Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 157: Không đề (tiếp theo)



Lý Minh Kỳ nghe nàng ta hỏi liền nghiêm túc, “Tuyết Nhi, tẩu đã nghĩ đến chưa, nếu thực sự có ngày đó, tẩu sẽ làm thế nào?” Dù nói thế nào, cũng là cha của mình, có thể trơ mắt nhìn không quan tâm sao?

Tuyết Nữ ngẩng đầu nhìn trời xa xăm, ánh nắng chói lọi như thế lại không thể làm tiêu tan lo lắng tận đáy lòng mình, thở dài nói: “Phụ thân đã nhập ma rất sâu rồi.” Nàng ta cười miễn cưỡng, ngón tay chải vuốt sợi tóc mềm mại của Trầm Ninh Ninh, “Thực ngoan. Minh Kỳ, muội không cần quan tâm đến chuyện của ta, nhanh đưa Ninh Ninh về phòng đi, thân thể trẻ con yếu ớt, đừng để bị cảm lạnh.”

”Ừm, tẩu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.” Trầm Ninh Ninh ôm cổ nàng, đã rơi vào mộng đẹp. Lý Minh Kỳ thay đổi tư thế ôm bé, để thằng bé ngủ càng thoải mái, nàng muốn trấn an Tuyết Nữ vài câu, lại không biết nên nói từ đâu, cuối cùng chỉ nói: “Tuyết Nhi, sẽ tốt thôi.” Hết thảy đều sẽ tốt đẹp thôi.

”Được rồi, được rồi, muội muốn nói gì, trong lòng ta đều biết, muội đừng lo lắng cho ta, nhanh đưa thằng bé về nghỉ ngơi đi.” Tuyết Nữ dùng hai tay xoay vai nàng, đẩy nàng đi về hướng Trúc uyển.

Lý Minh Kỳ hết cách, đành phải nương theo nàng ta, bế bé con về phòng, ôm bé ngủ thoáng một giấc trưa.

Khi nàng tỉnh lại cố ý hỏi một lần, ba người họ có trở về hay không?

Cả hai nha đầu đều lắc đầu đáp, không có.

Lại hỏi, thành Lâm Nghi có động tĩnh gì không?

Hai nha đầu lại cùng lắc đầu nói không.

Chuyện gì cũng chưa xảy ra? Chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm? Nàng nghi hoặc khó hiểu, nếu không phải không yên lòng vì Ninh Ninh, nàng nhất định sẽ đuổi theo xem cho rõ.

Buổi chiều rảnh rỗi, Lý Minh Kỳ tựa vào bên giường đọc sách, lật tới lật lui vẫn chỉ được vài tờ, phần lớn thời gian đều dùng để ngẩn người nhìn con trai ngủ trưa.

Khi Trầm Ninh Ninh tỉnh lại, Lý Minh Kỳ đang một mình nhạt nhẽo ăn cơm chiều, nghe thấy trên giường có động tĩnh, nàng tùy ý buông chén đũa, nhẹ giọng hỏi: “Ninh Ninh tỉnh rồi?”

Phượng Nhã ôm nhóc con từ buồng trong đi ra, “Tiểu Chủ nhân vừa tỉnh, còn chút mơ hồ, nô tỳ ôm được rồi, ngài vẫn nên nhanh ăn cơm đi.” Một chén cơm chỉ lùa hai đũa, lại ngồi đó ngẩn người.

Trầm Ninh Ninh giãy giụa trong lòng Phượng Nhã, tay nhỏ bé đầy thịt nắm thành nắm, dùng sức dụi dụi mắt, bổ nhào đến cạnh nàng, yếu ớt mở miệng, “Mẹ... Ôm.” Tóm đầu gối nàng, muốn chui vào lòng nàng.

Lý Minh Kỳ đau lòng cho con trai, xoay người ôm lấy bé, giam trong lòng mình, tựa lên trán bé, “Chưa tỉnh ngủ sao?” Đã ngủ cả một buổi chiều, mà vẫn buồn bã ỉu xìu, thân thể trẻ con thật sự rất mảnh mai, về sau không thể để nhóc con này càn quấy nữa.

Trầm Ninh Ninh không nói gì, thực hưởng thụ giờ khắc dịu dàng này, chụt một tiếng, hôn nàng một ngụm.

Lý Minh Kỳ cọ gương mặt đầy nước miếng lên mặt bé, cười nói: “Ngọc nhi, đi bê một cái ghế dựa đến đây.”

Phượng Ngọc nhẹ dạ một tiếng, tốc độ rất nhanh, đặt ghế dựa bên cạnh Lý Minh Kỳ, còn hiểu chuyện đặt lên ghế một tấm nệm lót, “Chủ nhân, xong rồi ạ.”

”Ừ, Ninh Ninh, ngồi ở đây ăn cơm với mẫu thân, được không?”

Trầm Ninh Ninh cũng không náo loạn, mặc cho mẫu thân sắp xếp để mình ngồi trên ghế bên cạnh nàng, rất ngoan ngoãn. Ghế hơi thấp, miễn cưỡng lắm cằm của thằng bé mới có thể đặt đến mép bàn, nhìn trái ngó phải, cảm thấy bất mãn với độ cao này. Nhưng nghe thấy mẫu thân hỏi, vẫn vô cùng phối hợp gật gật đầu. Bé ngửi mùi thức ăn đầy bàn, nước miếng không tự giác ứa ra, bé cũng đói bụng.

Phượng Nhã múc cho tiểu Chủ nhân một chén cháo nấu thật mềm, thổi nguội rồi đút bé từng ngụm. Trong cháo thêm chút thịt bằm, lại thêm chút muối, hương vị thơm nồng ngon miệng, vào miệng liền tan.

Ban đầu Trầm Ninh Ninh ăn rất ngoan, chờ khi đã hơi no, bé không yên được nữa, mắt to di chuyển theo đôi đũa của Lý Minh Kỳ, vừa nhìn vừa chảy nước miếng, bé cũng muốn ăn. Nhóc con a a gọi mẹ, cuối cùng nhất quyết vịn bàn, đứng lên ghế, nhìn thức ăn trên bàn, chọn một món, trực tiếp dùng tay bốc, “A....”

Lý Minh Kỳ chớp mắt, dung túng không ngăn lại, cười nhìn bàn tay đầy dầu mỡ của con trai, yêu chiều nói: “Nhóc con hư hỏng, cái gì con cũng muốn nếm, đó là thứ con có thể ăn sao?”

Trầm Ninh Ninh chỉ biết thức ăn trên bàn xanh mơn mởn, rất đẹp mắt, hơn nữa mẹ bé lại ăn nhiều nhất, bé đương nhiên cho rằng ăn ngon nhất. Khi thức ăn đến miệng, bé liền chu miệng phun ra, khuôn mặt nhăn nhúm, đau khổ thè lưỡi, nhìn mẫu thân cầu cứu, “A...?” Mẫu thân, mẹ ăn cái gì thế, quá khó ăn.

Hai nha đầu thật sự không nín được, cười chia làm hai đường, Phượng Nhã xoay người đi vắt một cái khăn ướt, Phượng Ngọc túm một viên kẹo.

”Sao rồi? Có ăn được không? Sau này còn tò mò nữa không.” Lý Minh Kỳ đầy mắt ngập ý cười, nhận lấy khăn ướt trong tay Phượng Nhã lau mặt cho con trai, lại đút cho bé một viên kẹo hoa quả, “Nhìn bộ dạng tham ăn của con này, thật không biết giống ai.”

Giống ai? Nếu Lý lão gia ở đây, khẳng định sẽ nói, giống hệt con trước kia, giống lắm...

Trầm Ninh Ninh chui đầu vào trong lòng nàng, cọ rồi lại cọ, ngượng ngùng che mặt, lén nhìn xuyên qua ngón tay, “Mẹ....”

”Chủ nhân, có ai trêu chọc trẻ con như ngài không, biết rõ khổ qua* rất đắng, sao ngài lại không cản?” Phượng Ngọc bất bình căm giận thay tiểu Chủ nhân nhà mình. (*khổ qua còn gọi là mướp đắng, khổ hoa)

”Là đắng hay ngọt, đều phải do chính thằng bé nếm thử mới nhớ lâu, lần sau sẽ biết cái gì có thể nếm, cái gì không nên ăn, người lớn nói cho làm sao có thể nhớ lâu bằng tự mình nếm trải.” Lý Minh Kỳ ăn cũng no rồi, ôm bé con đứng dậy khỏi bàn cơm, “Ăn uống no đủ rồi, hai mẹ con ta ra ngoài tản bộ nhé.”

Phượng Nhã và Phượng Ngọc nhìn nhau cười khổ, cung chủ như thế, chủ nhân cũng như thế, cuộc sống tương lai của tiểu Chủ nhân cũng thực khó khăn ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.