Trong Ngô Đồng hiên, ánh sáng mặt trời trải rộng, tiếng trẻ con, tiếng hổ
gầm, tiếng chó sủa, nối tiếp không ngừng, chưa được bao lâu, đã truyền
khắp từng ngóc ngách của Vô Trần cung.
Nhóm Ám Long vệ chịu trách nhiệm bảo vệ đều hiện thân, đứng vây một vòng trên tường xung quanh viện. Bọn họ mất hồn mất vía đứng nhìn, bị dọa
mướt mồ hôi lạnh, sợ Tiểu Chủ nhân chọc giận Bạch Trản đại nhân, bị một
ngụm nuốt trọn.
Trầm Ninh Ninh loay hoay cái đầu nhỏ, có chút nghi hoặc khó hiểu liếc
nhìn chung quanh, sao mấy người này lại chạy hết đến đây? Bé cũng chẳng
quan tâm tay mình có sạch sẽ hay không, nhét vào miệng ngậm mút, mày
nhăn nhăn lại, cất giọng trong trẻo, vô cùng lo lắng, “A... nha.”
Mọi người đang làm gì? Đứng ở trên tường nhà ta làm gì vậy? Sao đều nhìn ta?
”Ngài ấy đang nói gì vậy?” Thống lĩnh Ám Long vệ tự hỏi nửa ngày, khó hiểu, nghiêng đầu hỏi Phó Thống Lĩnh đứng bên cạnh.
”Đại nhân, trình độ của thuộc hạ còn chưa đủ cao, từ xa không thể hiểu
được ý của tiểu công tử.” Phó Thống Lĩnh lộ vẻ mặt trầm trọng, trả lời
cũng rất nghiêm trang.
”Cút.” Thống Lĩnh Đại Nhân nổi giận, nhấc chân liền đá.
Phó Thống Lĩnh không dám trốn, bị đại nhân nhà mình đá một cước văng ra
ngoài viện, gã ta ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn trời, ngưng nghẹn không
nói gì, ‘đại nhân à, ngài là đang giận chó đánh mèo, không còn đạo lý
đó! Tâm tư của một đứa bé, một gã già đầu như gã thì làm sao mà hiểu
được?’
Phượng Nhã và Phượng Ngọc là bị bức tường người bên này hấp dẫn mà bước
tới, chưa đến cửa viện đã thấy Phó Thống Lĩnh ngồi ở góc tường, “Chu đại nhân, ngài bị sao vậy?”
Chu Phó Thống Lĩnh vội vàng đứng dậy, cũng chẳng thèm phủi bụi ở mông, “Hai vị cô nương, các ngươi nhanh vào xem đi.”
Trong viện, hổ gầm một tiếng, lòng dạ mọi người run rẩy, Phượng Ngọc
nháy mắt mấy cái, đẩy tỷ tỷ ra vọt vào, vừa vào viện liền nhìn thấy, đầu lưỡi căng thẳng líu lại, cổ họng tắc nghẽn, hỏi, “Thế này là sao?”
”Thì như ngươi chứng kiến đó, tiểu công tử đang tập đi.”
Phượng Ngọc, “...”
Nắm đuôi hổ để học đi? Có phải đây mới là điều quan trọng không?
”Chủ nhân và cung chủ đâu hết rồi? Sao lại để Bạch Trản đại nhân trông chừng đứa nhỏ?”
Phượng Nhã cô nương, ngươi hỏi thật hay, chúng ta cũng muốn biết, đáng tiếc không ai cho đáp án, hay là ngài qua đó hỏi đi?
Chu Phó Thống Lĩnh lộ vẻ nghiêm trọng, “Tiểu công tử chơi đùa trong viện hơn nửa ngày, chúng ta muốn đến gần, nhưng Bạch Trản đại nhân không
cho.”
Tình huống lúc này của Bạch Trản đại nhân chính là đau cũng vui lòng,
một mặt là rốt cục có thể cùng chơi đùa với Tiểu Chủ nhân mà nó thèm nhỏ dãi đã lâu, mặt khác là vì bị đe dọa... chưa từng thấy con hổ nào tự
đi chịu ngược đãi như thế.
Bước chân của Phượng Nhã bị mắt hổ nhìn trừng trừng mà ngừng lại, thở dài, “Ngọc nhi, muội nhanh tìm đại gia đến đây đi.”
”Muội đi ngay đây.” Phượng Ngọc lên tiếng, xoay người chạy đi, thầm
than: cung chủ càng ngày càng không giống kẻ làm cha, chủ nhân cũng càn
quấy theo luôn rồi.
”Thống Lĩnh Đại Nhân, ngươi bảo tất cả mọi người giải tán đi, đừng ở đây vây xem nữa.” Phượng Nhã thực vô lực, nâng tay ra hiệu, soạt một tiếng
liền tan hết, chỉ còn lại Thống Lĩnh Đại Nhân và Phó Thống Lĩnh đại
nhân.
Trầm Ninh Ninh nhìn Phượng Nhã nhếch miệng cười, rốt cục bé cũng gặp
người quen rồi, thật vui quá. Cái chân nhỏ dẫm dẫm, loạng choạng một
cái, ngã ngồi đánh phịch, cú ngã này cũng không nhẹ, nhăn mũi, nước mắt
đã đảo quanh trong hốc mắt.
Bạch Trản xoay quanh bé, không ngừng dùng đầu dụi vào bé.
Từ lúc sinh ra Trầm Ninh Ninh chưa từng khóc, chỉ gào khan, nâng bàn tay nhỏ dùng sức dụi dụi ánh mắt cay cay, lại lau mặt mình, nước mắt gì đó
đều bị nghẹn trở về.
Phượng Nhã đau lòng quá mức, một đứa bé trắng nõn xinh đẹp bị Bạch Trản
chà đạp không ra hình hài, quần áo dơ bẩn nhăn nhúm còn chưa nói, khuôn
mặt càng vô cùng thê thảm, mặt dính nước mũi cộng thêm bùn đất, “Ninh
thiếu gia.”
Trầm Ninh ngồi dưới đất lắc lư, với tay túm cái đuôi của Bạch Trản, dùng lực cố gắng đứng lên một lần nữa, không thèm để ý đến người bên ngoài,
hết sức chăm chú tập đi.
”Da da.” Dáng người nho nhỏ, tập tễnh học đi, bước vài bước lại té ngã, té xuống lại đứng lên, cứ thế lặp lại.
”Grào.” Bạch Trản gầm nhẹ, xoay người lại liếm mặt bé, trong mắt hổ tràn đầy bất đắc dĩ. Nó lắc lắc cái đuôi của mình, dùng mắt thường cũng có
thể nhìn thấy lớp lông thưa bớt, nó cũng chẳng đau đớn gì nhiều, chỉ đau lòng cho lông của mình, thêm vài lần nữa, rốt cục nó cũng không thể
nhịn thêm được nữa.
Bạch Trản há mồm ngậm Tiểu Chủ nhân vừa mới ngã sấp xuống, trong cái
nhìn trừng trừng đầy hoảng sợ của ba người, đặt vào cạnh Tiểu Bạch ở
phía sau. Đại Bạch nhìn một cái, Tiểu Bạch liền hiểu rõ, e ngại uy nghi
của lão đại, chủ động đưa cái đuôi tới, “Gâu gâu....” Khá có tính người.
Trầm Ninh Ninh bĩu môi, hoàn toàn không thèm để ý tới hy sinh kính hiến của Tiểu Bạch, xoay người trên mặt đất, lại nhào về phía Bạch Trản.
Bạch Trản lắc lư cái đầu hổ, sao có thể tuân theo, nhấc chân bỏ đi, thân thể kềnh càng chạy trong viện, vù vù sinh gió.
Trầm Ninh rất tức giận, quơ quơ nắm tay, hô lớn một tiếng, dùng hết sức
lực vốn có, chống hai tay đứng lên, nâng nâng chân nhỏ, một bước hai
bước... soạt một tiếng trượt chân... chợt thấy thân mình không khống chế được sắp ngã sấp xuống.
Giờ mà ngã thật, thể nào mặt cũng để lại sẹo.
Phượng Nhã giật mình hô một tiếng, thân hình lay động xông đến.
Nàng ta nhanh, còn có người nhanh hơn.
Quân Nho lộ vẻ bất đắc dĩ, từ giữa không trung phóng người mà đến, giống như điện xẹt, vọt người ôm lấy Trầm Ninh bay một vòng trên không trung
rồi mới dừng lại.
”Thằng nhóc tinh nghịch này, không ngoan ngoãn ở trong phòng, chạy ra
ngoài nghịch phá gì vậy, có phải lại bị phụ thân ghét bỏ rồi không hả?”
Quân Nho ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, thầm hiểu rõ.
”Đại gia, nhanh lau mặt cho tiểu công tử đi.” Phượng Nhã đau lòng, cảm thấy công tử nhà mình sắp thành đứa trẻ hoang rồi.
Quân Nho cầm lấy khăn tay Phượng Nhã đưa tới, động tác mềm nhẹ lau đi
vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, “Bẩn chưa kìa, con còn trốn à.” Ngón
trỏ và ngón giữa nhéo lấy da thịt đầy đặn.
Trầm Ninh Ninh vừa sinh ra đã thân thiết với hắn ta, đẩy tay hắn ta ra,
ôm choàng lấy cổ hắn ta, mặt đối mặt dụi lung tung, cho đến khi dụi bẩn
dây đầy cả mặt của đối phương mới dừng lại. Bẹp, hôn một cái lên mặt
Quân Nho lấy lòng, hôn xong liền cười khanh khách.
Quân Nho bị bé hôn mà lòng mềm nhũn, vuốt vuốt đầu của bé, ánh mắt đầy
yêu chiều, “Nhóc xấu xa, có bản lĩnh thì thu phục phụ thân của con ấy,
đó mới là bản lĩnh thật sự.”
Trầm Ninh Ninh thực uất ức, bĩu môi, tựa vào vai hắn ta không ngóc dậy,
cha của bé không dễ gần, là kẻ đối nghịch trời sinh của bé.
”Phượng Nhã, ta mang đứa bé đi trước.” Hai tay Quân Nho nâng cái mông
nhỏ của đứa bé, hôn một cái lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn đen thùi.
”Đại gia, sau khi tiểu công tử tỉnh lại... có lẽ... sẽ đói bụng.”
Phượng Nhã không dám nhìn ánh mắt Quân Nho, tránh mắt nhìn trời, nàng ta cực kỳ không nỡ.
”Được rồi, ta biết rồi, các ngươi nên làm gì thì đi làm đi, nếu bọn họ
tìm thằng bé, các ngươi cứ nói thằng bé đã bị gió cuốn đi.” Quân Nho
vung ống tay áo, ôm đứa nhỏ đạp gió mà đi.
Đại Bạch và Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn trời, gió nhẹ từng trận, một đám
mây trắng bay ngang trời, hai cái đứa màu trắng nhắm mắt chạy đuổi theo.
Mỗi lời của Quân Nho đều không thoát khỏi lỗ tai Lý Minh Kỳ, nàng thẹn
đỏ mặt cắn lên cổ Trầm Ngạn Khanh, vẫn không hả giận mà nghiến răng, lưu lại một dấu răng nhỏ đều đặn, “Mau rời giường.”
Trầm Ngạn Khanh ôm nương tử nổi bão trong lòng, cười đầy ý vị sâu xa, “Nàng xác định vào lúc này nàng sẽ ra ngoài?”
Ra ngoài làm gì? Để cho một đám cấp dưới vây xem sao? Da mặt nàng cũng không dày đến vậy, “Đều tại chàng.” Ban ngày ban mặt lại tuyên dâm, phải kiên quyết chống lại, lần sau không thể cứ đổ thừa thế này nữa.