Bởi vì Trầm Ngạn Khanh cùng Lý Minh Kỳ đến, Bạch Hổ đường lập tức náo
nhiệt hẳn lên. Trầm Ninh Ninh cũng không giả ngoan nữa, hôn Tuyết Nữ một ngụm, dùng sức chui khỏi tay nàng ta, giãy giụa, hai cánh tay huơ huơ,
vẫy vẫy, nhanh như chớp nhào về phía mẹ mình.
Tuyết Nữ lộ vẻ bất đắc dĩ, nàng ta còn ôm chưa kịp nóng đó, trẻ nhỏ mềm
mại, sờ cũng rất dễ chịu, chủ yếu là rất vừa ý đứa bé Trầm Ninh Ninh
này, nhịn không được mà thở dài, “Nhìn xem, bất kể lúc nào cũng đều chạy về phía mẹ mình.”
”Tuyết Nhi, ta biết nàng thích trẻ con, chờ khi con chúng ta được sinh
ra thì tốt rồi.” Phong Thiển Ảnh ngồi bên cạnh nàng ta, nghe vậy giữ
chặt tay nàng ta, dùng sức nắm lấy, vì thế Tuyết Nữ ngoái đầu nhìn lại,
cười. Sau khi hai người quay về với nhau, tình vững hơn vàng.
”Trong bốn huynh đệ, giờ chỉ còn Quân Nho, mọi người đừng chỉ chăm chú
vào niềm vui của mình, nên giúp đỡ một chút đi.” Ánh mắt Tuyết Nữ đảo
qua Phong Thiển Ảnh, dừng trên người Tô Diễn và Kiếm Hâm.
Sau khi Tô Diễn rơi xuống vách núi phải nằm trên giường hơn ba tháng,
từng có một lần tiêu cực nhất định không chịu uống thuốc, là Kiếm Hâm
không để ý tới lời hung ác, giọng điệu mỉa mai, hành động đáng trách của hắn ta, vẫn luôn một tấc không rời quan tâm chăm sóc, mới khiến hắn ta
một lần nữa hồi phục, khỏe mạnh. Suốt hai năm, hai người đã cùng nhau
trải qua rất nhiều được mất, rốt cục cũng đến với nhau, thật không dễ
dàng.
”Quân Nho có vị hôn thê rồi.” Tô Diễn ‘không nể nang ai - một lời chặn
chết’, khuôn mặt trẻ con của hắn ta giờ không âm trầm như trước, nét mặt và thần thái đều trở nên mềm mại, không khỏi khiến người cảm thán, tình yêu quả thực tưới mát con người.
”Chuyện khi nào? Sao ta không biết?” Phong Thiển Ảnh không nhịn được cất cao giọng, hay cho lão đại nhà huynh, chuyện lớn thế này mà lại không
chịu nói cho bọn họ sao?
Gần đây Tô Diễn vẫn luôn đi theo Quân Nho, vội vàng tiếp nhận mọi việc
lớn nhỏ trong cung, ngẫu nhiên biết được trong nhà Quân Nho đã sắp xếp hôn sự, chỉ chờ hắn ta quay về kinh, sẽ lập tức thành hôn, “Mọi người nói nhỏ
một chút, hôn nhân chính trị, có gì đáng ngạc nhiên? Quân Nho không đề
cập tới, chúng ta coi như không biết.”
Mắt phượng của Phong Thiển Ảnh trợn ngược, “Hừ, đại sư huynh nhà chúng
ta sao có thể để người ta sắp đặt, cha của huynh ấy cũng không được.”
Một lời của hắn ta đánh sâu vào lòng mọi người, đúng là có đạo lý này,
bốn người bọn họ tự do tự tại, chỉ trung thành với chính mình, trung
thành với nhau, những người khác thì tính theo cách khác, ai cũng không
thể buộc gông xiềng lên người bọn họ, trừ phi chính bọn họ cam tâm tình
nguyện.
Nói đến đây, ai cũng không nhiều lời nữa, tầm mắt đều chuyển lên người Trầm Ngạn Khanh cùng Lý Minh Kỳ.
Tim Lý Minh Kỳ bất giác đập nhanh hơn, nhìn thằng nhóc con vừa vọt về
phía mình kia, trong mắt tràn đầy khó tin, Chỉ mới một ngày Ninh Ninh đã chạy? Nàng không thèm nghĩ nhiều, vội vàng ngồi xổm xuống, ôm bóng dáng nho nhỏ đang nhào tới, tim đập nhanh hơn, “Ninh Ninh, con dọa mẹ chết
mất thôi, chưa đi đã chạy, về sau còn làm đến việc gì đây?”
Trầm Ninh Ninh nghiêng đầu hôn một cái lên mặt nàng, tiếp đó trợn tròn mắt nhìn nhìn cha bé, khẽ hừ một tiếng, vô cùng ghét bỏ.
Trầm Ngạn Khanh chấp một tay sau lưng, mí mắt nhếch lên, quét mắt về
phía con trai giỏi giả vờ đang tựa vào lòng Kỳ Kỳ không đứng dậy, không
thèm chấp nhặt với bé, tự tìm chỗ trống ngồi xuống, tự rót trà uống một
mình, Tô Diễn và Phong Thiển Ảnh liếc nhau, cũng bước qua theo.
”Ai ai cũng thích thằng bé, đệ đúng là có phúc mà không biết hưởng.”
Phong Thiển Ảnh chậc chậc hai tiếng, thay Trầm Ninh bênh vực kẻ yếu.
Trầm Ngạn Khanh tối mắt, tập trung tinh thần thưởng thức trà, nuốt một
ngụm trà, chậm rãi nói: “Huynh thích, liền ôm đi đi.” Hắn cầu còn không
được.
”Ngạn Khanh, sau này đệ cũng chỉ có một mình thằng bé, sao không thể đối xử với nó tốt một chút? Đừng để sau này thằng bé oán trách đệ?” Phong
Thiển Ảnh tận tình khuyên bảo, bắt đầu giảng đạo lý với hắn.
”Khụ... Khụ.” Tô Diễn bị sặc, mặt đỏ ửng, không thể tin nói: “Thiển
Ảnh, như huynh cũng gọi là khuyên sao?” Uổng cho huynh sắp làm cha,
trong bốn người, quả nhiên vẫn chỉ Quân Nho là có chút đáng tin.
Phong Thiển Ảnh liếm liếm môi, đột nhiên đè thấp giọng, “Ngạn Khanh,
chuyện sau khi quay về kinh, đệ đều sắp xếp xong hết rồi sao?”
Trầm Ngạn Khanh biết hắn ta đang lo lắng điều gì, “Nếu đúng theo lời
huynh, thân thể lão gia vẫn còn cường tráng, sống thêm một hai cái mười
năm cũng không thành vấn đề, chờ khi ông ấy không sống nổi nữa, Trầm
Ninh cũng đã lớn, liên quan gì đến đệ chứ.”
Tô Diễn, “......” Nghĩ thấy có chỗ không đúng, “Đệ nói với Minh Kỳ chưa?”
Trầm Ngạn Khanh lắc đầu, vốn sợ nàng nghĩ nhiều nên không nói, “Thuyền
đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi, đến lúc đó rồi nói sau, đệ sẽ không để
ai quấy rầy nàng.”
”Ngạn Khanh, rốt cuộc trong lòng đệ đang nghĩ gì? Đệ cảm thấy Minh Kỳ sẽ không biết sao?” Tô Diễn không dễ bị hắn đánh trống lãng, “Lúc đi Lý
Minh Chiên có nói gì với muội ấy không, đệ có biết không?”
”Cho dù biết cũng sẽ không do ca ca của nàng nói.” Đối với điểm này Trầm Ngạn Khanh vô cùng khẳng định, đó là người rất cưng chiều muội muội,
sao có thể để nàng gánh chịu chuyện dư thừa.
”Vậy là ai?” Phong Thiển Ảnh nghĩ nghĩ thật kỹ, “Không phải là sư phụ chứ?”
Trầm Ngạn Khanh thản nhiên quét mắt nhìn hắn ta một cái, tiếp tục uống
trà của hắn, thỉnh thoảng liếc nhìn vợ và con trai nhà mình, loại thái
độ này của hắn chính là chấp nhận.
Trầm Ninh Ninh chơi xấu dựa vào lòng mẫu thân không ngóc dậy, ai tới
khuyên cũng không được, vô cùng khó chịu. Kiếm Hâm vuốt vuốt đầu bé, bị
bàn tay nhỏ bốp một cái vỗ xuống, đau thì cũng không đau, chỉ là dáng vẻ của đứa nhỏ thật thú vị, nàng ta nhịn không được cười nói: “Nhìn xem
kìa, chưa lớn mà tâm tư đã không ít, còn có thể đấu giận với người ta.”
Lý Minh Kỳ cũng rất bất đắc dĩ, dỗ nửa ngày, nhóc con mới miễn cưỡng ngẩng đầu, vẫn nghiêm mặt nhăn mày, vô cùng nghiêm túc.
”Minh Kỳ, Trầm cung chủ đã làm gì bé con vậy?” Tuyết Nữ ngoắc nàng, nam
nhân một bàn, nữ nhân và đứa bé một bàn, cũng dễ nói chuyện phiếm.
Lý Minh Kỳ xấu hổ không biết nói sao, chỉ mím môi cười không nói gì.
Kiếm Hâm cùng Tuyết Nữ liếc nhau, tự nhiên nhận ra điều bí ẩn trong đó, “Đừng nói là hai người ném thằng bé ra khỏi phòng nhé?”
Quân Nho dặn dò người hầu xong, xoay người vào nhà, nghe thấy câu hỏi
của Tuyết Nữ, thở dài, nhìn Lý Minh Kỳ, bất đắc dĩ nói: “Minh Kỳ, hôm
nay Ninh Ninh sắp túm sạch lông Bạch Trản rồi, người lớn các muội có
việc gì cũng không thể để một con hổ trông chừng đứa bé.”
Lý Minh Kỳ giống như bị sét giáng xuống đầu, nàng cảm thấy da đầu bắt
đầu bốc khói, ôm con trai xoay người, đưa lưng về phía mọi người, khóc
không ra nước mắt.
Bạch Trản nằm ở một bên, nghe thấy lời Quân Nho nói, trong miệng thấp
giọng gầm một tiếng, thuận tiện còn lúc lắc cái đuôi, khoe chứng cứ nó
hy sinh dâng hiến. Tiểu Chủ nhân biết đi, không thể bỏ qua công lao của
nó.