Ánh mặt trời rọi vào phòng, trải đầy đất, soi sáng cả phòng. Dưới cửa sổ lớn hướng về phía mặt trời có đặt một bể cá xanh biếc, mấy con cá bơi
lội như không biết mệt, thỉnh thoảng nghịch ngợm phá phách một trận,
chúng nó liên tiếp nhảy lên khỏi mặt nước, gây ra động tĩnh thật lớn.
Phượng Nhã giúp chủ nhân làm chuyện xấu, thầm chột dạ, vừa có chút động
tĩnh nàng ta liền hoảng hốt, e sợ cho là cung chủ nhà mình trở về.
Tóc Lý Minh Kỳ dài tới eo, một tay chống cằm ngồi trước gương trang
điểm, cười nhìn nha đầu nhà mình, “Nhã Nhi, ngươi đang chần chừ gì vậy?”
”Chủ nhân, hay là ngài cho cá ăn đi, chắc là chúng nó đói bụng rồi, nô
tỳ đi chuẩn bị thức ăn cho cá giúp ngài ngay.” Phượng Nhã cố nói lòng
vòng gợi ý đến hắn, động tác tay vô cùng cứng ngắc, lắc lắc hai cái, rốt cục thành công xoay lưng ra phía sau, vừa cười lấy lòng vừa lui về sau.
”Các ngươi đều sợ chàng vậy sao? Chàng đâu có ăn thịt người, ngươi đứng
lại đó cho ta.” Lý Minh Kỳ tỏ vẻ mình không chút tức giận, động tác vô
cùng đẹp mắt thổi thổi tóc mai của mình, hai tay vỗ bàn đứng lên, với
tay về phía nàng ta, ra lệnh: “Đưa đây.”
Đưa cái gì? Không nói cũng hiểu.
”Ai da, chủ nhân, ngài đợi lát nữa, nô tỳ còn việc phải làm, bọn cá
thích côn trùng tươi ngon.” Phượng Nhã giả bộ hồ đồ thăm dò nàng, định
xoay người bỏ chạy.
”Uổng công các ngươi gọi ta là chủ nhân, sao ‘ăn cây táo lại rào cây
sung’? Lần này ta thật sự đau lòng rồi đó.” Lý Minh Kỳ bĩu môi, đâu phải nàng muốn làm chuyện ác nhân thất đức gì, chẳng qua tuân theo ý nguyện
của mình, tỉa bớt chút tóc mái trên đầu mình thôi, sao các nàng ấy lại
không thuận không theo, thế gian có còn công lý không vậy?
Phượng Nhã chỉ do dự chốc lát rồi vẫn cảm thấy không thể thỏa hiệp, “Chủ nhân, chờ cung chủ trở về, nô tỳ sẽ tùy ngài xử lý, được không?”
Lý Minh Kỳ với tay cầm lấy quả Óc Chó khô trong mâm bên cạnh, ước lượng
trọng lượng, “Giờ ngươi ngoan ngoãn lấy cho ta hay để ta tự mình đi
lấy?”
Sao cũng không thì có được không? Phượng Nhã cắn môi, hận không thể tru
lên một tiếng, thầm biết mình không phải đối thủ của chủ nhân, thầm than hành vi của chủ nhân nhà mình càng ngày càng lưu manh, cũng không biết
bình thường cung chủ nhà mình dung túng thế nào, cười lấy lòng: “Chủ
nhân, nô tỳ đổi kiểu tóc mới cho ngài, nếu ngài không thích nô tỳ sẽ
tỉa, được không?”
Lý Minh Kỳ hài lòng thỏa dạ cầm lấy kéo, một lần nữa ngồi xuống trước
gương, nhìn qua gương cười với nàng ta, trong đôi mắt to chói lọi rọi ra hai chữ, không được.
Phượng Nhã vô cùng thất bại, rất muốn ra góc tường ngồi vẽ vòng tròn,
ánh mắt tội nghiệp nhìn chủ nhân chằm chằm, hi vọng nàng sẽ hồi tâm
chuyển ý, khiến nàng cảm thấy đáng thương càng nhiều càng tốt.
Lý Minh Kỳ làm như không nghe được tiếng lòng của nàng ta, giơ kéo lên
trán khoa tay múa chân một chút, nhíu mày trầm tư không biết nên tỉa thế nào, việc này nàng thật chưa từng làm... Mặc kệ nó, hôm nay nàng dứt khoát muốn ra tay, xấu liền xấu thôi, trước lạ sau quen mà, lần sau có
kinh nghiệm thì tốt rồi. Nàng đã quyết định, bung kéo ra, liền nghe
trong viện truyền đến tiếng rống giận vang rền như sấm, “Lý Minh Kỳ, mẹ
nó chứ, lại muốn làm gì vậy? Buông kéo ra cho ta.”
Ngay cả Thẩm đại cung chủ luôn không lộ vui buồn cũng bị nàng kích thích mà đánh mất phong độ, có thể tưởng tượng một năm này nàng làm ác nhiều
đến mức nào rồi.
Hừ, dù sao ngươi giận của ngươi! Đương sự hoàn toàn không cho là đúng. Buông ư? Dựa vào cái gì chứ!
Lý Minh Kỳ thầm than thời vận mình không tốt, thầm nghĩ: tướng công,
không phải chàng nói giữa trưa mới quay về sao, sao giờ lại xuất hiện?
Sao chàng có thể không giữ chữ tín như thế? Hay nha đầu nhà mình lừa
mình? Ánh mắt đảo qua, dời phương hướng.
Phượng Nhã kêu oan, hai tay vội xua, ánh mắt nhắn nhủ, ‘chủ nhân, nô tỳ
nói đều là sự thật, cho dù lừa cũng là cung chủ lừa nô tỳ.’ hoặc là,
cung chủ cố ý về sớm...
Mắt thấy cung chủ nhà mình đến gần, nàng ta vội khom người hành lễ, ‘cung chủ, ngài đã về rồi, việc kế tiếp xin nhờ vào ngài.’
Vèo một tiếng, lòng bàn chân nàng ta như bôi mỡ, biến mất.
Lý Minh Kỳ co rút khóe miệng, Nha Đầu thối, hừ, không đứa nào trượng
nghĩa, tiếp theo nàng nở nụ cười, “Tướng công, chàng về rồi.” Thăm hỏi
xong cũng không đứng dậy đón chào, xoay đầu tiếp tục chiến đấu hăng hái
cùng cây kéo.
Trầm Ngạn Khanh giữ vẻ bình tĩnh, túm ống tay áo rộng viền vàng chỉ bạc vung một độ cong tuyệt đẹp trên không trung, muốn cách không ra tay, ngặt nỗi nương tử nhà mình mạnh mẽ hơn xưa, đành phải nâng tay
thẳng tắp chỉa về phía nàng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ta hỏi sao
nàng không đáp, nàng lại muốn làm gì?”
Mắt Lý Minh Kỳ tràn đầy vô tội, chàng vừa mới hỏi ‘mẹ nó’, liên quan gì đến nàng?
Roẹt một tiếng, năm ba sợi tóc đen rơi xuống bàn trang điểm, động tác của nàng vô cùng lưu loát, thái độ cực kỳ kiêu ngạo.
Trầm Ngạn Khanh nhìn mà mí mắt run rẩy, gân xanh trên tay lộ ra ngoài,
vẫn phải nhẹ giọng nài nỉ, “Kỳ Kỳ, nghe lời, nàng buông kéo xuống đi.”
Sao phải buông? Lý Minh Kỳ vô cùng bình tĩnh, “Tướng công, cả buổi sáng
chàng đã làm gì vậy? Lửa giận thật lớn nha, là tiểu cô nương nhà ai chọc giận chàng vậy? Chàng nói cho thiếp biết đi, thiếp đi tìm nàng ta cho.”
Đang nói bậy bạ gì vậy hả? Trong thiên hạ, trừ nàng ra, còn có ai dám tìm hắn rướt xui?