Lăng Vân sững sờ tại chỗ, ánh mắt dừng trên người hai nữ tử đứng trong
viện, không dời đi được, trái tim trai trẻ liều mạng đập thình thịch,
không ngừng nuốt nước bọt, cũng may lý trí nhiều năm vẫn còn, y dùng lực giữ chặt tay áo Phong Thiển Ảnh, lắp ba lắp bắp hỏi, “Thiển...
Thiển Ảnh... đó là cô nương nhà ai?”
Mắt phượng của Phong Thiển Ảnh hếch lên, biết rõ còn cố hỏi: “Cảm thấy
rất xinh đẹp phải không, động lòng rồi sao? Hừ hừ, đều là danh hoa đã có chủ, huynh đừng mơ tưởng.”
Lăng Vân lộ vẻ thất vọng, thu hồi tầm mắt, nhìn nhìn về phía khác, rồi
lại không chịu nổi tâm tình ưa thích cái đẹp mà muốn quay lại nhìn thêm.
”Minh Kỳ, sao hai người lại rảnh rỗi mà đến đây?” Quân Nho ôm Trầm Ninh Ninh cười bước ra đón họ.
Lý Minh Kỳ mặc váy dài màu xanh biển, đai lưng thật dài chậm rãi tung
bay trong gió xuân, nét mặt nàng xinh đẹp mà dịu dàng, trên cái trán
trơn bóng điểm một nốt ruồi mỹ nhân, da thịt trắng hồng non mịn, cằm
nhọn tinh xảo, làm nổi bật xương quai xanh, vẽ ra đường cong lưu loát,
tựa như hoàng hoa thiếu nữ vừa tròn đôi tám.
”Quân Nho, Ngạn Khanh muốn mở tiệc đãi khách ở Tùng Hạc lâu, gọi mọi
người qua đó uống rượu.” Môi anh đào của Lý Minh Kỳ nhếch lên, lộ vẻ
cười như không cười, dịu dàng khiến người say mê, đón lấy con trai ở bên cạnh, cười nựng mặt Trầm Ninh Ninh, nói: “Thằng bé Ninh Ninh này, gặp
huynh thì liền thân thiết còn hơn gặp cha nó nữa.”
Quân Nho chắp tay sau lưng chỉ cười không nói, yêu thích loại tình cảm
thật huyền diệu này, hắn ta chẳng thể phân biệt rõ, cũng không muốn làm
rõ.
Tuyết Nữ cũng cười, lộ ra một đôi lúm đồng tiền, ngoài miệng không nói,
nhưng trong lòng nghĩ, quan hệ giữa người với người, mặc kệ quen lạ xa
gần, bất kể lớn nhỏ, đều phải dùng tình, mà tình của Trầm Ngạn Khanh đều đã dùng hết, người khác có thể chia được chút nào đâu chứ?
”Thiển Ảnh, thiếp tìm chàng cả nửa ngày, thì ra chàng trốn ở nơi yên tĩnh này, vị thiếu hiệp kia là ai?” Vạt tóc cùng tay áo tuyết trắng đều bay lên, vài bước liền đi tới trước người Phong Thiển Ảnh.
Lăng Vân đỏ mặt, thật khẩn trương, “Tại hạ Lăng Vân, chưa thỉnh giáo tục danh của cô nương?” Vị cô nương áo xanh kia xinh đẹp mờ ảo, có dáng dấp của
vùng sông nước, cô nương áo trắng trước mắt, chỉ nhăn mày cười liền có
thể chấn động lòng người, không biết ai mới có thể may mắn ôm giai nhân
về.
”Tuyết Nhi, không được càn quấy. Khiến Lăng huynh chê cười rồi, đây là
vợ ta, Tuyết Nữ.” Phong Thiển Ảnh thuận thế ôm lấy thắt lưng Tuyết Nữ,
thể hiện đầy đủ ham muốn chiếm hữu, mắt phượng ngập tràn đắc ý.
Vợ... Vợ? Vợ của Phong Thiển Ảnh?
Lăng Vân sững sờ tại chỗ, tiêu hóa nửa ngày mới chấp nhận đây là sự
thật, ánh mắt ai oán đáp trả, thằng nhóc nhà ngươi thật có phúc đó. Nghĩ đi nghĩ lại, cấp bậc lễ nghĩa nên có cũng không thể thiếu, y thở dài
chào, “Chào đệ muội.”
Nữ tử áo trắng là nương tử của Phong Thiển Ảnh, vậy thân phận của nữ tử
áo xanh cũng rất dễ đoán, nhất là sau khi nghe thấy đứa nhỏ gọi mẹ. Lăng Vân chấn chỉnh tinh thần, lộ ra nụ cười thiện ý với Lý Minh Kỳ.
”Minh Kỳ, vị này là thiếu Trang chủ Lăng Vân của Lăng gia bảo, hôm đại
hôn của muội và Ngạn Khanh, huynh ấy cũng có mặt.” Quân Nho cười giới
thiệu mọi người với nhau.
”Lăng Vân bái kiến Trầm phu nhân.”
”Lăng thiếu hiệp, huynh làm gì vậy? Mau mau đứng lên, Minh Kỳ thẹn không dám nhận.” Lý Minh Kỳ giật mình, tay áo thêu hoa văn mây nước khẽ nâng
về phía trước.
Lăng Vân liền cảm thấy mùi hoa thoảng đến, thân mình không khống chế
được bị nâng lên. Y mạnh mẽ dùng sức, hai chân kề sát mặt đất, thắt lưng khom xuống, muốn vái chào cho đúng, đáng tiếc không chống nổi sức
người, y ngạc nhiên đứng dậy, thầm than công lực của vị Trầm phu nhân
này sâu không lường được, Vô Trần cung quả nhiên không có người phàm.
Đợi khi y đã đứng dậy rồi, Lý Minh Kỳ nghiêm mặt nói: “Chúng ta là người cùng thế hệ, sao lại gọi ta là Trầm phu nhân? Tự nhiên lại thành xa lạ, Lăng thiếu hiệp vẫn nên gọi ta là Minh Kỳ thôi.”
”Nếu đã như thế, Lăng Vân liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Y thuận theo, lập thức thay đổi cách xưng hô.
Quân Nho cười ha ha, gõ cây quạt trong tay, “Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi, đừng để bọn họ đợi lâu. Minh Kỳ, muội và Tuyết Nữ có cùng đi
không?”
Trầm Ninh Ninh tựa vào vai Lý Minh Kỳ, dựng thẳng lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện, có chút rầu rĩ, “Mẹ....” Đầu nhỏ cọ cọ vào cổ nàng, đầy vẻ
làm nũng.
Lý Minh Kỳ nhịn cười, nói với Quân Nho: “Muội không đi đâu, hôm nay Ninh Ninh ra ngoài chạy chơi cả nửa ngày, đã mệt rồi.”
”Cũng được.” Quân Nho gật đầu, ánh mắt dời về phía Tuyết Nữ.
”Minh Kỳ không đi, muội đi làm gì?” Tuyết Nữ buông Phong Thiển Ảnh ra, còn không quên dặn dò: “Không được uống rượu.”
Phong Thiển Ảnh gật đầu liên tục, rất có dáng vẻ thê nô.
Quân Nho dẫn đường đưa Lăng Vân và Phong Thiển Ảnh bước về phía khu
vườn, khi bước đến cửa viện thì xoay người liếc mắt xem xét Lý Minh Kỳ,
ánh mắt rất sâu xa, ẩn chứa những thứ mà nàng không tài nào hiểu rõ.
Tuyết Nữ vỗ vỗ bờ vai nàng, “Nhìn cái gì đấy?”
Lý Minh Kỳ vội vàng lắc đầu, “Không có gì, có chút thất thần, sao vậy?”
”Minh Kỳ, muội thật sự tin tưởng bọn họ muốn đãi tiệc?” Tuyết Nữ tràn ngập suy tư.