Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 129: Trộm chó



Thẩm cung chủ vừa dứt lời, trong viện hắt hiu gió lạnh, Lý Minh Kỳ hắt hơi một cái, càng bị ôm chặt hơn. Tuy rằng có điều bất mãn với uy hiếp của hắn, tốt xấu cũng không nói ra vào lúc này.

Lại gây khó cho hơn mười người quỳ bên dưới, tự nhiên lại lưu lạc đến mức phải chôn cùng chó luôn ư?

Cung chủ đại nhân, ngài thật không lầm chứ?

Bảo một đám thị vệ tinh anh bọn họ đi tìm một con chó đã hơn cả việc ‘dùng dao mổ trâu giết gà’ rồi, sao lại còn khắc nghiệt thêm như thế?

Thống lĩnh không dám phản kháng quyền uy của cung chủ nhà mình, yên lặng chấp nhận xui xẻo. Ánh mắt ai oán, nhủ thầm, phu nhân, ngài đang trả thù sao? Chó cưng của ngài biến mất, đừng nói là do ngài sắp đặt nhé?

”Theo phương hướng mà mọi người thường canh gác, hành động.” Thống Lĩnh Đại Nhân trầm giọng chỉ huy, tay áo vung lên, một đám thị vệ áo đen tỏa ra khắp trời, cực kỳ đồ sộ.

Phong Thiển Ảnh và Tuyết Nữ vừa về đến liền thấy một màn như vậy, cảm thấy kỳ quái, liếc mắt nhìn nhau, cũng chưa hiểu được sao lại náo loạn thế này.

”Các ngươi đang làm gì vậy?” Phong Thiển Ảnh nhanh tay, kéo một người lại.

”Bẩm Nhị gia, cung chủ đánh mất một thứ, bọn nô tày theo lệnh tìm kiếm.” Một Ám Long vệ xui xẻo nào đấy lộ vẻ nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, ánh mắt xơ xác tiêu điều, cún con chết tiệt, khi không chạy loạn làm gì, chạy thì cứ chạy, sao lại chạy mất một cách bí ẩn như thế? Thật muốn lột da hầm canh uống.

Phong Thiển Ảnh biến sắc, trầm giọng hỏi: “Trong cung có trộm sao?”

Ám Long vệ im lặng, trộm nào mà lại đi trộm chó chứ?

Không thể nói, đánh chết cũng không thể nói, sẽ khiến Ám Long vệ vô cùng mất mặt, không thể chấp nhận nổi... ừm...cái nhiệm vụ đó. Cho nên, Nhị gia, mong ngài cứ tận lực hiểu lầm đi, “Nhị gia, bọn nô tày có trách nhiệm quan trọng, cung chủ nói trước khi trời tối mà không tìm được thứ bị mất trộm, bọn nô tày sẽ không được sống.” Ôm quyền hành lễ, xoay người mất dạng.

Nhóm Ám Long vệ lòng như có gai, đều sợ mất mặt, ngượng ngùng hô gọi, đương nhiên lại càng không thể không biết xấu hổ đi hỏi thăm, lùng sục khắp Đông Nam Tây Bắc trong cung, khiến cả cung nơm nớp đề phòng, người người lo lắng.

Mọi người nghĩ rằng, ngay cả nhóm tinh nhuệ cũng đã ra tay, rốt cuộc đã phát sinh chuyện lớn chấn động đất trời gì rồi?

”Thiển Ảnh, có phải đã đánh mất thứ gì rất quan trọng không?” Tuyết Nữ ngẩng đầu nhìn, sao cảm thấy ám vệ như rất khẩn trương ấy nhỉ? Gặp kẻ địch mạnh sao?

Phong Thiển Ảnh thấy có chuyện lạ liền gật đầu, “Chúng ta vừa đi một lát đã xảy ra loại chuyện trộm cắp này, ta thật muốn xem tên trộm này là thần thánh phương nào, lại lớn mật như thế.”

Phong Thiển Ảnh cùng Tuyết Nữ đến Thanh Long đường trước, lúc đến nơi, Quân Nho đang vội vàng xử lý công việc, đầu cũng không ngẩng lên, “Hòa thuận rồi sao?”

Tuyết Nữ thoải mái gọi một tiếng đại sư huynh, Quân Nho bỏ bút lông trong tay xuống, đôi mắt xem xét liếc nhìn nàng ta một cái, ừ một tiếng, xem như thừa nhận, “Sao hai người lại rảnh rỗi đến đây vậy? Ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian nói chuyện phiếm với hai người, đi nói chuyện yêu đương đi, đừng ở đây làm chướng mắt ta.”

”Quân Nho, có trộm đến Ngô Đồng hiên sao?” Phong Thiển Ảnh không so đo với hắn ta, việc hắn quan tâm hơn cả vẫn là chuyện an nguy trong cung.

”Trộm gì?” Quân Nho ngồi từ sáng đến giờ, vẫn luôn làm việc, vội muốn vắt chân lên cổ, chẳng quan tâm gì nữa.

”Bên ngoài ồn ào thật lớn, huynh lại không biết gì?” Phong Thiển Ảnh cất cao giọng, vẻ mặt ‘huynh đừng có đùa nha’.

Quân Nho nhịn không được vuốt vuốt đầu, “Đệ đừng có châm chọc ta.”

Tất cả mọi giấy tờ lớn nhỏ đều cần hắn tự kiểm tra ghi chú, còn không đếm được có bao nhiêu loại, hắn đâu phải là thần, một mình kiêm bốn chức, sao còn rảnh rỗi nghe chuyện bên ngoài.

Phong Thiển Ảnh sờ sờ mũi, thầm tự nhủ chẳng phải do huynh tự gánh sao, còn oán được ai, bước ra sau bàn kéo người, “Đi, cũng không tốn mấy thời gian, đi nhanh, chúng ta đến xem thử, chậm là chẳng còn trò hay để xem.”

"Đệ muốn đến giúp đỡ ta suốt đêm sao?" Quân Nho không nhúc nhích, rất có khí thể của đại sư huynh.

"Buổi tối đệ bề bộn nhiều việc." Phong Thiển Ảnh nhíu mày, dõng dạc.

"Ta biết, nói chuyện yêu đương đúng không?" Quân Nho có chút buồn khổ.

"Đại sư huynh, huynh đừng vội, buổi tối muội sẽ bảo Thiển Ảnh đến giúp huynh." Tuyết Nữ vừa mở miệng liền bán luôn Phong Thiển Ảnh.

Phong Thiển Ảnh há mồm không nói gì, vẻ mặt ai oán, Quân Nho buồn cười, "Nếu đã thế, ta liền đa tạ đệ muội, đi thôi, ta có thời gian rồi, sẽ cố đi cùng Sư đệ một chuyến."

"Được tiện nghi còn khoe mẽ."

Với tính trẻ con của hắn ta, Quân Nho cười cho qua, dặn dò Nhiễm Thu vài câu, liền rời khỏi Thanh Long đường.

Ba người đi thẳng đến Ngô Đồng hiên, lúc đến cửa viện, mơ hồ nghe thấy thống lĩnh Ám Long vệ bẩm báo, "Cung chủ, tìm được Tiểu Bạch rồi."

"Ừm, tìm thấy ở đâu?"

Thống lĩnh Ám Long vệ lặng lẽ đổ mồ hôi, cũng không dám lau, cung kính nói: “Bẩm cung chủ, ở trong rừng phía sau núi.” Đồng thời còn tìm thấy Đại Bạch.

Lý Minh Kỳ nhíu mày, "Sao ngươi không ôm nó về?"

"Bẩm chủ mẫu, Bạch Trản đại nhân không thả cho đi." Thật sự là hận không thể rút luôn đầu vào ngực.

Quân Nho sờ sờ cằm mình, Ngạn Khanh gây ra động tĩnh lớn như vậy là để tìm một con cún? Do hắn tặng? Đây là loại tình huống gì thế này?

"Tiểu Bạch là ai?" Phong Thiển Ảnh hỏi một vấn đề ngu ngốc.

"Tiểu Bạch là cún." Tuyết Nữ tức giận trừng mắt nhìn hắn, biết rõ còn cố hỏi hay là thật sự không nghe thấy?

"Minh Kỳ nuôi chó khi nào?" Đây mới là vấn đề quan trọng, biết chưa?

Quân Nho ho khan hai tiếng, "Ta tặng."

"Đang êm đẹp huynh tặng chó làm gì?" Phong Thiển Ảnh thật quá khó hiểu, được rồi, không cần vào trong nữa, rõ ràng chỉ cần ra sau núi tìm một con chó, lại ra quân ồ ạt như thế, hại hắn hiểu lầm, còn tưởng đã đánh mất bảo bối gì rồi.

Quân Nho kể lại nguyên nhân tặng cún, lữ khách Trung Hoa Phong Thiển Ảnh cất lời châm chọc, "Đại sư huynh, huynh đúng là phiền hà."

Quân Nho liền một cước đá qua, tức giận mắng, "Da dày lắm rồi phải không?"

Đương nhiên là dày rồi, trúng một cước cũng không giảm bớt, còn cợt nhả thêm ra.

Trong viện, Lý Minh Kỳ cắn môi dậm chân, thực hận hành động độc ác của Bạch Trản, mắng: "Giỏi cho Đại Bạch, dám khi dễ đệ đệ của mày, xem ta sẽ trừng trị mày ra sao. Ngươi, không nghe thấy sao, đừng ngơ ngốc quỳ ở đó nữa, nhanh đi trước dẫn đường."

Trầm Ngạn Khanh vội giữ eo nàng, "Đừng gấp, Bạch Trản có chừng mực mà."

"Cá mè một lứa." Lý Minh Kỳ tức giận, đều học hư từ chàng, giả làm người tốt gì chứ.

Trầm Ngạn Khanh đen mặt, thầm nghĩ, chờ đêm dài yên tĩnh đến, hôm nay sẽ tính sổ cho bằng hết.

Lý Minh Kỳ liếc xéo hắn, sao còn không biết mưu mô của hắn chứ, hừ, chờ xem.

Đoàn người đi ra phía sau núi, lúc đến nơi, liền thấy một ‘lão’ hổ trắng nằm mọp trên mặt đất, hai móng vuốt buông lỏng, một cái gì đó nhỏ đen lủi lủi trước mặt, nó bổ nhào về phía trước, vẫn không quên dùng hai móng vuốt đẩy một cái, nếu Tiểu Hắc bất động, nó liền gầm nhẹ một tiếng, dùng móng vuốt đẩy đi.

Bạch Trản chơi rất vui vẻ, dưới ‘hổ trảo’ của nó Tiểu Bạch bị chơi đùa khiến người ta thực đau lòng, chẳng còn can đảm, cả người bẩn thỉu, không ngừng run rẩy, cực kỳ đáng thương.

"Bạch Trản, ngươi đang làm gì đó, mau buông ra cho ta." Lý Minh Kỳ nổi giận, nói xong liền tiến lên, đáng tiếc bên hông bị ôm lấy, cũng không biết hắn dùng lực thế nào, nàng chết sống đều không bước tới được, "Trầm Ngạn Khanh, chàng mau thả ra."

Con cún kia ngốc quá, Thẩm cung chủ liếc mắt nhìn Bạch Trản một cái, "Phượng Nhã, ngươi ôm con cún đó về đi, gột rửa cho sạch sẽ."

"Dạ, nô tỳ tuân lệnh" Phượng Nhã nhận lệnh, Bạch Trản cũng không làm khó nàng ta, trong nháy mắt nàng ta ôm lấy Tiểu Bạch, nó còn cười cười với nàng ta, lộ ra một miệng răng nanh, quá dọa người.

Tiểu Bạch hoảng hốt không ít, ngửi được mùi quen thuộc, liền mạnh mẽ chui vào lòng Phượng Nhã, kêu ăng ẳng.

Lý Minh Kỳ đưa mắt nhìn Trầm Ngạn Khanh, ánh mắt kia rõ ràng chính là, có phải do chàng sai bảo không?

Trầm Ngạn Khanh tỏ vẻ mình rất oan, một tay mở ra, "Kỳ Kỳ, nàng phải nhìn rõ mọi việc, hay là thẩm tra xử lí phạm nhân một chút đi?"

"Cút." Nếu hổ có thể nói tiếng người, vậy đã thành thần, ngẫm lại trong lòng vẫn không thoải mái, "Trầm Ngạn Khanh, việc này không thể bỏ qua đơn giản vậy đâu."

"Nương tử muốn sao?" Ánh mắt đảo qua, đảo qua ba người Quân Nho đang ẩn núp, vẻ mặt tối đen.

"Là tự chàng nói đó, quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên, nếu chàng dám đổi ý... Hừ." Nghiến răng khẽ hừ một tiếng, đôi mắt nhỏ đã tỏ rõ lời muốn nói rồi.

Trầm Ngạn Khanh yêu chìu vuốt vuốt thịt mềm bên hông nàng, mắt cười cong cong nhìn nàng, "Nàng muốn trừng trị thế nào cũng được."

"Tốt lắm, Ngọc nhi, ngươi đi lấy cái dây xích mà ta đã mua tới đây, nếu nó ngoan ngoãn, ta liền quên mất, hôm nay dù thế nào cũng phải bắt nó đeo, xem nó còn chạy loạn nữa không." Lý Minh Kỳ nâng tay tức giận chỉ, ánh mắt lại nhìn về phía Trầm Ngạn Khanh.

"Chỉ cần nương tử thích là được."

Quân Nho đen mặt, tặng cún lại gây ra lỗi lớn thế sao? Đại Bạch, ta thực có lỗi với mày.

Bạch Trản phe phẩy đuôi, vui mừng phấn chấn tiến đến trước mặt Lý Minh Kỳ, dụi dụi lên người nàng, cực kỳ lấy lòng, "Cút qua một bên, ta rất tức giận."

Trầm Ngạn Khanh nhấc chân, dùng đế hài cọ cọ đầu nó, Bạch Trản nghĩ chủ nhân đang chơi với nó, dụi hăng say.

Ngu ngốc, chủ nhân thông minh như ta sao lại nuôi ra mày ngu xuẩn như vậy, tranh giành tình cảm còn chưa nói, làm chuyện xấu sao còn thích dây dưa, mày đó, bình thường bảo mày cút mày liền khó chịu, thật là mất hết mặt hổ.

Phượng Ngọc thầm run sợ mang dây xích tới, ánh mắt thỉnh thoảng trộm liếc về phía Bạch Trản, chuyến này lại động tới con hổ thù dai rồi,“Cung chủ, mang tới rồi.”

Trầm Ngạn Khanh cầm lấy suy nghĩ một chút, sợi xích này đối với Bạch Trản mà nói, thật sự quá nhỏ, ghị hai ba lần liền đứt.

Không nhẹ không nặng vỗ lên đầu Bạch Trản ba cái, có ý gì thì người khác không biết được, Bạch Trản lại biết. Vươn đầu lưỡi liếm liếm tay chủ nhân, mặc cho chủ nhân làm, căn bản không phản kháng. Mắt Hổ thỉnh thoảng đảo qua con cún nhỏ, tràn đầy coi thường.

Chủ nhân đứng dậy, Bạch Trản kéo sợi xích thật dài chạy về phía Lý Minh Kỳ, vô cùng nhiệt tình cong người liếm mặt nàng, muốn nàng leo lên.

"Kỳ Kỳ, nó để nàng cưỡi kìa." Trầm Ngạn Khanh cúi đầu đứng yên một bên, cười nhìn.

Lý Minh Kỳ mím môi, không chịu được mê hoặc, dứt khoát lưu loát cưỡi lên, cúi người níu cổ Bạch Trản, "Sau này mày phải ngoan ngoãn, không được bắt nạt Tiểu Bạch, có nghe không?"

Bạch Trản xì mũi một cái, là đồng ý hay là không?

Trầm Ngạn Khanh nhìn theo một người một hổ xuống núi, cao giọng hỏi: "Mọi người định qua đêm trên núi sao?"

Phong Thiển Ảnh ho khan vài tiếng, "Trên núi gió lớn thật."

Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh xuyên qua hắn rơi lên người Tuyết Nữ, "Đêm nay ta có thời gian, chúng ta nói chuyện một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.