Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 135: Đêm mưa gió



Lo lắng căng thẳng của Kiếm Hâm rốt cục có thể thả lỏng, mệt mỏi do nhiều ngày chưa ngủ tràn đến, dựa vào vách tường nhắm hai mắt lại.

Trầm Ngạn Khanh nhìn nàng ta một cái, tầm mắt tiếp theo chuyển về phía góc tường, nơi đó có một người mê man, chính là Phong Nhã Tụng, hắn cau mày bước qua, nhấc chân đá đá.

Mặt Phong Nhã Tụng cũng tái mét, bị hắn đá tỉnh, tầm mắt nửa ngày không có tiêu cự, đến khi thấy rõ mặt người, liền nhổ một bãi nước bọt đầy tức tối, hắn chưa từng có một khắc cảm thấy Trầm Ngạn Khanh hiền hòa dễ gần như lúc này.

”Thẩm đại cung chủ, ngươi tới rồi, nếu trễ một bước chắc đã nhặt xác cho chúng ta.” Trong lòng có thiện cảm, trên miệng vẫn không buông tha người ta.

Trầm Ngạn Khanh cùng ý kiến với hắn ta, nếu không nể mặt mũi Thiển Ảnh, còn quan tâm chết sống của hắn ta sao? Một chân đạp lên lồng ngực của hắn ta, dùng sức nghiến một cái.

Phong Nhã Tụng há mồm, chưa nói một lời, liền phun ra một ngụm máu bầm, khí mạch thông thuận, nhịn không được gào rống, “Đại gia khốn nhà ngươi, có ai cứu người như ngươi không, không thể dịu dàng chút sao?”

Nhiệt độ không khí quanh mình tụt xuống mức âm, Trầm Ngạn Khanh phất tay áo, cách khoảng không đánh vào mặt, một tiếng giòn vang, Phong Nhã Tụng im bặt, nửa bên mặt vừa đỏ vừa sưng. Ở dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu. Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời, họ Trầm kia, ngươi chờ đó cho gia, ta nhất định phải giẫm hai chân lên cái mặt thối nhà ngươi, bà nó chứ, ui, thực mẹ nó đau.

Hồng Loan đứng xem một bên không nhịn được cười, ánh mắt dời đến Trầm Ngạn Khanh, ánh sao trong mắt bắn ra bốn phía.

”Sao Tô Diễn lại rơi xuống vách núi?” Trầm Ngạn Khanh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, thẳng tắp theo dõi hắn ta.

Phong Nhã Tụng nhỏ giọng lầm bầm một câu, xoay mặt nhìn nhìn Kiếm Hâm, rốt cuộc cũng không trả lời.

”Tô Diễn vì cứu ta mới té xuống, là ta có lỗi với hắn.” Giọng Kiếm Hâm khàn khàn, nhớ tới màn mất hồn mất vía lúc đó, tim nàng vẫn còn run, cúi đầu nhìn người đang mê man, “Ngạn Khanh, khi nào thì hắn có thể tỉnh lại?”

Trầm Ngạn Khanh lắc đầu, “Đầu huynh ấy chấn động mạnh, ta chỉ có thể bảo vệ mạng của huynh ấy, cái khác đành phải chờ Thiển Ảnh đến đây xem lại, Triệu Hân Linh đâu?”

Hai mắt Kiếm Hâm đột nhiên mở to, run giọng hỏi: “Sao ngươi biết có mặt nàng ta?”

Phong Nhã Tụng cười trào phúng: “Diệt cỏ không diệt tận gốc, một trận gió xuân liền sống lại, nếu các ngươi không nhân từ nương tay, hắn có thể nằm bất tỉnh ở đây sao?” Nhổ một bãi nước bọt, tự làm tự chịu, oán ai được chứ?

Triệu Hân Linh là tâm ma trong lòng Tô Diễn, mặc dù hắn ta luôn miệng nói đã buông tay, bất quá đó chỉ là lừa mình dối người mà thôi, buông tay sau hơn mười năm yêu say đắm không phải là nói dễ hơn làm sao?

”Triệu Hân Linh đã chết chưa?” Trầm Ngạn Khanh không hỏi gì khác, nhìn gương mặt hôn mê bất tỉnh của Tô Diễn, hắn cực kỳ lạnh nhạt hỏi một câu.

”Triệu Hân Linh ép giữ Hâm nhi, kéo nàng cùng nhảy xuống vực. Vào lúc nguy cấp, Tô Diễn đuổi tới, ném Hâm nhi lên, hắn lại bởi vì sức cùng lực kiệt mà ngã xuống.” Phong Nhã Tụng trả lời vấn đề của hắn, kỳ thật hắn ta vẫn luôn hoài nghi, có phải Tô Diễn đã hạ quyết tâm muốn cùng chết với Triệu Hân Linh không, đáng tiếc lại không chết được.

Trầm Ngạn Khanh đặt một tay sau lưng cúi đầu yên tĩnh suy nghĩ một lát,“Hâm nhi, ngươi đừng tự trách, Triệu Hân Linh là tâm ma của huynh ấy, nay ma chướng đã tiêu tan theo nàng ta, chưa chắc không phải là chuyện tốt.”

Kiếm Hâm cười khổ, sầu lo dâng lên trong lòng, “Mặc kệ thế nào, hắn thật sự đã cứu ta. Ngạn Khanh, tiếp sau chúng ta phải làm thế nào?”

Trầm Ngạn Khanh nhìn người bị thương đầy đất, lông mi không giãn ra được, có thể làm sao đây? Chỉ có thể tìm một chỗ đặt chân dưỡng thương trước, “Hồng Loan, gần đây có thôn trang hay biệt viện không?”

”Có, cách đây không xa, có một biệt viện.” Hồng Loan khẽ suy xét, liền nghĩ đến một nơi ổn thỏa, “Chủ nhân, ta gọi bọn tỷ muội tới đó tập hợp, có thể bảo đảm được an toàn.”

”Tốt, trước khi trời tối, chúng ta chạy tới đó đặt chân.” Trầm Ngạn Khanh chưa bao giờ là người không quả quyết, bàn tay to vung lên lập tức quyết định, hắn muốn tranh thủ thời gian sắp xếp chuyện nơi đây ổn thỏa, nhanh chóng quay về, tránh cho nương tử phải thấp thỏm lo âu.

Trầm Ngạn Khanh vừa đi liền đi ba ngày chưa về...

Lý Minh Kỳ gối lên hai tay, kê cao gối mà ngủ trên giường mềm trong thư phòng, ánh mắt xuyên qua cửa sổ rộng mở, nhìn ngắm bên ngoài, đang nhìn gì nhỉ?

”Chủ nhân, bên ngoài nổi gió, ban đêm lạnh, ngài vẫn nên sớm đi nghỉ thôi.” Phượng Nhã bất đắc dĩ, bắt đầu lượn quanh nàng, ngặt nỗi tai Lý Minh Kỳ không nghe thấy, ánh mắt chấp nhất nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phượng Ngọc dứt khoát bước qua, đứng trước cửa sổ, chu miệng lên đóng cửa sổ lại, “Chủ nhân, ngoài trời mây đen dầy đặc, không thấy một ánh sao, rốt cuộc ngài đang ngắm cái gì?”

Lý Minh Kỳ giật giật thân mình có chút cứng ngắc, mặt mày nhàn nhạt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vì mong nhớ mà u oán, ngắm gì chứ? Nàng là đang ngóng trông ngày hắn trở về. Tuy mỗi ngày Quân Nho đều phái người đến báo bình an, nhưng lòng của nàng vẫn cứ không yên, hậu quả trực tiếp chính là ăn không ngon, ngủ không yên.

”Chủ nhân, ngài nên yêu quý thân thể.” Phong Nhã ngồi xổm xuống bên người nàng, lộ vẻ đau lòng, “Chủ nhân, ngài lại gầy đi rồi.”

Lý Minh Kỳ hoàn hồn trong lời lảm nhảm của nàng ta, ngáp một cái, quả có chút mệt mỏi, “Dạ dạ dạ, nha đầu ngoan của ta, ta đi ngủ đây.” Mỗi tay một bên, nhéo lên mũi của hai tỷ muội, “Ngủ đi.”

Hai tỷ muội cũng không né tránh, mặc nàng nhéo, trăm miệng một lời cười nói: “Đây mới là chủ nhân tốt nhà chúng ta.”

Tình cảm của ba chủ tớ càng ngày càng hòa hợp, tình như tỷ muội, có khi hai nha đầu sẽ ôm cánh tay của nàng lắc lay làm nũng, lúc này một trái một phải đỡ nàng về phòng ngủ, vừa trêu ghẹo vừa giúp nàng cởi áo tháo thắt lưng.

”Chủ nhân, ngài thích con trai hay con gái?” Phượng Ngọc thật cẩn thận sờ sờ bụng nàng.

Lý Minh Kỳ cầm tay nàng ta, xoa một vòng trên bụng, “Con trai hay con gái ta đều thích.” Nàng cười dịu dàng, “Cảm nhận được không?”

Phượng Ngọc gật đầu liên tục, cười nói: “Tỷ tỷ, tiểu Chủ nhân đang động này, a, chủ nhân, bé đá nô tỳ, đá nô tỳ nè.”

Phượng Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, “Muội đó, thật đúng là đồ trẻ con.”

Phượng Ngọc thè lưỡi, vô cùng đắc ý nói: “Chờ khi tiểu Chủ nhân được sinh ra, nhất định sẽ càng thân thiết với muội.”

Lý Minh Kỳ ngồi ở bên giường, cười nhìn tỷ muội đấu võ mồm, cảm nhận được thời khắc ấm áp hiếm có.

Phượng Nhã quở trách liếc muội muội một cái, đỡ chủ nhân lên giường,“Chủ nhân, ngài sớm ngủ đi, bọn nô tỳ ở đây trông chừng.” Phượng Nhã săn sóc giúp nàng kéo góc chăn, cùng Phượng Ngọc một trái một phải canh giữ bên cạnh nàng.

”Hai người các ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi đi, có việc ta sẽ gọi các ngươi.” Lý Minh Kỳ chớp mắt, cơn buồn ngủ dâng lên, mắt không mở ra nổi.

Phượng Nhã và Phượng Ngọc biết tính tình của nàng, cho nên không từ chối, tắt đèn giúp nàng, nhẹ tay nhẹ chân lui ra, cũng không rời đi, mà ngồi trên ghế bên ngoài nhắm mắt dưỡng thần.

Lý Minh Kỳ nằm ở trên giường nhắm mắt suy tư, có lẽ là thật sự mệt mỏi, không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào.

Nàng mơ một giấc mộng, trong mộng đầy máu, trong mộng có âm thanh non nớt gọi nàng là mẹ, nàng biết đó là con thơ của bọn họ, nàng muốn nhìn dáng vẻ của bé, nhưng còn chưa nhìn rõ, hình ảnh đã thay đổi, lại mơ thấy vẻ mặt tuyệt vọng điên cuồng của Trầm Ngạn Khanh, cầm đồ đao trong tay, đứng trong biển máu, muốn toàn bộ thiên hạ chôn cùng nàng.

Nàng đã chết rồi sao? Sao lại không chạm được đến bọn họ?

Hai tay nàng vô lực, trơ mắt nhìn bản thân mình cách bọn họ càng ngày càng xa, đau đớn hít thở không thông.

Không... Nàng không muốn...

Lý Minh Kỳ từ trong mơ bừng tỉnh, mồ hôi lạnh làm ướt chăn gấm, tóc mai dính lên mặt, trái tim thình thịch, càng đập càng nhanh.

Ngạn Khanh, chàng ở đâu? Chàng có cảm thấy bất an của thiếp không?

Lý Minh Kỳ trợn tròn hai mắt, trong bóng đêm nhìn đỉnh giường, ngực vẫn phập phồng.

Lại mơ như thế, là điềm báo gì?

Đêm đen như mực, gió Bắc gào thét, còn có cả mưa, không ngừng đập vào cửa sổ, đây là trận mưa mới có từ đầu xuân.

Lý Minh Kỳ lại không buồn ngủ, lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài.

Chợt khi đó, đột nhiên nghe thấy tiếng động đao kiếm đánh nhau, tinh thần căng thẳng, đứa bé trong bụng cũng cảm nhận được khẩn trương của nàng, bắt đầu cử động.

Tiếng sấm nổ vang, một đêm này nhất định sẽ không yên ổn, Phượng Nhã bừng tỉnh trong mưa sét, người luyện võ tai thính mắt tinh, nhạy cảm mãnh liệt với nguy cơ.

”Ngọc nhi, tỉnh, tỉnh lại, đừng ngủ nữa.” Với tay lay muội muội đang ngủ say dậy, nàng đứng dậy bước tới trước cửa.

Gió cuốn mưa, tàn sát bừa bãi...

”Tỷ tỷ, sao vậy? Trong cung có trộm sao?” Phượng Ngọc vuốt vuốt mặt, cảnh giác ngồi dậy, vội hoàn hồn, nâng cao đề phòng, vừa nghe động tĩnh bên ngoài liền đoán được.

”Ừ, nghe thì hình như là ở Tàng Bảo Các?” Phượng Nhã cũng không quá khẳng định, mặc kệ trong cung khác xảy ra chuyện gì, chỉ cần không động đến Ngô Đồng hiên là tốt rồi.

Ngay tia chớp tiếp theo, Phượng Ngọc đến bên người tỷ tỷ, theo ánh mắt của nàng ta, bên kia ánh lửa ngập trời, sáng trắng một vùng, “Tỷ tỷ, đó là kiếm khí?”

Trường kiếm sáng bạc, vẫy vùng bốn phía, ngăn bởi màn mưa dày đặc, “Người đến tối nay hẳn là cao thủ.”

”Hừ, mặc kệ hắn có phải là cao thủ hay không, đại gia đã sắp đặt cạm bẫy, chỉ cần bọn họ dám đến, nhất định sẽ khiến bọn họ có đi không có về.” Phượng Ngọc nắm chặt tay, giọng điệu lạnh lùng, tiếp theo có chút lo lắng, “Tỷ tỷ, có quấy nhiễu chủ nhân nghỉ ngơi không?”

”Ta đi xem thử, muội ở lại đây trông chừng nhé.” Phượng Nhã dặn dò một câu, đứng dậy vào bên trong, nghe thấy chủ nhân hô hấp đều đặn, nghĩ là còn đang ngủ, thấy chăn có chút tán loạn, muốn kéo lại chăn, không ngờ vừa mới vươn tay đã bị người kéo lại, nàng ta thử thăm dò: “Chủ nhân, ngài tỉnh rồi?”

”Ừ, đỡ ta ngồi dậy đi.” Giọng Lý Minh Kỳ hơi khàn khàn, mang theo giọng mũi.

Phượng Nhã vừa nghe giọng liền biết không thích hợp, hai tay chạm tới thân thể nàng, tay liền ẩm ướt, đây là sao vậy? Sao lại không thoải mái?

Phượng Nhã có chút hoảng hốt, đỡ nàng ngồi dậy, đặt gối dựa ra phía sau, xoay người vội vàng thắp đèn, lúc này mới thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lo lắng nói: “Chủ nhân, sao ngài lại không thoải mái? Đừng dọa nô tỳ.”

Lý Minh Kỳ hí mắt, nhẹ giọng hỏi: “Có phải bên ngoài đã đánh nhau rồi không?”

Phượng Nhã lấy một cái khăn giúp nàng lau mồ hôi trên mặt, “Chủ nhân, ngài đừng lo lắng, đại gia có thể đối phó. Nhưng ngài sao vậy, là gặp ác mộng sao? Người đầy mồ hôi, sao lại không gọi nô tỳ?”

Lý Minh Kỳ an ủi vỗ vỗ tay nàng, “Ta cũng vừa tỉnh, đừng lo lắng quá, tìm giúp ta một bộ quần áo sạch sẽ, người đầy mồ hôi, rất khó chịu.”

Phượng Nhã dạ một tiếng, đứng dậy đi tìm quần áo sạch.

Tiếng sấm từng đợt, mưa vẫn còn rơi, trong Vô Trần cung đột nhiên vang lên tiếng sáo dễ nghe.

Tiếng sáo réo rắt, ngập tràn mưa gió, kỳ ảo mà du dương, chậm rãi bay bỗng giữa trời đất.

Lý Minh Kỳ nghe thấy tiếng sáo, đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.