Phượng Nhã và Phượng Ngọc cùng nghe thấy tiếng của cung chủ, đầu tiên là thở phào, sau đó lại hít sâu một hơi. Thân hình cung chủ rất cao, khí
thế băng giá trên người tiết ra ngoài, so với nhóm Ám Long vệ quỳ xuống
chịu phạt, sao các nàng còn dám đứng, hai đầu gối mềm nhũn, không khống
chế được cũng quỳ xuống.
Tuyết Nữ không có động tĩnh gì, chậm rãi uống ngụm trà, đứng dậy cáo từ, “Minh Kỳ, ta quấy rầy đã lâu, nếu Thẩm cung chủ đã về rồi, ta cáo từ
trước. Về lời của ta ban nãy, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ.”
”Ừm, ta sẽ, ngươi rảnh rỗi thì thường xuyên đến chơi nhé.” Lý Minh Kỳ
đứng dậy tiễn nàng ta, có chút hờn trách Trầm Ngạn Khanh trở về không
đúng lúc.
Trầm Ngạn Khanh đứng ngoài cửa, Tuyết Nữ bên trong cửa, nhìn nhau, tàn lửa bắn ra bốn phía.
Tuyết Nữ hất cằm lướt qua hắn, Trầm Ngạn Khanh thì mặt trầm như nước, hừ lạnh một tiếng, ngăn bước chân muốn lướt qua của Lý Minh Kỳ lại.
So sức lực Lý Minh Kỳ đánh không lại hắn, so khí thế cũng không mạnh hơn hắn, cất giọng mềm nhũn, “Trầm Ngạn Khanh, chàng tránh ra được không?”
Người tới là khách, đưa tiễn là lễ tiết phải làm đó?
Tuyết Nữ nghe vậy quay đầu phất phất tay với nàng, “Minh Kỳ, không cần
phải tiễn, ngươi có rảnh thì cứ đến chơi, ta lúc nào cũng hoan nghênh.”
Ung dung nhẹ nhàng bước đi.
Thấy người đã rời đi, Trầm Ngạn Khanh bèn nhường đường, Lý Minh Kỳ tức
giận, “Chàng lại nổi giận làm loạn gì hả?” Thật là trẻ con, chắc sau này lúc nào cũng phải đem kẹo theo quá, thật quá phiền hà mà. Nàng đứng
trên bậc thềm bên ngoài, nâng tay một chút, giọng điệu có chút không
tốt, “Các ngươi quỳ gối đông nghìn nghịt ở đây làm gì? Để chắn tầm mắt
ta sao.”
Nhóm Ám Long vệ xấu hổ, lại không dám ngẩng đầu, Trầm Ngạn Khanh nhíu mày, cất giọng lạnh lùng: “Còn chưa cút ư.”
Như được đại xá, xoẹt xoẹt xoẹt, chỉ hai nhịp thở, người biến mất sạch.
”Chúng ta vào nhà đi.” Gương mặt anh tuấn vẫn nhăn nhó, cũng may khí thế đã giảm.
Lý Minh Kỳ không vùng khỏi tay hắn được, bị hắn đưa vào phòng, muốn nói lại bị hắn dùng môi che kín.
Trầm Ngạn Khanh hôn sâu, nửa ngày không buông, Lý Minh Kỳ hận không thể đập đầu cụng chết hắn.
Cửa còn đang mở, hai tay vô lực đánh nện, hai mắt cũng trừng thật to.
Lúc Trầm Ngạn Khanh buông nàng ra, nàng đã giận thở hổn hển, “Chàng lại nổi điên gì thế?”
Thuận tay đóng cửa lại, ôm nàng vào trong, lúc nàng không nhìn thấy, ánh mắt sắc bén mà lạnh lẽo hơi đảo qua, Phượng Nhã và Phượng Ngọc mất hồn
mất vía hận không thể nằm mọp xuống, bão táp trút tới vào phút cuối cùng sao?
Lý Minh Kỳ nhìn hai nha đầu, lại nhìn Trầm Ngạn Khanh, có chút vô lực
xoa đầu, kiên quyết nói: “Hai người các ngươi đứng lên cho ta.”
Hai tỷ muội vẫn biết rõ ai là chủ nhân, nghe lời đứng lên, cung kính hầu một bên, chết sống không dám ngẩng đầu.
Vậy là có thể chú tâm suy nghĩ rồi.
Sao Ngạn Khanh lại không thích Tuyết Nữ nhỉ?
Lý Minh Kỳ thầm than, hai người cũng không có thù sâu hận lớn gì, sao
lại như nước với lửa vậy chứ? Dùng sức vuốt vuốt huyệt Thái Dương đang
phát đau, nhảy thình thịch, đau.
Không khí bên trong kỳ lạ, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nàng dằn cơn giận, săn sóc cởi dây buột áo choàng cho hắn. Hắn mới từ
bên ngoài về, áo choàng dính khí lạnh, nàng dựa vào liền thấy lạnh,
huyệt thái dương nhảy càng nhanh, chịu đựng cơn đau, hỏi hắn, “Nàng ta
trêu chọc gì chàng vậy hả?”
Nương tử hỏi không thể không đáp, trầm giọng nói: “Chỉ đơn giản là không thích thôi, trêu chọc hay không có liên quan gì, sao vậy? Đau đầu sao?” Trầm Ngạn Khanh cũng mặc kệ cơn giận, đỡ nàng ngồi xuống, trách nàng
không biết yêu quý thân thể mình, “Thân thể không thoải mái còn gặp
người không liên quan.”
Lý Minh Kỳ kéo tay hắn đặt lên đầu mình, “Thiếp đã đau vậy rồi, chàng
còn nói thêm, mau xoa xoa cho thiếp.” Thuận tay cầm lấy một khối điểm
tâm bỏ vào miệng, lúc nãy tham nghe Tuyết Nữ kể chuyện, cũng không nghĩ
đến ăn uống, vừa rảnh rỗi, bụng liền bắt đầu bồn chồn. Người lớn có thể
đói, bé con lại không thể đói.
Trầm Ngạn Khanh hết cách, dùng lực vừa phải xoa bóp cho nàng, thấy bộ
dạng háu đói của nàng, liền biết còn chưa ăn bữa chính, mắt lạnh quét về phía hai nha đầu, lạnh giọng nói: “Thất thần gì vậy, còn không đi chuẩn bị chút thức ăn ư.”
”Dạ, nô tỳ đi chuẩn bị ngay đây.” Phượng Ngọc lanh mồm lanh miệng, cung chủ đang nổi nóng, chạy đi vẫn là tuyệt nhất.
Lý Minh Kỳ nghĩ nàng vẫn nên dập tắt lửa trước thì hơn, “Nhã Nhi, ngươi cũng đi đi, ta muốn uống canh ngân nhĩ ngươi nấu.”
”Dạ, nô tỳ cáo lui.” Phượng Nhã cảm động đến rơi nước mắt, hai tỷ muội
một trước một sau rời khỏi phòng, cũng khép luôn cửa phòng lại.
Thủ pháp của Trầm Ngạn Khanh không tệ, Lý Minh Kỳ được hắn xoa cực kỳ thoải mái, “Sư phụ đi rồi sao?”
”Ừ.” Trầm Ngạn Khanh xoa mặt nàng, “Rốt cuộc vì sao lại không thoải mái? Sắc mặt khó coi quá.”
”Chỉ có chút đau đầu thôi, được chàng yêu thương xoa bóp, đã tốt hơn
nhiều.” Kéo tay hắn, đặt lên tim mình bóp lại, “Tay thật lạnh, ra ngoài
đã ăn cơm chưa?”
Trong lòng thật ấm, cũng không giận nổi nữa, “Ăn rồi, lúc sáng thức dậy thấy nàng ngủ say quá, không nhẫn tâm đánh thức nàng.”
”Ừm, sư phụ có nói gì không?” Lý Minh Kỳ kéo hắn cùng ngồi với mình, Vô
Trần Tử với hắn không chỉ là thầy mà còn là cha, nay đã đi xa, ngày về
lại không rõ, chắn chắn sẽ không nỡ, cảm xúc đau lòng khổ sở hẳn là phải có.
”Lão nhân gia ông ấy vẫn rất ung dung, ông ấy nói chúng ta là tiểu bối
mà chẳng chút phóng khoáng, nói chúng ta rõ ràng đã là nam tử hán lại cứ như nữ nhi, lưu luyến không rời náo loạn làm gì? Vung tay áo không đợi
chúng ta mở miệng liền đi thật xa.”
Lý Minh Kỳ nhìn hắn một cái, “Đời người hợp hợp tan tan là chuyện bình
thường, sư phụ lão nhân gia không gặp nguy hiểm gì đâu, Ngạn Khanh,
chàng đừng lo lắng.”
”Đừng lo lắng cho ta, lo là lo cho nàng ấy, ta mới ra ngoài một ngày, sao lại để Tuyết Nữ vào nhà rồi hả?”
”Nàng ta là người Phong Thiển Ảnh yêu, sao lại không cho nàng ta vào
chứ? Chàng đừng có thành kiến với nàng ta, sau này cũng là người một nhà mà.”
Lòng Trầm Ngạn Khanh bình thản, bình tĩnh nói chuyện cùng nàng, “Vậy
nàng nói cho ta nghe xem, hai người đã nói chuyện gì? Khiến ngay cả điểm tâm nàng cũng không thèm ăn.”
”Nói rất nhiều, thiếp vẫn đói bụng, chàng nhẫn tâm sao? Tướng công, lát
nữa chàng ăn với thiếp chút ít đi, ăn một mình chẳng ngon lành gì.” Lý
Minh Kỳ thuận thế ôm eo hắn, đầu dựa vào lòng hắn, khẽ hỏi: “Tướng công, được không?”
Thở dài, còn có thể nói gì đây? Ánh mắt rơi xuống người nàng, trong mắt tràn ngập ý cười, “Kỳ Kỳ.”
”Hửm?”
”Không có gì, chỉ muốn gọi nàng thôi.” Bàn tay phất qua cổ áo nàng, ngón trỏ quấn lấy dãi tóc đen trên lưng nàng, chậm rãi quấn mấy vòng, như
quấn đầy trái tim.
Nâng tay mạnh mẽ chọt chọt eo hắn, cũng không ngẩng đầu lên, buồn bã
nói: “Tướng công, sao chàng chẳng chịu khen ngợi người ta.” Cố ý giả vờ
gì chứ, còn chưa vừa mắt hắn sao?
Trầm Ngạn Khanh ý cười sâu sắc, ngả ngớn nâng người nàng lên, “Nương tử, cười với vi phu một cái, vi phu liền khen nàng.”
Lý Minh Kỳ buông hắn ra, đứng dậy rót một chén trà, bưng tới, nhẹ nhàng
cúi đầu, “Tướng công, vất vả rồi, mời tướng công dùng trà.” Cười tươi
như hoa, lông mi cong cong, hai tròng mắt lập lòe tỏa sáng, hàm chứa khiêu khích bí ẩn.
Thấy không ổn, buông chén trà, xoay người bỏ chạy, chạy chưa được hai
bước đã bị bắt lại, “Kỳ Kỳ, chạy gì chứ?” Tầm mắt dừng trên bàn, “Đó là
gì?”
”Chàng có thể tự mình xem thử.” Ngay từ đầu Lý Minh Kỳ đã không muốn giấu giếm hắn, thuận tay lấy để ra ngoài.
Trầm Ngạn Khanh đoán là có liên quan đến việc Tuyết Nữ đến thăm, vừa mở
bức tranh cuộn ra xem, sắc mặt liền khó chịu, có chút âm trầm tàn bạo, “Quan tưởng đồ*? Nàng ta tặng nàng làm gì?” (*là bức tranh mà tư tưởng của người xem sẽ bị chìm vào trong đó)
”Nếu thiếp nói là lễ vật tân hôn, chàng có tin không?” Xoay người ngồi xuống ghế, khuỷu tay chống mặt bàn, bàn tay chống cằm.
”Kỳ Kỳ, đừng cứ vi phu hỏi rồi nàng mới bằng lòng đáp.” Ngồi chồm hổm
xuống bên người nàng, nghiêm nghiêm túc túc chờ đáp án của nàng.
Cúi đầu nhìn hắn, chàng hỏi thiếp đều đáp, vậy thiếp hỏi chàng đã trả
lời chưa? Đối xử khác xa mà. Nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện
khác, khom người, đầu gối lên vai hắn, “Không phải nói là ăn cơm trước
sao? Bọn thiếp uống hai ấm trà, nói rất nhiều điều, chỉ hơn nửa khắc
không nói hết được đâu.” Không ăn cơm không có hơi sức để nói.
”Ừ, ta biết là nói rất nhiều, không cần kể hết, nàng chỉ nói về mấy thứ
này là được.” Vuốt ve tóc mai bên tai nàng, hơi thở nóng rực.
Giỏi bắt đúng trọng tâm ha, thật hết cách với hắn, “Được rồi, chàng đừng nhìn thiếp như vậy, thiếp nói với chàng là được.”
Lý Minh Kỳ hiếm khi thành thực, đầu tiên kể hết mấy chuyện mà lúc trước
mình gặp phải cho hắn. Trầm Ngạn Khanh nghe xong, sắc mặt lạnh đến mức
có thể nhỏ ra nước. Một khắc trước tươi sáng như ánh mặt trời, một khắc
sau đã là mây đen dầy đặc, chỉ chờ mưa to tầm tã.
”Sao trước đây không nói với ta?” Trăm cẩn thận vẫn có một khi sơ sẩy,
Nhất Ngôn đường kia tuyệt đối không đơn giản, có thể lừa hắn đi, thì sao đơn giản được.
Vì không nghĩ đến tình huống lúc đó, nàng vẫn luôn một lòng muốn thoát
đi, hận không thể cả đời không nhìn thấy hắn, sau đó lại xảy ra chuyện..., với tay sờ lên lồng ngực hắn, chỗ có một vết sẹo, “Muốn nói, nhưng
chàng đã đi rồi, sau đó thiếp liền quyết định quên đi, giờ nói cũng
không muộn chứ?”
Trầm Ngạn Khanh thật hết cách với nàng, trước đây đều là tổn thương,
không nghĩ là phải, “Không muộn, Tuyết Nữ là người của U cốc, nàng ta đã nói gì với nàng?”
Lý Minh Kỳ xác nhận, dò hỏi: “U cốc thật là tổ chức sát thủ lợi hại sao?” Vì sao cả nhóm các chàng cũng kiêng kỵ?
Với tay sờ lên khuôn mặt non mềm của nàng, nghiêm túc nói: “Rất lợi hại, cũng rất nguy hiểm, cho nên ta muốn nàng cách xa nàng ta một chút, cũng muốn nàng cách Thất thúc gì đó xa một chút, được không? Chuyện này,
nàng không cần phải suy nghĩ, cứ để ta xử lý.”
Lông mi buông xuống, che đi tầm mắt, chàng muốn xử lý thế nào? Một đao giết chết người ta? Hay là tổn hại cả hai bên?
Trong lòng thầm oán, miệng lại mím chặt, nhạy bén không nhiều lời nữa, lấy ra một quyển truyện ‘chí dị’ quay về giường mềm, vô cùng hăng hái lật xem, vứt người nào đó qua một bên.
Sao Trầm Ngạn Khanh cam nguyện bị bỏ quên, đoạt lấy sách của nàng, nâng
cái đầu nhỏ đang cúi xuống, tầm mắt đối diện, dùng lời thấm thía khuyên
bảo, “Kỳ Kỳ, người này nguy hiểm, ta không thể để nàng mạo hiểm, nàng
hiểu chứ?”
Muốn gật đầu, ngặt nỗi cằm bị hắn cố định, chớp mắt nhẫn nhịn cầu xin,
biết lát nữa sẽ an toàn, ông ta đúng là một nhân vật nguy hiểm.
Nguy hiểm là đương nhiên, ít nhất vào lúc đó nàng lại cảm thấy ông ấy có thành ý, có phải nàng đã bị mê hoặc?
Ai biết được, nàng phiền lòng nhất chính là chuyện quá mức phức tạp gì đó mà nàng tự hỏi.
Nghĩ lại thì, cơ hội và nguy hiểm cùng tồn tại, nếu thật có thể học được một thân bản lĩnh, ông ấy càng nguy hiểm không phải thành tựu tương lai của nàng sẽ càng lớn sao? Nàng muốn nhanh chóng đứng cùng hắn ở vị trí
cao kia.