Ảnh đánh vỡ, nhận lỗi và bồi thường theo giao ước với hắn.
Phong gia vừa lòng, ấn tượng với nàng có thay đổi lớn, nghĩ rằng mỹ nhân dù có hơi kiêu ngạo, cũng không bất chấp lý lẽ như trong tưởng tượng
của hắn, công phu dùng độc kể ra cũng có tiếng trong thiên hạ, hắn đứng
nhất, nàng có thể đứng thứ hai. Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng sinh ra loại
tình cảm thấu hiểu lẫn nhau, muốn làm bằng hữu với nàng.
Phong Thiển Ảnh hẹn nàng hôm sau thảo luận cách chế độc, nhận được trả lời là bóng lưng của nàng.
Vừa bắt nạt nàng xong, nữ hài tử mà thôi, da mặt mỏng, hắn rộng lượng bỏ qua.
Kết quả thì sao?
Hôm sau không thấy nàng, hôm sau nữa cũng không thấy nàng...
Vì để gặp nàng, Phong Thiển Ảnh kéo dài hành trình quay về, suốt cả nửa
tháng vẫn không gặp được nàng, trong lòng Phong Thiển Ảnh chẳng dễ chịu
gì.
Lúc gặp lại, là trên đường hắn quay về, nàng toàn thân áo trắng, dung
nhan tiều tụy, vài công tử không có mắt vây quanh bên người muốn lợi
dụng nàng, nàng cũng không hay biết.